“Không ngờ anh lại dám vui sướng khi người khác gặp họa?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Chính là trong cái rủi có cái may!” Hoắc trì Viễn cắn ngón tay Tề Mẫn Mẫn, tà tà cười nói.
Tề Mẫn Mẫn phồng hai má, dùng sức rút tay ra khỏi tay Hoắc trì Viễn:”Chú Cố, chú nên đi làm đi!”
“Chú Cố?” Hoắc trì Viễn không hài lòng, nhíu mi. Xưng hô thể này là cố tình làm mối quan hệ của bọn họ thụt lùi? Anh không thích xưng hô thế này. Anh áp đến bên người Tề Mẫn Mẫn, mệ hoặc nói:”Gọi chồng!”
“Chồng trước!”
“Chúng ta không ly hôn!” Hoắc trì Viễn bất mãn kháng nghị.
“Nhanh!”
“Gọi chồng!” Hoắc trì Viễn vươn tay, kéo bộ quần áo bệnh nhân của Tề Mẫn Mẫn lên, bắt đầu thò tay vào, ôm chặt thắt lưng gầy gò của cô.
“Không gọi!” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng run run.
Hoắc trì Viễn có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cô, bàn tay anh mới chạm vào cô, mà làn da của cô đã bắt đầu nóng lên.
“Không ngoan! Phải phạt!” Hoắc trì Viễn cúi đầu che môi Tề Mẫn Mẫn, mút mạnh vào.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn đầu lưỡi Hoắc trì Viễn, làm anh kêu đau lùi ra, nhìn vẻ mặt của anh, cô dựa vào giường cười to.
“Thật là nhẫn tâm!” Hoắc trì Viễn bất mãn kháng nghị. Anh chẳng qua chỉ muốn hôn cô, vậy mà không chịu làm vừa lòng anh.
“Em là bệnh nhân!” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, yếu ớt nói.
“Anh thấy em rất có sức lực!” Hoắc trì Viễn hoạt động đầu lưỡi vẫn đang đau, bất mãn than thở.
“Chỉ có sức lực cắn anh thôi.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
Đúng lúc này, hộ lý bưng một cái khay bước vào:”Tề Mẫn Mẫn?”
“Dạ!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng ngồi dậy.
“Truyền dịch.” Hộ lý để khay lên bàn, thản nhiên nói.
“Vẫn phải truyền dịch sao?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn hộ lý.
“Bác sĩ Cố trước khi tan làm đã dặn dò trước với bác sĩ.”
“A.” Tề Mẫn Mẫn sợ hãi nhìn kim tiêm trong tay hộ lý, cả người dựa vào lòng Hoắc trì Viễn,”Có thể không cần truyền dịch không?”
“Có thể! Cô có quyền được khiếu nại, nhưng phải có sự đồng ý của bác sĩ Cố.” Hộ lý nói giỡn với Tề Mẫn Mẫn.
“Nha đầu,” Hoắc trì Viễn năm chặt bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng nói bên tai cô. “Bụng em còn đau, có khả năng nội tạng có chứng viêm. Hoắc Nhiên sẽ không tùy tiện chỉ định thuốc đâu. Nghe lời!”
“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn nói xong, đành phải thỏa hiệp, nơm nớp lo sợ vươn tay ra,”Cái này…cái này…..sẽ không đau đúng không?”
“Ai nói không đau? Tôi đâm kim nên hiểu rõ nhất! Cô nên kiên nhẫn một chút.” Hộ lý ngịch ngợm đùa với Tề Mẫn Mẫn.
“Chị lừa em!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị, “Buổi sáng là chị rút máu của em. Em nhớ rõ.”
“Hóa ra cô vẫn nhớ à?” Y tá cười, cầm tay Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng dùng kiêm tiêm chọc vào ven ở mu bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, động tác thành thạo.
“Không đau chứ?” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, đau lòng hỏi.