“Thực sự đáng tiếc. Nếu không phải tại vụ tai nạn đó, Hoắc trì Viễn sẽ trở thành chuyên gia thần kinh nổi danh nhất nước. Tuy rằng cháu lơn hơn anh ấy hai tuổi, nhưng vẫn luôn xem anh ấy là một thần tượng.” Ưng Mẫn phiền muộn nói.
Bà Tưởng quái dị nhìn thoáng qua Ưng Mẫn:”Cô thích Hoắc trì Viễn sao?”
“Bác Tưởng, bác…đừng hiểu lầm….cháu…cháu không dám mơ tưởng….” Ưng Mẫn căng thẳng khua tay.
“Cô sợ cái gì! Tôi còn chưa có ý kiến gì.” Bà Tưởng vẻ mặt phức tạp cười nói.
“Hoắc trì Viễn đã kết hôn với Tề Mẫn Mẫn, cho dù cháu…Thực ra cũng không có tác dụng gì. Bác Tưởng, hiện giờ cháu chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho bác.” Ưng Mẫn dịu dàng cười nói.
“Kết hôn không phải còn có cách sao? Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô.” Bà Tưởng kinh ngạc nở nụ cười. Bà không phải không hứa cho Hoắc trì Viễn kết hôn, mà chỉ là không cho cậu ta cưới kẻ đã hại chết con gái mình. Có lẽ Ưng Mẫn có thể giúp bà.
“Đừng! Cháu cũng không muốn phá hoại hôn nhân của người khác.” Ưng Mẫn nhanh chóng cự tuyệt.
“Không có cô phá hư, hai người bọn họ cũng không thể lâu dài được! Tôi sẽ không cho phép một hung thủ giết người làm vợ Hoắc trì Viễn!” Bà Tưởng âm trầm cười lạnh. Cho dù Ưng Mẫn không đồng ý, bà cũng có thể tìm một cô gái khác hỗ trợ. Dù sao Hoắc trì Viễn cũng là một nhân vật nổi tiếng của A thị, các cô gái muốn gả cho cậu ta có đến cả một sư đoàn.
“Không cần đâu ạ! Cháu sợ bị trời phạt.” Ưng Mẫn nghĩ mà sợ nói.
“Kẻ đáng bị trời phạt chính là Tề Mẫn Mẫn kia! Cố sợ cái gì?” Bà Tưởng nghiêm mặt hỏi.
“Chẳng thà phá một tòa miếu, còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cho dù cháu có…yêu Hoắc trì Viễn như thế nào, cháu cũng không thể phá hoại hôn nhân của anh ấy được.” Ưng Mẫn xoắn mười ngón tay lại, bất an nói.
“Cô thừa nhận cô yêu Hoắc trì Viễn!” Bà Tưởng ha ha cười nói,”Yên tâm, cô không cần làm gì cả, chỉ cần dịu dàng hiểu chuyện, còn lại để tôi!”
“Bác Tưởng…” Ưng Mẫn hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào,”Cháu đã yêu thầm Hoắc trì Viễn từ rất lâu, nhưng cháu chưa bao giờ muốn cướp đi hôn phu của cô Tưởng…cháu…”
“Tôi hiểu. Cô là một cô gái tốt.” Bà Tưởng vỗ vỗ bàn tay Ưng Mẫn, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Bà Tưởng..” Ưng Mẫn cảm động lau nước mắt.
“Gọi tôi là bác gái!” Bà Tưởng nắm lấy bàn tay Ưng Mẫn, tươi cười hiền lành.
“Bác gái!” Ưng Mẫn nhào vào lòng bà Tưởng, thân thiết gọi.
Hoắc trì Viễn vùi đầu vào công việc như bình thường. Dường như việc Tề Mẫn Mẫn rời đi không có ảnh hưởng gì đến anh.
Lynda cầm một chồng văn kiện để ở bên cạnh bàn, lo lắng nhìn Hoắc trì Viễn một chút: “Hoắc tổng, anh chưa ký về bản duyệt phí tăng ca tháng trước!”Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dường như Hoắc trì Viễn không nghe thấy Lynda nói, vẫn cúi đầu, ánh mắt tập trung ở trên tập văn kiện trên bàn.
“Hoắc tổng?” Lynda hơi lên giọng gọi một tiếng.
Rốt cuộc Hoắc trì Viễn cũng bị Lynda gọi tỉnh, ngẩng đầu mơ hồ nhìn Lynda.
“Anh ký vào bản quyết toán phí tăng ca tháng trước đi! Để phòng tài vụ chuyển tiền cho mọi người!” Lynda nhìn thấy bộ dạng của Hoắc trì Viễn, đau lòng không thôi. Người đàn ông này cố gắng làm ra vẻ bình thường. Cô không hiểu, rõ ràng ngày đó anh vội vàng từ sân bay chạy về nội thành, không hòa giải được với Tề Mẫn Mẫn sao? Hôm sau, anh vẫn bình tĩnh đi làm, giống như chưa từng xảy ra việc gì. Thật sự quá kỳ quái.
Hoắc trì Viễn vội vàng nhận lấy hồ sơ trong tay Lynda, ký tên vào.
Lynda ôm tài liệu rời khỏi phòng tổng giám đốc. Trước khi đóng cửa, cô còn nhìn thấy anh đang mân mê chiếc nhẫn cưới trên tay, ánh mắt thất thần nhìn lên bàn.