Ánh mắt anh lạnh lùng liếc qua, tiếng cười của người xung quanh đều dừng lại, mọi người giật mình cảm thấy hơi lạnh lan tỏa quanh mình, nhiệt độ xung quanh dường như cũng đang giảm theo, trong nháy mắt khi thấy ánh mắt nhìn lướt qua mình, tất cả mọi người đều không nhịn được rùng mình một cái.
Đây tuyệt đối là một khí thế lấn át người khác, làm cho người ta phải kính nể, e sợ mà lại khủng hoảng, nếu không phải là người đã từng giết người trên chiến trường, không trải qua nhiều lần sống chết thì tuyệt đối không luyện được khí thế như vậy.
Ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía Lâm Côn tự nhiên trở nên kính nể, những gương mặt đang tươi cười dần dần trở nên cứng đờ, cuối cùng những nụ cười đều từ từ biến mất.
Sắc mặt cô gái Ferrari lại bình tĩnh hơn những người xung quanh, dường như cô ta thường nhìn thấy loại khí thế này, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Côn phần nhiều là tò mò cùng thưởng thức, trong ánh mắt có vẻ chưa thỏa mãn, thậm chí có chút háo sắc.
Cuối cùng ánh mắt của Lâm Côn nhìn về phía người trẻ tuổi kia, người này vốn đang lộ vẻ háo sắc nhìn cô gái Ferrari, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh chui vào cổ, thật giống như đột nhiên có một con rắn nhỏ chui vào trong quần áo của mình. Anh ta vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, kết quả vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Côn, trong nháy mắt toàn thân anh ta đột nhiên run lên, giống như bị sét đánh...
Đây tuyệt đối là ánh mắt kinh khủng nhất mà anh ta từng gặp, nó âm u, lạnh lẽo lại đầy sát khí.
Anh bạn trẻ này cũng chỉ là một kẻ ăn chơi trác tán, dựa vào trong nhà có chút tiền, suốt ngày chỉ biết ăn mặc bảnh bao ra ngoài kiêu ngạo, ở trong mắt của anh ta chỉ có hai loại người, chính là kẻ có tiền và người nghèo, gặp phải người có tiền hơn mình thì anh ta khiêm tốn một chút, gặp phải người nghèo hơn mình, anh ta lại ngẩng đầu ra vẻ ta đây, thậm chí còn đạp thêm mấy cái.
Anh ta làm sao gặp qua được người giống như Lâm Côn, nghiêm túc mà nói, cho dù chỉ huy Lâm của chúng ta ở biệt thự, lái chiếc xe cải tiến với giá hàng trăm vạn trở lên, hơn nữa còn là phó boss của Bách Phượng Môn, nhưng thật sự không có tiền gì, cho dù có lấy được một trăm vạn từ Cục an ninh quốc gia thì số tiền kia cũng có hạn.
Chỉ huy Lâm của chúng ta là thuộc về loại đàn ông cho dù không có tiền, không tính là nhà giàu, nhưng tùy tiện gọi ra một nhà giàu, chỉ cần chọc cho ông đây không vui, hoặc dám cấu kết làm chuyện xấu thì ông đây cũng coi thường. Ông đây có thể tùy tiện ngược đãi kẻ đó, hơn nữa còn có thể nói lời chính nghĩa cho kẻ đó biết, ông đây nhìn thấy mày là khó chịu.
Mọi người đều nói tới khí phách, thật sự sống đến cảnh giới như chỉ huy Lâm mới gọi là khí phách, đừng nói là đánh người, cho dù là cá sấu dưới đáy hồ lớn, cá mập trong biển sâu, cũng đều giải quyết hết.
