“Hiện giờ cậu cứ tới đây, chủ nhiệm Ưng ở đây, vừa lúc cháu tới nghiên cứu cùng cô ấy xem phương án trị liệu cho bác!” Phu nhân Tưởng thô bạo ra lệnh, một chút quanh co cũng không cho.
“Hiện giờ chỉ sợ không có cách nào, cháu còn muốn… làm việc.” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, xoắn xuýt nói.
“Có phải cháu đang ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn không?” Phu nhân Tưởng căm tức hỏi.
“Không có, đúng là cháu đang ở công ty.” Hoắc trì Viễn khẩn trương đảm bảo.
“Đưa điện thoại cho cấp dưới của cậu.” Bác gái Tưởng bất mãn nói.
Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua TRịnh Húc đang đứng bên cạnh, che điện thoại nói với TRịnh Húc: “Trịnh Húc, giúp đỡ một chút, nói mấy ngày này tôi đều ở công ty.”
“Được.” Trịnh Húc lập tức cầm điện thoại, dùng âm thanh nghiêm trang rất chuyên nghiệp, mặt không cảm xúc nói: “Bác gái, xin chào! Cháu là trợ lý của Hoắc tổng, mấy ngày nay đúng là anh ấy đều ở công ty, cháu có thể làm chứng.”
“Xong việc chứ?” Phu nhân Tưởng lập tức nói.
“Công ty… còn có chút việc…” Trịnh Húc nhìn vào mắt Hoắc trì Viễn, chột dạ trả lời: “Vẫn cần phải bận bịu một thời gian nữa.”
Nghe được Trịnh Húc trả lời, Hoắc trì Viễn vừa lòng giơ ngón tay cái lên với anh.
“Nếu phải bận thêm một thời gian nữa mới có thể giải quyết, vậy bây giờ đến đây khoảng một tiếng cũng không thành vấn đề chứ?” Phu nhân Tưởng dường như muốn nhìn thấy Hoắc trì Viễn.
Trịnh Húc trưng cầu Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn nhìn thấy TRịnh Húc khó xử, liền cầm lấy di động, vô lực nói: “Bác gái, chờ cháu xử lý chuyện xong, lát nữa sẽ qua.”
“Được, tôi chờ cậu.” Phu nhân Tưởng lạnh lùng cười nói.
Hoắc trì Viễn khép lại điện thoại, mệ mỏi xoa trán.
“Hoắc tổng, thật sự không muốn từ chối anh. Một người không thể nói lý, anh càng thuận theo bà ấy, bà ấy càng đòi hỏi nghiêm trọng.” Trịnh Húc nhàn nhạt khuyên nhủ.
“Tôi là sợ tôi không ssi, bà ấy càng thêm quá đáng muốn trả thù Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc trì Viễn đau đầu trả lời.
Nếu bác gái trả thù nhằm về anh, anh không sợ.
“Thật sự cực kỳ xoắn xuýt.” Trịnh Húc bất đắc dĩ nói.
Bác gái Tưởng này giống như quả bom, không biết lúc nào có thể đem Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ném đi làm cho mình đầy thương tích.
Anh bắt đầu lo lắng.
“Cậu đi xuống đi.” Hoắc trì Viễn cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, khoác lên người, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Hoắc tổng, anh nghĩ cách khuyên nhủ, cũng không thể để như vậy mãi.” Trịnh Húc thật sự đề nghị.
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn ngoài nói cảm ơn ra, cũng không biết nói gì.
Anh có dự cảm, bây giờ từ chối bác gái tuyệt đối không phải chuyện tốt, có một loại như đang chấp nhận thư khiêu chiến.
Khi anh dừng xe ở cổng lớn nhà họ Tưởng, nhìn thấy Ưng Mẫn đang kéo bác gái ra phơi nắng, hai người nói chuyện, hoàn toàn không giống quan hệ bệnh nhân bác sĩ, mà giống như đã quen biết từ lâu.