Đột nhiên có người kêu lên: “Đừng đánh nữa, có người ngoi lên rồi!”
Mọi người nghe tiếng đều dừng tay lại, cùng nhau nhìn về phía mặt hồ ngoài xa.
Lâm Côn giống như con cá chép nhảy lên khỏi hồ nước, anh hít một hơi thật sâu, vừa rồi phổi của anh kìm nén đến sắp nổ tung, cảm giác hít thở được lần nữa thật tốt. Anh có cảm giác thân thể mình lúc này tràn đầy sức lực, hiện tại có quay lại đấu với con cá sấu cũng không thành vấn đề.
Giữa hồ chỉ còn lại một chiếc thuyền duy nhất, đôi mắt của Lâm Lâm đẫm nước mắt, cậu bé vui mừng hô to: “Cha, cha...”
Gương mặt căng thẳng của đám người Hàn Tâm cũng tan thành mây khói, Hàn Tâm nhẹ nhàng lau khô khóe mắt, vừa rồi quá khẩn trương nên cô chảy nước mắt. Trên mặt Phùng Giai Tuệ lại tươi cười vui mừng, Tôn Chí cũng khó nén được sự hưng phấn, hai đứa trẻ Tô Hữu Bằng và Tôn Dương hưng phấn nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, cha của bạn đúng là siêu nhân!”
Lâm Côn nổi lên mặt nước, sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện, thuyền nhỏ xung quanh đã cập bờ, chỉ còn chiếc thuyền nhỏ của đám người Hàn Tâm vẫn còn ở lại nơi này. Trong lòng anh vô cùng cảm động, nhưng không thấy bóng dáng của Lý Xuân Sinh đâu cả.
“Sư... Sư phụ, cứu... Cứu tôi...”
Đột nhiên lại có tiếng cầu cứu, Lâm Côn theo tiếng nhìn sang, lập tức phát hiện Lý Xuân Sinh đang cách anh không xa.
“Cậu nhảy vào trong nước làm gì?” Kéo Lý Xuân Sinh lên thuyền nhỏ, Lâm Côn cười nói.
“Chẳng phải tôi muốn xuống cứu sư phụ sao?” Lý Xuân Sinh tủi thân nói: “Ai ngờ vừa nhảy xuống thì bị chuột rút.”
“Được rồi, tôi nhận tâm ý của cậu, chờ sau khi trở về sẽ tăng cường huấn luyện cho cậu, sớm ngày thực hiện giấc mơ đại hiệp của cậu.” Lâm Côn cười đùa, sau đó lại nói với những người khác: “Cảm ơn mọi người đã ở lại đây chờ tôi.”
“Lâm Côn, phía dưới đã xảy ra chuyện gì?” Tôn Chí khẩn trương hỏi thăm, cách đó không xa, máu loãng từ dưới đáy nước vẫn trồi lên lan tràn, bọn họ ở gần còn ngửi được mùi tanh.
Lâm Côn mỉm cười, sợ nói ra sẽ hù dọa mọi người và đám trẻ. “Không có gì, chỉ là một con cá lớn.”
“Cá lớn?”
Bốn người lớn rõ ràng không tin, tất cả đều nửa tin nửa không nhìn Lâm Côn, ba đứa bé lại rất ngây thơ tin tưởng, Lâm Lâm đi đầu hỏi: “Cha, con cá lớn tới mức nào?”
Tôn Dương hỏi theo: “Chú Lâm, con cá lớn trông như thế nào ạ?”
Tô Hữu Bằng cuối cùng hỏi ra một vấn đề nặng ký, nói: “Chú Lâm, con cá lớn kia là cá sấu đúng không?”
Vẻ mặt Lâm Côn hơi ngây ra, bốn người lớn giật mình, bọn họ nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Lâm Côn, đồng thời cũng khó che giấu được sự kinh ngạc. Tô Hữu Bằng lúc này tự mình nói: “A, cháu hỏi sai rồi, làm sao có thể là cá sấu chứ, nếu như là cá sấu...”
Không chờ Tô Hữu Bằng nói xong, đột nhiên cảm giác trên thuyền thật yên tĩnh, đám trẻ dõi mắt nhìn các người lớn, phát hiện vẻ mặt khác thường của họ, tất cả đều vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Côn.
“Nếu là cá sấu thì sao?” Tôn Dương tò mò hỏi.
Tô Hữu Bằng nói: “Nếu như là cá sấu, Chú Lâm chắc đánh không lại nó, cá sấu là chúa tể dưới nước.”
Lâm Lâm không đồng ý nói: “Ai nói cha của mình không đánh lại cá sấu, cha của mình là siêu nhân, siêu nhân không sợ cá sấu!”
...
Rốt cuộc dưới nước có cái gì, Lâm Côn trước sau vẫn không nói lại bị mấy đứa trẻ nói ra.