Anh bạn trẻ trước mắt khiếp sợ thì khiếp sợ, tuy nhiên lại không có ý thức được nguy hiểm, cũng chỉ có thể nói anh ta bình thường là kẻ ăn chơi trác tán não tàn luôn ỷ thế hiếp người. Ngoại trừ cô gái Ferrari kia ra, sợ rằng tất cả mọi người có mặt ở đó sẽ không có người nào tin rằng người đàn ông trước mắt này là một nhân vật hung ác có thể xuống đáy biển giết cá mập, giết chết cá sấu dưới đáy hồ, đó là những chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ bình thường của tất cả mọi người.
Ánh mắt mọi người sáng ngời nhìn qua, người trẻ tuổi kia khẽ cắn môi, nếu như lúc này anh ta không nói gì thì không phù hợp với phong cách của mình, hơn nữa còn ở trước mắt người đẹp, anh ta phải biểu hiện ra sự kiên cường của người đàn ông chứ?
Người trẻ tuổi này hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt cũng biến thành lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, anh ta lên tiếng nói: “Thế nào, anh còn muốn đánh người sao? Ha ha, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho kỹ, tôi là người anh không thể chọc nổi đâu.”
Lâm Côn cười ngả ngớn, thu lại khí thế trên người, chỉ huy Lâm của chúng ta không phải là người thích dùng khí thế để đè ép người khác, lúc nãy nếu không phải những người xung quanh cười nhạo anh cho rằng anh bất lực, anh cũng lười lấy khí thế đó ra đối phó, chỉ huy Lâm của chúng ta thích bình tĩnh, khiêm tốn, giả tầm thường.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của người thanh niên, nụ cười trên mặt Lâm Côn càng lúc càng có vẻ bất đắc dĩ, xã hội này hình như càng ngày càng nhiều kẻ ngu ngốc như vậy. Nhiều thì nhiều thôi, lại luôn bị anh gặp được, thật ra anh lười nhất là ra tay với những kẻ háo sắc thế này, nhưng hết cách rồi, người ta lúc nào cũng muốn tìm tới anh.
Ôi...
Trong lòng thầm thở dài, Lâm Côn thật sự không muốn nói thêm lời nào với loại con nhà giàu ăn chơi trác tán không có đầu óc này, anh có nói nhiều cũng chỉ là lãng phí nước bọt, nói nhiều chính là lãng phí tài nguyên nước, nếu lãng phí tài nguyên nước với người ngu ngốc như vậy thì thật sự không đáng.
Vù...
Một tiếng gió thổi qua, Lâm Côn xoay bàn tay đánh mạnh vào mặt của kẻ ngu ngốc này, cái tát kia hóa thành một đám tàn ảnh, dưới cái nhìn của đám người xung quanh, một tiếng chát vang lên, cái tát kia đã đánh trúng mặt kẻ ngu ngốc trẻ tuổi.
Đây là một đòn chắc chắn phải trúng, chỉ dựa vào phản ứng của người trẻ tuổi ngu ngốc trước mặt này anh ta căn bản sẽ tránh không kịp.
Chát!
Tiếng tát vang dội truyền ra, người thanh niên ngu ngốc kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đánh cho lảo đảo, liên tiếp lùi về sau hai bước mới dừng lại, anh ta giơ tay lên che một bên mặt bị đánh sưng vù, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta ngập tràn oán hận nhìn Lâm Côn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp, mày dám đánh tao à.”
Anh ta vừa mới dứt lời, lại có một cái tát thật mạnh đánh về phía anh ta, lần này tốc độ tát tai còn nhanh hơn, anh ta vẫn không kịp né tránh. Thật ra, đừng nói là anh ta, cho dù là cao thủ võ lâm cũng tránh không kịp. chỉ huyg Lâm tát thật sự quá nhanh, giống như tia chớp vậy.
Chát!
Lại là một tiếng tát vang lên rõ ràng, tiếng tát tai càng lớn hơn trước, lại nghe này đau đớn kêu lại, ngã xuống đất, bên mặt còn lại lập tức sưng như bánh bao, trên mặt anh ta còn hiện lên vết năm ngón tay màu đỏ, máu từ trong miệng chảy ra ngoài.
“Mày... Mày...”
