Lúc ấy, anh không có lời nào để nói.
“Việc gì phải như vậy? Anh cứ tiếp tục làm vị hôn phu của Tưởng Y Nhiên đi!” Giọng nói của Tề Mẫn Mẫn có chút nghẹn ngào.
Cô biết rõ Tưởng phu nhân sẽ không từ bỏ việc trả thù mà đối tượng trả thù không chỉ là cô còn là Hoắc trì Viễn. Vết thương trên tay anh đã chứng minh điều đó. Tưởng phu nhân còn sống thì hai người bọn họ sẽ không thể ở bên nhau được.
Hoắc Nhiên làm xong thủ tục nhập viện cho Tề Mẫn Mẫn, đang muốn đến phòng VIP xem tình huống của Tề Mẫn Mẫn liền bị Vương Giai Tuệ ngăn lại.
“Cố… Anh hai Cố…” Vương Giai Tuệ ngồi ở trên xe lăn, không cam tâm hô lên.
Hoắc Nhiên xoay người, không khỏi nén cười đi đến trước mặt cô: “Cô bạn nhỏ rốt cuộc cũng đồng ý gọi tôi là anh sao?”
“Tôi không phải là cô bạn nhỏ!” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
“Được! Không phải thì không phải! Cô như thế nào vẫn chưa về nhà?” Hoắc Nhiên nhìn thạch cao trên đùi Giai Tuệ, giống như đang quan tâm cười hỏi.
“Tôi nghĩ muốn… Mời anh… Hỗ trợ khuyên nhủ Cố tiên sinh. Hai người bọn họ cứ tình trạng như vậy cũng không ổn. Tề Mẫn Mẫn vì anh ấy mỗi ngày đều ủ rũ. Chúng ta bạn cùng bàn, cô ấy lúc nào cũng như đang đi vào cõi thần tiên như vậy làm sao có thể thi đại học a? Anh vẫn nên khuyên nhủ hai người bọn họ sớm quay lại đi.” Vương Giai Tuệ thật tâm nói.
Tề Mẫn Mẫn có chuyện gì cũng nói cho cô biết, cho nên cô vô cùng hiểu sự thống khổ trong lòng Tề Mẫn Mẫn.
Thật hy vọng Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc tổng có thể trở lại mỗi quan hệ thân thiết gắn bó như ngày trước.
“Cô vì chị dâu nhỏ mà đặc biệt ở chỗ này chờ tôi?” Hoắc Nhiên không thể tin được nhìn Vương Giai Tuệ. Anh vẫn là lần đầu tiên gặp kiểu con gái luôn suy nghĩ cho người khác như vậy.
“Tề Mẫn Mẫn vốn là một cô gái vui vẻ hoạt bát, cô ấy gần đây cười quá ít rồi.” Vương Giai Tuệ thật sâu thở dài.
Cô bây giờ ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn không chỉ còn là vì nhiệm vụ, mà là thật tâm coi Tề Mẫn Mẫn như bạn tốt. Cô quân tâm đến vui buồn mừng giận của đối phương, đương nhiên cũng muốn pha trò giúp cô vui vẻ lúc cô thương tâm.
Bạn tốt đại khái chính là như vậy đi?
“Tôi giúp cô cũng có thể, cô gọi tôi một tiếng anh đi.” Hoắc Nhiên lại lưu manh cười nói
Thấy Hoắc Nhiên dùng hai tay vịn hai bên xe lăn, lại cúi thấp người xuống, tà tà đưa lỗ tai tới bên miệng cô, trong lòng cô liền cảm thấy bối rối.
“Anh… Anh hai Cố.”Cô như nặn ra từ kẽ răng 3 chữ.
Hoắc Nhiên nhẹ tay véo cái má hồng hồng của cô, không nhịn được cười nói: “Gọi thực ngọt! Anh hai Cố đáp ứng em!”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ cảm kích nói.
Hoắc Nhiên hơi hất mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Giai Tuệ: “Cảm ơn ai?”
“Cảm ơn anh hai Cố.” Vương Giai Tuệ do dự một lát sau, rốt cục cũng trả lời.
Hoắc Nhiên dùng lực vò rối mái tóc của cô, cười đứng dậy: “Bạn học Giai Tuệ, kỳ thật cô không cần cầu tôi cũng sẽ lần nữa giúp anh trai lừa bà xã về nhà. Bởi vì tôi hiểu hơn ai hết, anh tôi rất cố chấp, để cho đời này anh ấy động tâm được một lần thực khó.”
“Anh… Anh… Anh đùa giỡn tôi!” Vương Giai Tuệ chỉ vào cái mũi của anh, tức giận gầm nhẹ.