Hàn Tâm, Phùng Giai Tuệ, Lý Xuân Sinh, Tôn Chí đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một người chỉ dựa vào hai tay không lại có thể đánh thắng cá sấu dưới nước, từ máu đỏ tươi đang lan ra trên mặt hồ thì thấy rõ, nếu phía dưới thật sự là con cá sấu, chắc chắn nó đã chết. Nói cách khác Lâm Côn tay không giết chết cá sấu, người có suy nghĩ bình thường không thể tiếp nhận được điều này, chỉ có thể nói là quá kỳ diệu.
Quay trở về bờ hồ, trên bờ lại có cảnh tượng khác, xung quanh xuất hiện rất nhiều người đến xem náo nhiệt, hơn nữa phần nhiều là phụ huynh và đám trẻ, những khách du lịch ở gần nơi này cũng tập trung chạy tới xem náo nhiệt. Trên mặt đất có mười mấy nhân viên phụ trách hồ nhân tạo và mấy cảnh sát nhân dân bị đánh sưng mặt sưng mũi, có vài phụ huynh cũng bị thương, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng.
Lâm Côn đi lên bờ, ánh mắt tất cả mọi người đều ngạc nhiên và sùng bái nhìn anh. Phó Quốc Bân kích động đi tới phía trước, cầm tay Lâm Côn nói: “Tiểu Lâm, cậu không sao chứ, dưới nước là gì vậy?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt đầy vẻ chờ mong, Lâm Côn mỉm cười, vì không muốn tạo ra sợ hãi không cần thiết nên Lâm Côn cũng không nói cho những người này biết sự thật. Anh vừa định nói là một con cá lớn, Lâm Lâm đã cướp lời kịch của anh: “Bác hiệu trưởng, là con cá sấu lớn, dài mười mấy mét!”
Lập tức tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, khi nhìn thấy máu tươi lan ra khắp mặt hồ, bọn họ đã sợ hãi, cho nên cũng không nghĩ tới cái gì gọi là lời trẻ nhỏ không kiên kỵ, hiện tại bọn họ càng tin tưởng vào lời nói của đứa trẻ ngây thơ.
Phó Quốc Bân ngây người ra một lúc, sau đó ông ta hắng giọng, ông ta cũng khiếp sợ không nhỏ, trời ạ cá sấu khổng lồ mười mấy mét, đó còn gọi là cá sấu sao, phải nói là khủng long loại nhỏ mới đúng.
“Sở Lâm, bạn nói dối, làm sao có cá sấu lớn như thế, nếu cá sấu lớn như vậy, chẳng phải cha của bạn sẽ bị cá sấu ăn rồi sao?” Đột nhiên có một bé gái lên tiếng, lúc này mọi người mới giật mình, bé gái nói đúng, nếu có cá sấu lớn như vậy, chắc chắn nó đã nuốt sống Lâm Côn rồi.
Bé gái vừa nói chuyện là Cảnh Nhạc Nhạc con gái của Cảnh Quân Địch, bạn học cùng lớp với Lâm Lâm. Lâm Lâm không phục lại muốn phản bác, lúc này Lâm Côn xoa đầu con trai mình, nói: “Con trai, đừng nói đùa với các chú và các dì.” Anh lại nói với mọi người: “Là con cá chép lớn dài hơn một thước.”
Lâm Lâm bĩu môi không phục nhìn Cảnh Nhạc Nhạc, cô bé Cảnh Nhạc Nhạc gật gật đầu, trên mặt còn mang theo sự đắc ý.
Cảnh Nhạc Nhạc đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt to, con ngươi đen láy, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đây là người đẹp trời sinh, dáng vẻ này không giống vẻ khí thế hùng hồn của Cảnh Quân Địch chút nào.
Cảnh Quân Địch cũng là một trong những người vừa nãy nhảy xuống nước cứu Lưu Tiểu Cương. Anh ta là một người có tinh thần trượng nghĩa rất mạnh, rất kính phục hành vi lặn xuống nước cứu đứa trẻ của Lâm Côn, cho nên chủ động đi tới trêu chọc Lâm Côn: “Anh bạn Lâm, một con cá lớn như vậy, sao anh không vớt lên cho mọi người nếm thử chứ?”
Vốn xuất thân từ cảnh sát hình sự, khả năng quan sát của Cảnh Quân Địch cũng tốt hơn so với người bình thường, Lâm Lâm nói ra hai chữ cá sấu, anh ta tin. Chỉ có điều anh ta không tin con cá sấu dài mười mét. Nhưng Lâm Côn nói ra con cá chép dài hơn một thước, anh ta cũng không tin, anh ta cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Côn, cho nên mới cố ý trêu ghẹo nói đùa.
