Hoắc trì Viễn biết Tề Mẫn Mẫn lại mơ thấy ác mộng, lập tức dùng lực vỗ mặt cô, ghé sắt vào bên tai cô la lớn: “Bé con, tỉnh tỉnh! Đó chỉ là mơ thôi!”
Tề Mẫn Mẫn mở choàng mắt ra, nhìn đến vẻ mặt vội vàng của Hoắc trì Viễn, nhất thời không rõ chính mình đang ở nơi nào.
“ Em vừa mới mơ thấy ác mộng.” Thanh âm Hoắc trì Viễn dịu dàng giải thích.
“Thật sự là ác mộng? Em thật không biết chính mình đã nói gì.” Tề Mẫn Mẫn có chút ngượng ngùng nói.
“Nha đầu, nói cho anh biết chuyện năm đó. Em vì sao lại lái xe ra ngoài?” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, quan tâm hỏi.
Toàn thân Tề Mẫn Mẫn có chút run rẩy, khẩn trương nói: “Anh cứ coi như toàn bộ là do em tùy hứng không hiểu chuyện đi?”
“Anh nhất định phải biết sự thật!” Vẻ mặt Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.
“Năm ấy em mười ba tuổi, ba đưa mẹ con Dương Nguyệt Quyên về nhà, còn bắt em gọi Dương Nguyệt Quyên là mẹ. Em rất tức giận, liền lái xe của ba ra ngoài. Kết quả liền…” Tề Mẫn Mẫn có rất ít những hồi ức về hình ảnh ngày đó, bởi vì những hồi ức này đã để lại bóng ma trong lòng cô.
“Tại em tùy hứng rồi gây chuyện.” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đẩy Hoắc trì Viễn ra, vẻ mặt hiu quạnh nói,”Lúc mẹ em mất em mới chỉ có ba bốn tuổi, ba em vừa làm cha vừa làm mẹ của em, thật sự không dễ dàng. Em không nên phản đối ông tái hôn. Hoắc trì Viễn, người anh nên hận là em, là đứa con gái được chiều sinh hư.”
“Đúng là được chiều sinh hư.” Hoắc trì Viễn cũng không phủ nhận, thản nhiên nhếch khóe môi.”Mỗi người bất luận chuyện gì đều phải có trách nhiệm với hành động của mình. Lúc em lái xe em phải nghĩ đến khả năng em làm ai đó bị thương.”
“Em biết rồi. Nhưng đã quá muộn.” Tề Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt sám hối nói.
“Trời cao sẽ không cho em cơ hội hối hận, cho nên mỗi người trong lòng đều có một phần trách nhiệm. Em có trách nhiệm với người khác cũng là có trách nhiệm với chính mình.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.
Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn môi, cúi đầu cực thấp.
Hoắc trì Viễn nói rất đúng.
Nhưng hiện tại cô nói cái gì cũng không có tác dụng.
Hoắc trì Viễn còn muốn nói điều gì đó thì di động đổ chuông. Anh nhận điện thoại, nhướng mi trong chốc lát, liền lạnh lùng ra lệnh nói:”Trịnh Húc, có thể thu lưới!”
Thu lưới!
Thu lưới ai!
Tề Mẫn Mẫn sốt ruột ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc trì Viễn:”Hoắc trì Viễn, anh đã biết hung thủ là em, vì sao còn muốn đối phó ba em?”
Hoắc trì Viễn đang suy nghĩ, nghe được câu hỏi của Tề Mẫn Mẫn, lập tức trở nên lạnh nhạt:”Với em ba em là một người ba tốt, nhưng cũng không có nghĩa ông ta là người tốt!”
“Anh có thể buông tha cho ông ấy không?” Tề Mẫn Mẫn túm cánh tay Hoắc trì Viễn, nhẹ nhàng lắc lắc.
Hoắc trì Viễn không nói gì mà đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng cầm di động phân phó nhiệm vụ cho Trịnh húc, rồi đi ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn thương tâm ngồi lên giường.
Nếu không phải vi cô tùy tiện, đâm chết Tưởng Y Nhiên vô tội, sự nghiệp của ba sẽ phát triển rất tốt, chưa biết chừng có thể chống lại Hoắc trì Viễn.
Nhưng hiện tại tập đoàn Bằng Trình chỉ còn là ánh nến leo lét trước gió, chỉ cần thổi nhẹ cũng sẽ vụt tắt.