Hoắc trì Viễn rút đi tờ giấy trong tay cô, cười nói: “Em đều đã đọc 10 lần rồi. Anh có thể chứng minh không có làm sai mà.”
“Đáng nhẽ ra hôm qua em không nên nhờ anh viết luận Anh giùm. Anh viết hay như vậy, ngay cả học thuộc lòng em cũng không học được.”Tề Mẫn Mẫn ảo não nói.
Ngày hôm qua cô làm bài tập viết sau cùng, sau đó không hiểu sao lại nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, vì thế bài luận Anh là Hoắc trì Viễn chấp bút. Chờ buổi sáng khi cô tỉnh dậy thì đã nhìn thấy bài luận Anh “dạt dào tình cảm” kia… cô lập tức há hốc mồm. So với những học sinh cấp 3 ở nơi này, cô có thể coi là vô cùng xuất sắc a. Lúc đấy muốn viết lại cũng đã không còn kịp, cô đành lấy bài viết của Hoắc trì Viễn nộp lên trên. Nhưng vì không để thầy giáo nghi ngờ bài này không phải do cô viết, cô liền sáng sớm tinh mơ ngồi dậy học thuộc.
“Ngày hôm qua nhìn em mệt như vậy, anh không đành lòng đánh thức em.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn.
“Còn không phải anh làm hại?” Tề Mẫn Mẫn quệt miệng nhỏ, bất mãn kháng nghị.
Hoắc trì Viễn khẩn trương rướn cổ giải thích: “Đều là lỗi của anh! Đều đã là lỗi của anh! Nếu em vẫn còn không hài lòng, có thể đánh anh hai cái.”
Tề Mẫn Mẫn rút bàn tay bị Hoắc trì Viễn cầm lấy: “Ai muốn đánh anh?! Đánh anh thì đau cũng vẫn là tay em!”
Hoắc trì Viễn dùng sức ôm Tề Mẫn Mẫn, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh biết em không nỡ mà.”
“Chảnh chọe!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng lên từ trong lòng Hoắc trì Viễn, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệt tình hôn xuống.
Lái xe phải vô cùng kên định mới có thể ngăn cản chính mình không nhìn đến cảnh hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trong gương chiếu hậu kia. Một màn ân ái như vậy diễn ra thường xuyên khiến anh cũng dần trở nên quen thuộc.
Làm lái xe cho Hoắc trì Viễn đã 3 năm, mấy tháng này là những tháng anh nhìn thấy ông chủ của mình cười nhiều nhất. Hoắc tổng đây là có bao nhiêu yêu thương bà xã thì mới bất chấp tất cả để cưới cô đây?
Tề Mẫn Mẫn dùng sức đánh cổ tay anh vài cái, anh mới đồng ý buông cô ra, cô bất mãn nhỏ giọng kháng nghị: “Cuồng diễn! Lái xe đang nhìn kìa!”
“Tiểu Trương năm trước mới kết hôn, đương nhiên sẽ hiểu được cách ở chung của vợ chồng mới cưới.” Hoắc trì Viễn sau khi nói xong mới nhướn mày nhìn Tiểu Trương.”Đúng không? Tiểu Trương?”
Đột nhiên bị Hoắc trì Viễn điểm danh, anh lái xe bỗng hoảng sợ, không ngừng ho khan: “Hoắc tổng, không mang theo…Như vậy thật không tốt!”
Hoắc trì Viễn đắc ý cười ha ha.
Tề Mẫn Mẫn níu chặt lỗ tai Hoắc trì Viễn, hừ lạnh: “Chú, Anh cũng quá hư rồi!”
…
“ Anh nói với ba cô ta là em gái của Tề Mẫn Mẫn, vậy tin tức trên web forum này là chuyện gì xảy ra? Anh coi lão tử là đứa ngốc sao?” Ninh Hướng Thiên tức giận quát lên.
“Chuyện này hoàn toàn là do người khác hãm hại. Con chỉ đưa Tề Mẫn Mẫn đến phòng y tế. Nếu ba không tin có thể đi hỏi củ nhiệm lớp.” Ninh Hạo đứng ở trong phòng làm việc của ba, một bên không chút thay đổi nghe ba răn dạy, một bên lặng lẽ nhìn đồng hồ treo tường.
“Cho dù là người khác hãm hại anh, ba cũng biết rõ anh không phải hoàn toàn vô tội. Anh vẫn yêu nha đầu tên gọi Tề Mẫn Mẫn này! Bọn họ kết hôn cũng đã được mấy tháng, anh làm sao vẫn còn nhớ đến con bé đó? Tôi làm sao có thể sinh ra một thằng con trai ngu dốt như vậy???”Ninh Hướng Thiên hận không thể đánh cho con trai tỉnh lại.Cũng may ảnh chụp này cũng không coi là rõ ràng, nội dung bài viết cũng mấy liên quan đến Ninh Hạo, nếu không thì con đường làm quan sau này của anh cũng vô cùng khó khăn…