Hai người họ lúc trước là đám cưới thương mại, ông cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu bà, đều đối với bà không lạnh không nhạt, như gần như xa. Cuộc sống hôn nhân này thật khiến bà hít thở không thông. Bà không hi vọng con trai của mình cũng rơi vào một vòng luẩn quẩn giống mẹ nó nữa.
Hoắc trì Viễn đứng ở hành lang, để điện thoại đến bên tai, bình tĩnh nghe đầu bên kia báo cáo.
“Không điều tra ra? Tiếp tục tra cho tôi? Mấy ngay nay cô ấy ra ngoài gặp người nào y tá đi theo nên biết chứ! Lần lượt hỏi từng y tá một! Tạm rời cương vị công tác cũng phải hỏi!” Hoắc trì Viễn căm tức gầm nhẹ.
Anh không nghĩ tới Hoắc Nhiên lại dùng những hộ sĩ lơ là như vậy. Mang theo bác gái Tưởng đi đến hoa viên chơi, lại không chú ý bà ấy nói chuyện với ai.
Xem ra cần phải sa thải những người này, đổi hộ sĩ chuyên nghiệp một lần nữa.
Sau khi cúp điện thoại, anh trở lại phòng bệnh.
“Chú?” Trên mặt Tề Mẫn Mẫn có khẩn trương và lo lắng.
“Sợ ấn tượng về Ninh Hạo trong lòng em bị phá hỏng?” Hoắc trì Viễn bất mãn hỏi.
“Em không tra xét, được không?” Tề Mẫn Mẫn không trả lời, chỉ là nhỏ giọng năn nỉ.
“Không được, đời này anh ghét nhất bị người khác thiết kế, nhất định anh phải bắt được kẻ tiểu nhân phá hoại hôn lễ kia.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
“Đều đã như vậy rồi, điều tra ra cũng không lấy lại được gì.” Tề Mẫn Mẫn vội vàng khuyên nhủ.
Cô cũng nhìn thấy có thể là Ninh Hạo, khả năng vượt quá 50%, bời vì chỉ có động cơ của anh là có khả năng nhất. tập đoàn Bằng Trình vẫn ở trong bấp bênh, Dương Nguyệt Quyên hẳn là không làm ra chuyện gì tổn thất ảnh hưởng đến quyền lợi của mình. Suy nghĩ như vậy, khả năng của Ninh Hạo đúng tăng từ 50% lên thành 90%. Nhưng là trong lòng cô có âm thanh nói cho cô biết tỉ suất là Ninh hạo không vượt quá 10%. Anh không phải người sẽ làm ra chuyện xấu vì lợi ích của chính mình, hãm hại người khác.
Nhưng là cho dù tràn ngập tin tưởng đối với Ninh Hạo, cô vẫn sợ Ninh hạo trở thành 10% kia.
Nói đến cùng, vẫn là cô không hiểu biết hết về Ninh Hạo đi?
Nếu không thì cô đã không sợ hãi.
“Là không thu lại được cái gì. Nhưng anh có thể biết được mình chết như thế nào.” Hoắc trì Viễn lãnh ngạo trả lời.
Anh tuyệt đối không cho phép người khác hãm hại chính mình như vậy.
“Gần đây công ty của ba không biết thế nào.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nói.
“Vẫn đẹp mà.” Hoắc trì Viễn thoải mái nói.
“Nếu không có anh trợ giúp, về sau tập đoàn Bằng TRình có thể phát triển tốt được không?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.
“Vấn đề không lớn. Anh không hỗ trợ gì cả, chỉ là liên hệ với bên bệnh viện một chút. Nếu muốn tập đoàn Bằng TRình hồi sinh nhất định phải dựa vào sản phẩm của chính mình.” Hoắc trì Viễn bình tĩnh trả lời.
“Là sao?” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Hoắc trì Viễn nói không, cô không thể không hoài nghi mẹ con Dương nGuyệt Quyên rồi.
Hoắc trì Viễn trả lời khiến cô không còn nghi ngờ Ninh Hạo nữa.
Tề Lạc vẫn như hổ rình mồi với Hoắc trì Viễn, khó bảo toàn là nó không làm ra mấy chuyện xấu.
“Em muốn nói cái gì?” Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nâng cằm của cô lên, thật sự nhìn vào mắt cô.
Tề Mẫn Mẫn cười nhún vai: “Em nói gì đó anh sẽ tin sao?”
“Tùy tình huống.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.