“Con cá này nặng quá, tôi không kéo không nổi, nếu không tôi lại xuống đó, cố kéo vào nhé?” Lâm Côn nói đùa, cũng giả vờ muốn quay về trong hồ, Phó Quốc Bân vội vàng kéo anh lại: “Tiểu Lâm, trong hồ quá nguy hiểm, không nên xuống...”
“Đúng vậy, anh Lâm, trong hồ có thể còn nguy hiểm khác, anh không nên mạo hiểm lần nữa.” Mọi người xung quanh cũng khuyên bảo.
Những người bên này đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng nói khác vọng vào trong đám người bên này. “Vừa rồi là ai gây sự?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, bọn họ nhìn thấy hai ba mươi người mặc đồng phục cảnh sát chạy tới, người đàn ông đi đầu có vẻ mặt âm trầm, ánh mắt hung ác nhìn mặt các phụ huynh, lạnh lùng mắng: “Ai cho phép các người gây chuyện, ai cho phép các người đánh cảnh sát, các người chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan!”
Phó Quốc Bân vội vàng ra mặt, ông ta cười nói: “Vị lãnh đạo này, vừa rồi cảm xúc của chúng tôi hơi kích động, có phụ huynh gặp nạn, cho nên nhất thời lỡ tay đánh người...”
“Thì sao?”
Hiển nhiên người đứng đầu của đám cảnh sát không để ý tới ông già tóc bạc tính tình lịch sự này, anh ta lạnh lùng chế giễu Phó Quốc Bân: “A, các người cho rằng như vậy là xong hay sao? Các người cho rằng có thể đánh nhân viên chính phủ là xong, các người cho rằng...”
Bốp!!!
Không chờ người cảnh sát này nói xong, một cái tát vang dội đánh vào mặt anh ta, trực tiếp đánh cho gương mặt kiêu ngạo kia nghiêng sang một bên, trong miệng còn có một dòng máu chảy ra... Người ra tay chính là Cảnh Quân Địch.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong rất nhiều phụ huynh ở đây, địa vị chính trị của Cảnh Quân Địch không nhất định là cao nhất, nhưng không thể nghi ngờ tính tình của anh ta là nóng tính nhất. Người bị anh ta đánh cũng có địa vị không nhỏ, là đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn Hắc Sơn, tên là Triệu Mãnh. Triệu Mãnh bình thường cũng không phải là người hiền lành, hàng năm có nhiều du khách tới nơi này du lịch nên anh ta thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật lớn nhân vật nhỏ, trong xương cốt cũng có mấy phần kiêu ngạo và ngang ngược.
Triệu Mãnh đột nhiên bị tát một cái thì lập tức nổi giận, lần đầu tiên có người dám đánh Triệu Mãnh ở trấn Hắc Sơn này, cho đến tận bây giờ chưa từng có ai dám làm như vậy. Còn nữa, người này còn đánh anh ta ở trước mặt nhiều cấp dưới như thế, cho dù thế nào, anh ta cũng cực kỳ mất mặt.
“Mày dám đánh cảnh sát!” Triệu Mãnh nổi giận gầm lên một tiếng, anh ta trực tiếp rút súng chỉ vào đầu của Cảnh Quân Địch, uy hiếp nói: “Có tin tao bắn nát đầu mày không?”
Cảnh Quân Địch không nhúc nhích chút nào, trên mặt còn nở nụ cười xem thường, Cảnh Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh anh ta cũng không sợ hãi chút nào. Giống như người bị súng chĩa vào đầu kia không phải là cha của cô bé, mà là một chú xa lạ.
“Anh nói tôi đánh cảnh sát?” Cảnh Quân Địch cười lạnh, Triệu Mãnh trước mặt cũng cau mày, anh ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ suy nghĩ nên hành hạ người này thế nào, đột nhiên sắc mặt Cảnh Quân Địch biến thành lạnh lẽo, nhấc chân đạp vào đũng quần của Triệu Mãnh, Triệu Mãnh không nghĩ tới có người bị súng chĩa vào đầu còn dám đánh người. Anh ta không kịp phản ứng nên bị đá trúng, phía dưới là của quý của đàn ông, Triệu Mãnh bị đá kêu gào thảm thiết, toàn bộ thân thể còng xuống như con tôm luộc.
Cảnh Quân Địch thừa dịp trực tiếp cướp khẩu súng trong tay Triệu Mãnh. Lúc này những cảnh sát sau lưng Triệu Mãnh đều căng thẳng, vội vàng móc súng lục ra, không chờ bọn họ cầm súng chỉ vào Cảnh Quân Địch, Cảnh Nhạc Nhạc không chút hoang mang móc một tờ giấy chứng nhận từ trong túi ra ngoài, lắc lắc trên đỉnh đầu của mình...