“Anh làm gì?” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương giữ chặt quần áo, vẻ mặt đề phòng trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh… Anh đừng nghĩ muốn rượu… Say rượu loạn loạn… Tôi là… Là nhỏ… Vợ nhỏ… Anh nếu muốn làm loạn….. Thì đi tìm vợ lớn làm loạn đi!”
Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn làm cho tức đến đỏ cả mặt: “Không có vợ lớn!”
“Tôi quản vợ lớn của anh.. Vợ lớn của anh là ai…. Vợ nhỏ… Vợ nhỏ hiện tại buồn ngủ.” Tề Mẫn Mẫn lung la lung lay đi ra ngoài, nhưng mà không đi được hai bước đã bị Hoắc trì Viễn túm lại.
Hoắc trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn vào dưới vòi hoa sen, nước lạnh trực tiếp xối thẳng vào người cô.
“Thật lạnh! Hoắc trì Viễn, anh muốn đông chết tôi sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn thét chói tai nhảy ra ngoài.
“Còn may là không có say đến mức không biết nóng lạnh.” Hoắc trì Viễn cởi áo gió, tây trang, áo sơmi…Từng cái từng cái trên người anh ném vào thùng rác, sau đó một tay ôm chầm lấy Tề Mẫn Mẫn, một tay lột sạch cô.
“Hoắc trì Viễn… Tôi không… Không cần anh nữa… Tôi không cần tắm uyên ương… Anh đi tìm người….Của anh…” Hai chữ” Ứng Mẫn” còn chưa có kịp nói ra, Tề Mẫn Mẫn liền ngã vào trong lòng Hoắc trì Viễn.
“Tắm uyên ương cái gì? Em nôn đầy ra người anh, xong còn chê anh thối. Không tắm rửa chẳng nhẽ cứ để thối như vậy một đêm sao?” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ một bên vừa tắm rửa cho Tề Mẫn Mẫn, vừa nói.
Chờ cho đến khi anh rốt cuộc cũng tắm rửa sạch sẽ cho hai người xong, Tề Mẫn Mẫn đã say ngủ trên đầu vai anh, ngáy khò khò rồi.
“Bé con?” Hoắc trì Viễn không thể tin được nhìn Tề Mẫn Mẫn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cô tới cùng thì uống hết bao nhiêu rượu đây?
Ninh Hạo vì sao lại để cho Tề Mẫn Mẫn tùy tiện uống rượu?Cậu ta không biết là nên ngăn lại sao?
Hoắc trì Viễn bắt đầu bất mãn đối với Ninh Hạo.
“Không cần ầm ĩ… Đi ngủ… Tôi muốn đi ngủ… Ngủ thiếp đi liền không còn đau lòng nữa…” Hai tay Tề Mẫn Mẫn quấn lên cổ Hoắc trì Viễn, mơ mơ màng màng nói một câu, sau lại tiếp tục đi tìm Chu Công.
Ngủ thiếp đi liền không đau lòng sao?
Anh thật sự đã tổn thương cô quá sâu rồi?
Hôm nay cô cùng Ninh Hạo ra ngoài, là muốn mượn rượu giải sầu?
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ thở dài mọt hơi, bế cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt cô lên giường sau đó lấy chăn đắp kín cho cô.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Hoắc trì Viễn, ba tìm được một bộ quần áo chưa mặc, đặt ở cửa, con thay đi.” Tề Bằng Trình nói.
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh tìm khăn tắm vây quanh hông, sau đó đi mở cửa. Nhìn thấy Tề Bằng Trình cũng chưa rời đi, anh sửng sốt một phen.
“Tề Mẫn Mẫn?” Tề Bằng Trình cực kỳ muốn biết tình hình của Tề Mẫn Mẫn, lại cảm thấy là người trượng nhân, giờ phút này ông không nên nói thêm cái gì.
Đều nói đầu giường ầm ĩ cuối cùng làm hòa, hy vọng Hoắc trì Viễn có thể giải thích rõ ràng với Tề Mẫn Mẫn, khẩn trương hòa hợp.
“Uống quá nhiều rượu, ngủ thiếp đi.” Hoắc trì Viễn nhận quần áo trên tay Tề Bằng Trình, nói cảm ơn.