Người trẻ tuổi kia giãy giụa từ dưới đất bò dậy, anh ta đầy căm hận trừng mắt với Lâm Côn, tức giận quát lên: “Tao nói cho mày biết, mày gặp xui xẻo rồi, mày lại dám đánh tao, mày có biết cha tao là ai hay không? Cha tao là...”
Không đợi anh ta nói hết lời, chiếc giầy với cỡ bốn mươi bốn của Lâm Côn đã đạp xuống, còn về cha của anh ta rốt cuộc là nhà giàu mới nổi nào thì hoàn toàn không có liên quan gì đến với chỉ huy Lâm của chúng ta. Ông đây nhìn không thuận mắt thì đánh thôi, quan trọng không phải cha của mày là ai, mà ông đây đánh là kẻ ngốc nghếch nhà mày.
Người thanh niên này cũng đã hai mươi mấy tuổi, hai mươi mấy năm nay anh ta tuyệt đối chưa từng gặp qua chuyện như thế này, anh ta hoàn toàn sống như một công tử ăn chơi trác tán, biết người nào nên ức hiếp, hôm nay lại bị thua thiệt nhiều như vậy, cũng là ứng với một câu nói: ra ngoài gây chuyện lúc nào cũng phải trả giá.
Mọi người xung quanh cười vang, nhưng trên mặt lại bọn họ từ từ hiện lên vẻ hưng phấn, ai cũng thích xem cảnh tượng đặc sắc như vậy, có thể đánh người một cách bài bản như vậy cũng thực sự khiến người ta sùng bái, kính phục.
Sau khi người thanh niên bị bàn chân anh đè lên mặt, máu trong miệng, trong lỗ mũi cùng nhau chảy ra ngoài, sau gáy cũng đập tới rách da, máu cũng đang chạy ra ngoài, ở hiện trường cũng nhìn thấy một vũng máu tanh nhỏ, dáng vẻ ngang ngược của người thanh niên kia thoáng cái cũng bị đạp xuống, anh ta ý thức được hôm nay mình đã đụng phải gai nhọn rồi.
Lâm Côn cười ngả ngớn, hỏi người thanh niên kia: “Lúc nãy anh bảo tôi bồi thường xe của anh phải không?”
Người thanh niên kia không lên tiếng, bây giờ anh ta hoàn toàn hiểu rõ rồi, anh ta tiếp tục nói nữa cũng chỉ mang tai họa đến cho mình.
Lâm Côn lại nhìn về phía cô bạn gái tóc vàng bên cạnh, lúc này cô gái đã bị dọa cho sợ ngây người, không phải cô gái nào cũng có thể chịu được cảnh tượng máu me đầm đìa như vậy, hơn nữa người nằm trên mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ kia chính là ‘người đàn ông của cô ta’.
Lâm Côn mỉa mai hỏi cô gái tóc vàng này: “Có phải cô cảm thấy dựa vào kẻ có tiền mới đáng để khoe khoang không? Lúc nãy cô la lối bảo tôi phải đền xe cho anh ta phải không? Xe này nhìn có vẻ rất đắt tiền, dù thế nào cũng phải tám chục đến một trăm vạn. Ôi tôi nói bây giờ con gái các cô có phải ngồi trong những chiếc xe như vậy mới cảm thấy vô cùng tự hào, vô cùng có cảm giác hạnh phúc và có cảm giác thành tựu hay không?”
Im lặng.
“A, không nói lời nào đúng không, dù sao tôi cũng không đền nổi, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đập xe này đi.” Lâm Côn bẻ bẻ tay, tỏ ra mình rất bất đắc dĩ, anh nói làm là làm, anh nhấc một hòn đá hình vuông nhô ra ở ven đường đập lên cốp xe phía trước, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, anh trực tiếp đập cho cốp trước của chiếc xe trị giá hơn trăm vạn này thành một cái lỗ to. Lại nghe bên trong có tiếng xì xì vang lên, một làn khói trắng bay ra, những người xung quanh thấy vậy đều bị dọa cho chạy vội, la hét nói sắp nổ rồi.
