“Tề Mẫn Mẫn, em gái của cậu……..” Ninh Hạo thấp giọng muốn nói cái gì, lại cảm thấy da mặt con gái mỏng, nếu hắn nói ra sẽ khiến đối phương tổn thương, liền ngậm miệng.
“Không nhìn nó là tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Con gái của tiểu tam có tư chất làm tiểu tam, nhưng không phải tất cả đàn ông đều thích tiểu tam. Nhìn bộ dạng hận không thể cách Tề Lạc một trăm thước của Ninh Hạo, cô liền vụng trộm vui vẻ.
Tề Lạc a Tề Lạc, cô tính toán tỉ mỉ, kết quả người ta để ý cũng không để ý đến cô.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy Ninh Hạo là một người con trai rất tuyệt! Biết cự tuyệt người nên cự tuyệt. Có nguyên tắc!
“2000W.” Ninh Hạo than thở một câu.
Nghe được lời nói của Ninh Hạo, Tề Mẫn Mẫn xì cười rộ lên: “Đủ phát sáng!”
2000W, bóng đèn này cũng quá sáng.
Bởi vậy cũng có thể thấy được Ninh Hạo có bao nhiêu chán ghét Tề Lạc.
Nhà hàng lẩu trang trí thực sự ấm áp, có loại phong cách Islam, mỗi gian phòng được ngăn cách bởi kính mờ cùng rèm vài dân tộc, rất tình cảm, vô cùng thích hợp cho đôi tình nhân dùng cơm.
Ninh Hạo cố ý ngồi cách Tề Lạc rất xa, nhưng cô ta lại giống như băng dính, dính người.
“Ninh Hạo ca ca, anh có muốn ăn cá hay không?”
“Cô ăn đi. Tôi giống Tề Mẫn Mẫn thích ăn thịt dê.” Ninh Hạo sau khi cự tuyệt Tề Lạc, quay đầu, săn sóc nói với Tề Mẫn Mẫn, “Muốn ăn cái gì? Tớ gắp cho cậu.”
“Thịt dê, đậu hủ, fan……Tớ đều thích, nhưng mà lại không ăn được nhiều. Làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn thèm nhỏ dãi nhìn thịt dê trong nồi. Đã lâu không ăn lẩu, thời tiết nóng ngở ở trong điều hòa ăn lẩu, thế nhưng thực sảng khoái.
“Vậy mỗi thứ ăn một miếng.” Ninh Hạo dùng chiếc đua công cộng gắp một ít thịt dê, bỏ vào trong bát ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn, rồi lại tiếp tục gắp đồ ăn khác cho cô.
“Lớp trưởng, đủ. Cậu cũng ăn.”
Ninh Hạo tràn ngập nhu tình nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Tớ thích nhìn cậu ăn.”
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ ho khan.
Cô có thể làm bộ không nhìn ra hắn có tình cảm với mình sao?
Chỉ làm bạn học, chỉ làm bạn tốt được không?
“Chị, anh rể khi nào đến đón chị?” Tề Lạc đột nhiên dụng tâm kín đáo mở miệng nhắc nhở.
“Có thể rất khuya. Đêm tay anh ấy có xã giao.” Tề Mẫn Mẫn không quá vui vẻ nhíu mày một chút. Tề Lạc có thể câm miệng sao? Hiện tại cô phi thường phản cảm Tề Lạc.
“Xã giao a? Chị thế nhưng không đi ăn đại tiệc.” Tề Lạc tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Chị không thích tham gia chuyện công việc của anh ấy. Tề Lạc, không phải em đói bụng sao?” Tề Mẫn Mẫn bực mình trừng mặt Tề Lạc.
Cô ta là đang nhắc nhở cô đã có chồng, đừng trêu chọc Ninh Hạo nữa sao?
Cô và Ninh Hạo không phải là bạn bè mới một hai ngày, bọn họ quen nhau mười lăm năm, cho dù không có tình yêu, cũng có tình bạn, cùng trường học. Bọn họ ăn cơm cùng nhau một bữa có cái gì sao.
Tề Lạc “Nga” một tiếng, xấu hổ cúi đầu ăn tiếp thức ăn trong bát.
“Tề Mẫn Mẫn, nếu Cố tiên sinh có việc cũng đừng để cho hắn tới, một lát tớ đưa cậu.” Ninh Hạo quan tâm nói.