“Anh lúc nào cũng có thành kiến với Ninh Hạo!” Tề Mẫn Mẫn ra sức véo hai gò má của Tề Mẫn Mẫn.
“Dám véo anh!” Hoắc Trì Viễn khiêng Tề Mẫn Mẫn lên lầu.
Cô biết rõ anh rất để ý đến Ninh Hạo, thế mà không nói rõ từ đầu, rõ ràng là muốn làm cho anh ghen.
Xem ra cô đã bình phục không ít, những ảnh hưởng của ngày hôm qua dường như cũng đã biến mất.
Làm anh lo lắng nửa ngày, giải quyết xong chuyện ở công ty liền vội vàng quay về nhà.
“Chú, em sai rồi. Anh thả em xuống đi!” Tề Mẫn Mẫn giãy dụa cầu xin tha thứ.
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống….” Hoắc Trì Viễn đem Tề Mẫn Mẫn đến bồn tắm, xấu xa cười lạnh.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn cởi âu phục, lập tức nhảy ra khỏi phòng tắm, vừa chạy ra ngoài vừa nói:”Chú, anh tự tắm đi. Em không…”
Hai chữ “Không tiếp” còn chưa nói xong, Tề Mẫn Mẫn đã bị Hoắc Trì Viễn chặn ngang ôm vào lòng.
“Cho em tan biến!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền hôn cô cuồng nhiệt, đôi bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay của cô, giam cầm cô trong lồng ngực.
“Đau.” Bởi vì Hoắc Trì Viễn đã chạm vào vết thương trên cánh tay cô, cô đau đơn đến co rúm cả người lại.
Hoắc Trì Viễn lập tức buông môi Tề Mẫn Mẫn ra, nhìn về vào cánh tay cô. Nhìn thấy trên tay cô có một mảng màu xanh tím kéo dài đến bên trong quần áo thì lập tức xé nát. Ở trên người cô, có rất nhiều vết thương màu xanh tím.”
Anh đau lòng hỏi:”Sao lại thế này?”
Tề Mẫn Mẫn bồn chồn ôm lấy cánh tay bị thương, né tránh ánh mắt của Hoắc Trì Viễn:”Em….lúc leo núi em bị trượt ngã.”
“Ngốc!” Hoắc Trì Viễn đau lòng mở vòi nước, đến khi bồn tắm đầy nước ấm mới ôm Tề Mẫn Mẫn đặt vào trong, bàn tay to lớn mềm mại giúp cô kì cọ, thật cẩn thận để không chạm vào vết thương.
Tề Mẫn Mẫn cảm động rưng rưng nước mắt. Sự thương tiếc trong mắt Hoắc Trì Viễn làm cô rung động. So với những tổn thương mà nhà họ Tưởng phải chịu đựng, thì những vết thương này của cô không đáng là gì cả.
Tắm rửa xong, Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn trở về phòng ngủ, thật cẩn thận đặt lên trên giường: “Anh đi mua dầu hoa hồng.”
Tề Mẫn Mẫn túm chặt cánh tay Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng nói: “Váy em có chiếc túi nhỏ, bên trong có.”
Hoắc Trì Viễn hơi hất mày: “Lại vẫn biết phòng bị cho mình mà có dầu hoa hồng.”
Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười haha hai tiếng. cô sao có thể nói cho anh biết dầu hoa hồng là bác sĩ của phu nhân Tưởng đưa cho sao? Chỉ có thể giả ngu.
Hoắc Trì Viễn trở lại phòng tắm, từ trong váy tìm ra dầu hoa hồng rồi quay lại phòng ngủ.
Anh cuốn tay áo tắm của Tề Mẫn Mẫn, xắc dầu hoa hồng xuống chỗ đó, dùng ngón tay từ từ đẩy lên: “Đau không?”
Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
“Mới khỏe lên được chút lại bị thương. Làm sao anh yên tâm về em được?” Hoắc Trì Viễn thở dài, giống như oán hận và đau lòng nói.
“Vậy thì buộc em lại bên người anh.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, cười khẽ thè lưỡi.
Hoắc Trì Viễn cười vỗ đầu Tề Mẫn Mẫn: “Anh ngược lại còn muốn hơn, em có ngoan được thế không?”
“Người ta cực kỳ ngoan! Chú à!” Tề Mẫn Mẫn mở miệng nhỏ kháng nghị.