Tề Mẫn Mẫn mặc một bộ lễ phục thêu kim cương Nam phi ngồi chờ ở phòng nghỉ, mãi không thấy Hoắc trì Viễn quay lại.
Rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới? Để Hoắc trì Viễn bỏ cả hôn lễ mà đến?
Tề Mẫn Mẫn trầm mặc cắn môi, yên lặng chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi qua nhưng Hoắc trì Viễn vẫn không xuất hiện.
Tề Bằng Trình xuất hiện trước cửa phòng chờ cô dâu, nhìn thấy tâm trạng con gái không tốt, lặng lẽ thở dài.
“Tề Mẫn Mẫn, nếu Hoắc trì Viễn không quay lại thì con về nhà với ba. Có lẽ ba nhầm rồi, căn bản Hoắc trì Viễn không thích con!” Tề Bằng Trình ôm con gái vào trong ngực, đau lòng nói.
“Anh ấy chắc chắn sẽ trở về! Anh ấy nhất định sẽ về mà! Con không tin anh ấy lại vứt bỏ con như vậy!” Tề Mẫn Mẫn kiên định nói.
“Vậy ba cùng con chờ nó!” Tề Bằng Trình bất đắc dĩ nói. Ông không phải Tề Mẫn Mẫn, không thể đoán được ý đồ của Hoắc trì Viễn.
——
“Bác gái! Việc gì bác phải ép buộc con như vậy?…” Hoắc trì Viễn đau khổ nhìn Tưởng phu nhân.
Tưởng Y Nhiên chết cũng khiến anh rất thống khổ, cực kỳ đau lòng. Anh đã cho rằng, cả cuộc đời này anh sẽ không yêu được ai nữa, nhưng lại yêu hung thủ hại chết Tưởng Y Nhiên. Không phải anh không dằn vặt nhưng tình yêu đã chiến thắng hận thù. Anh đã mất đi một tình cảm chân thành, giờ đây anh muốn cố gắng giữ thật chặt Tề Mẫn Mẫn, không cho cô có cơ hội rời xa anh.
Vì cái gì Tưởng phu nhân lại muốn trả thù?
“Bức cậu?” Tưởng phu nhân thất vọng cười to, “Cậu nói tôi bức cậu? Hoắc trì Viễn, cậu thật sự quên Tưởng Y Nhiên rồi. Cậu quên mất hai đứa từng yêu nhau như thế nào. Cậu cũng quên mất sau khi Tưởng Y Nhiên chết đã thề cái gì!”
Đột nhiên Hoắc trì Viễn im lặng,
Sau khi Tưởng Y Nhiên và bác trai Tưởng chết, anh đã từng thề, phải khiến Tề Bằng Trình phá sản, để cho ông ta nếm thử cảm giác nhà tan cửa nát, muốn hung thủ sống không bằng chết.
Anh không thể thực hiện lời hứa.
Hiện tại, tập đoàn Bằng Trình dưới sự giúp đỡ của anh nên đang dần phục hồi, chưa đầy hai năm là có thể khôi phục giống như năm năm trước.
Mà lời hứa để hung thủ sống không bằng chết, kết quả lại càng hoang đường hơn. Anh không những không trả thù, lại còn yêu người ta.
“Con biết, con thật có lỗi với Tưởng Y Nhiên!” Hoắc trì Viễn tự trách, nhắm mắt lại.
Cả đời này, người mà anh cảm thấy có lỗi duy nhất chính là Tưởng Y Nhiên.
Anh không có cách bảo vệ cô ấy, lại còn yêu người khác, yêu người đã hại chết Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên ở dưới kia chắc chắn đang cảm thấy đau lòng khi thấy anh kết hôn.
“Sao cậu chỉ có lỗi một mình Tưởng Y Nhiên? Cậu có lỗi với cả nhà chúng tôi! Bác trai Tưởng coi cậu như con trai ruột, chúng tôi giao nó cho cậu là hi vọng cậu mang lại hạnh phúc cho nó. Kết quả hạnh phúc còn chưa thấy đâu, nó còn bỏ mạng. Bác trai cậu còn không cho tôi mắng cậu một lời. Sợ cậu tự trách, đau lòng. Nhưng mà cậu lại yêu kẻ thù của chúng ta!” Tinh thần của Tưởng phu nhân không ổn định, ngón tay run run chỉ vào Hoắc trì Viễn, “Cậu không tự hỏi cậu…… không phải đang khiến Tưởng Y Nhiên thật vọng sao? Cậu không khiến cả nhà chúng ta thất vọng sao?”