Chờ nInh Hạo đặt hết sách vở lên bàn, Tề Mẫn Mẫn liền lôi laptop qua.
Ninh Hạo thản nhiên cười nhìn chữ viết trong laptop: “Bút ký hôm nay như vậy sao? Chữ viết cũng không giống chó nữa, tiến bộ!”
“Cậu còn có tâm tình trêu chọc mình sao?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị.
“Cảm ơn!” Ninh Hạo thành khẩn nói xong, liền lấy laptop ra, bắt đầu tự đánh lại.
“Lớp trưởng, thật là cậu bị trễ vì kẹt xe chứ?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi,
Lẽ ra lấy thân phận của Ninh Hạo, nếu bị muộn, anh có thể nghiêm chỉnh nhắc cảnh sát giao thông dàn đường cho mình.
ở thành phố A, người cảnh sát nào dám ngăn xe của cậu ấy chứ?
“Ba mình nói Hoắc trì Viễn gửi thiệp mời cho ông ấy, để cho mình đi dự hôn lễ.” Ninh Hạo nói sang chuyện khác: “Nhất định cậu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, mình rất nóng lòng muốn nhìn.”
“Cậu nói là tỉnh trưởng cũng sẽ tham dự hôn lễ của mình sao?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ chu mỏ.
Hoắc trì Viễn có nhiều mặt mũi thế nào mà mời cả tỉnh trưởng.
“Đúng!” Ninh Hạo thản nhiên cười gật đầu.
Buổi tối tan học về nhà, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy nhà thiết kế áo cưới đang ngồi chờ ở phòng khách, bên cạnh là một cái hòm rất lớn.
Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi đến, bắt tay với nhà thiết kế:”Đã làm phiền rồi!”
“Lúc Hoắc tổng gọ cho tôi, đúng lúc tôi vừa làm xong một thiết kế mới, suýt nữa thì không kịp. Lễ phục này tôi đã sửa chữa dựa theo số đo của cô Tề.” Nhà thiết kế nghiêm túc nói.
“Cái gì không kịp?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nói.
“Mấy ngày trước Hoắc tổng muốn sửa mấy bộ lễ phục, thời gian rất gấp, thiếu chút nữa không kịp đến ngày hôn lễ.”
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hoắc trì Viễn:”Dương Nguyệt Quyên đã chuẩn bị cho em hơn mười bộ quần áo, giờ anh lại đặt thêm mấy bộ, sẽ lãng phí đó.”
Hoắc trì Viễn ghé vào bên tai Tề Mẫn Mẫn, cười thấp giọng hỏi:”Em tin vào mắt thẩm mĩ của Dương Nguyệt Quyên sao?”
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, không khỏi bội phục sự cơ trí của Hoắc trì Viễn. Từ sự kiện cô dâu hoàng kim kia cô đã đoán được Dương Nguyệt Quyên tuyệt tối sẽ không muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất mà lựa chọn lễ phục.
Vừa hay Hoắc trì Viễn lại đoán trước được.
Nhà thiết kế nhìn thấy hai người như không nhận ra sự tồn tại của mình, liền cúi đầu ho khan một tiếng:”Hoắc tổng, tuy rằng tôi đã sửa lại nhưng vẫn cần cô Tề Mẫn Mẫn tự mình mặc thử.”
Hoắc trì Viễn buông tay Tề Mẫn Mẫn ra, thản nhiên cười nói:”Mang lên lầu mặc thử đi.”
“Toàn bộ?” Tề Mẫn Mẫn nhìn cái hòm cạnh sô pha, có chút hoảng sợ.
“Toàn bộ! Nhanh đi!” Hoắc trì Viễn khí phách ra lệnh nói.
“Nhiều như vây, sẽ mệt chết mất!” Tề Mẫn Mẫn khoa trước nhếch miệng.
Sự thật chứng minh, Tề Mẫn Mẫn tiên đoán rất chính xác. Khi cô thử đến bộ lễ phục thứ mười, liền mệt đến nỗi không đứng dậy nổi.
Cô đi xuống lầu, đứng ở trước mặt nhà thiết kế, chờ đợi anh ta cho ý kiến giống như chờ thẩm phán ra phán quyết.
“Cái tay áo rộng ra một chút, tôi sẽ về sửa lại. Những chỗ còn lại đều hoàn mỹ. Đi thay tiếp bộ khác!”