Hoắc trì Viễn không thể không dừng động tác chiếm hữu, dùng ánh mắt khó chịu nhìn thoáng qua camera phía trên. Ánh sáng laser màu đỏ giống như một ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu, làm người ta chột dạ.
Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi Hoắc trì Viễn, bị vẻ mặt của anh làm cho bật cười. Cô ôm cổ anh, xinh đẹp cười nói: “Anh muốn nhân viên bản vệ xúc động mà chết sao?”
Hoắc trì Viễn dùng sức siết chặt lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, thô cứng nói:”Anh đang muốn siết chết em đây!”
Hoắc trì Viễn hừ một tiếng.
“Anh không nỡ đâu! Tề Mẫn Mẫn đáng yêu ngẩng cao đầu, cười rạng rỡ.
Hoắc trì Viễn há miệng cắn môi Tề Mẫn Mẫn một cái:”Quả thật không trị nổi em nữa rồi!”
Tề Mẫn Mẫn lập tức che miệng anh lại, sau đó nghiêm túc khuyên nhủ:”Chú, bình tĩnh! Bình tĩnh! Giờ không phải là lúc!”
“Không phải đến thứ sáu rồi sao?” Hoắc trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, lẩm bẩm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng.
Sao Hoắc trì Viễn có thể nhớ rõ từng ngày?
Chẳng lẽ anh đếm hàng ngày sao?
Cô có thể nói anh rất vô lại được không?
“Em đói rồi, anh phải lấp đầy cái dạ dày cho em!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nghiêm túc kháng nghị.
Trên mặt Hoắc trì Viễn lộ ra sự tính toán tươi cười nói:”Anh lấp cái dạ dày cho em rồi, anh sẽ cảm ơn anh như thế nào?”
Những từ sau Hoắc trì Viễn nói rất chậm, hơi thở ấm áp thổi tới cổ cô, quanh quẩn ở mũi cô, làm cho tim cô giống như nai con hoảng loạn, lỡ nhịp.
“Còn phải xem anh cho em ăn cái gì.” Tề Mẫn Mẫn uy vũ khí phách nói.
Hoắc trì Viễn vẻ mặt quỷ dị nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, sau đó cười vỗ hai tay.
Đèn trong phòng đột nhiên tắt, chỉ có một cây thông Noel làm bằng dây đèn nê ông không ngừng lóe sáng, làm người ta cảm thấy như đang bước vào ảo mộng đẹp đẽ.
Tề Mẫn Mẫn vui sướng nhìn cây thông Noel, nắm lấy tay áo Hoắc trì Viễn nói:”Hoắc trì Viễn, đây đều là do anh thiết kế sao? Lãng mạn quá!”
Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đi về phía nhà bếp cười nói:”Đây chỉ là mở màn thôi.”
“A?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc há mộng miệng.
Lúc Hoắc trì Viễn nói muốn về nhà ăn cơm, cô vốn không hề biết cây thông noel trong nhà đã được bày xong, cô không đoán được mở đầu, càng không đoán được kết cục. Mới mở màn đã thế này, không biết phía sau còn sự bất ngờ nào đang chờ cô?
Bàn ăn đột nhiên có một ngọn nến sáng lên, một loạt các cô gái mặc trang phục bồi bàn xuất hiện ở cửa phòng bếp, trên tay mang dụng cụ bữa ăn bằng bạc, thắp sáng ngọn nến xong, các cô nối đuôi nhau đi ra, đặt đồ ăn lên bàn. Cái lồng bàn được nhấc lên, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy đồ ăn trong đĩa có thể sách với thức ăn trong các nhà hàng năm sao. Đây tuyệt đối không phải do quản gia của bà nội làm ra.
“Anh gọi đồ bên ngoài sao?” Tề Mẫn Mẫn bất ngờ hỏi.
Hoắc trì Viễn dùng sức ho khan một tiếng:”Bên ngoài? Bên ngoài mà có thể mạo hiểm làm thức ăn bị hấp hơi rồi đặt lên bàn ăn sao?”
“Nhưng thế này không giống với tay nghề quản gia của bà nội.” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn chớp mắt.