Lâm Côn ra tay chắc chắn có chừng mực, anh sẽ không thật sự đập cho chiếc xe này phát nổ.
Mọi người xung quanh đều chạy đi, thoáng cái nơi này trở nên trống trơn, ngay cả cô bạn gái tóc vàng kia cũng chạy theo, bỏ lại người đàn ông của cô ta nằm trên mặt đấ. Người thanh niên nằm trên mặt đất kia không phải không muốn chạy, mà mặt anh ta bị bàn chân đạp lên khiến anh ta đơ người, đầu nặng chân nhẹ nên không ngồi dậy nổi. Trơ mắt nhìn chiếc xe yêu quý của mình bị đập, anh ta thật sự đau lòng muốn chết. Khi trơ mắt nhìn cốp xe trước bốc khói, mọi người xung quanh lập tức bỏ chạy, anh ta cảm thấy mình đã cách cái chết rất gần, anh ta nằm cách đầu xe gần như vậy, nếu lỡ như chiếc xe này nổ tung, anh ta nhất định sẽ bị nổ văng lên trời.
Người thanh niên chợt khóc rống lên, khóc giống như đứa bé, Lâm Côn nhấc tảng đá ven đường lên, vừa muốn nện xuống nữa thì nhìn thấy dáng vẻ của người này, anh nhíu mày nói: “Không được khóc.”
Người thanh niên lập tức bị dọa không dám khóc nữa, giọng nói rất đáng thương, khẩn cầu nói: “Đại ca, cầu xin anh, anh dẫn tôi đi đi, tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn chưa muốn chết, tôi đùa giỡn các cô gái vẫn chưa đủ… Đại ca, xin anh đó.”
Lâm Côn lại trực tiếp đạp xuống một cái, người thanh niên kia đau đến kêu lên một tiếp, trực tiếp ngất đi.
Cô gái Ferrari nhìn Lâm Côn, nói: “Không nghĩ tới anh đạp ác độc như vậy.”
Lâm Côn quay đầu lại tươi cười, nói: “Loại cậu ấm con nhà giàu bùn nhão không thể trát tường này, nếu tôi không ác độc thì có lỗi với xã hội.”
“A, tôi nhìn không ra anh cũng rất có tinh thần trọng nghĩa, tôi có thể hiểu anh làm vậy là đang trừ hại cho dân không?”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Tôi không phải là muốn giết chết anh ta, chỉ muốn cho anh ta biết mặt, để cho anh ta sau này nhớ lâu hơn một chút thôi.”
“Ha ha, anh thật là thú vị.” Cô gái Ferrari mỉm cười nói: “Anh sẽ không thật sự đập nát cái xe này chứ?”
“Ừ! Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, đập chơi cho vui thôi.” Lâm Côn vui vẻ cười nói, anh xoay tảng đá ven đường trong tay tiếp tục đập xuống, lần này anh đập chính là kính chắn gió phía trước xe, anh dùng sức quá mạnh, thoáng cái kính chắn gió phía trước bay đến kính chắn gió phía sau, trực tiếp bị đập nát.
“Oa.” Cô gái Ferrari kinh hãi thét lên một tiếng: “Lực tay của anh thật tốt.”
Lâm Côn toét miệng cười nói: “Cô quá khen rồi.” Anh cũng lười đi lấy tảng đá từ cửa kính phía sau, lại trực tiếp nhấc tảng đá bên đường, tiếp tục đập lộp cộp, một chiếc xe thể thao trị giá hơn trăm vạn không được vài phút đã bị đập thành một đống sắt vụn.
Xung quanh thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua, khi người trong xe nhìn thấy được cảnh tượng trước mặt, tất cả đều không khỏi dụi mắt, nghi ngờ không hiểu chuyện này có phải là thật hay không. Chẳng lẽ còn có chuyện này sao?