Tiếng chuông điện thoại cùi bắp cao vút vang lên suýt chút nữa lật tung cả nóc căn phòng, chỉ huy Lâm của chúng ta giật bắn cả người, từ trên giường bật dậy. Vừa rồi anh nằm mơ, trong giấc mơ, ở bên bờ biển Somali, anh đang ẩn nấp trên bãi cát đợi ngắm bắn kẻ địch, mắt nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, thì đột nhiên một tiếng sấm sét nổ vang giữa trời quang mây tạnh, những mảnh đại pháo lớn kết thành lưới bay về phía anh...
Tỉnh lại nhìn thì thấy di động của mình đang reo, hai ngày trước Lâm Lâm nghịch ngợm đã chỉnh lại tiếng chuông mặc định trong điện thoại của anh thành âm thanh của tiếng mưa bom bão đạn, vừa đúng lúc nó phù hợp với cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi của anh.
Anh cầm điện thoại lên nhìn thấy một số lạ, trong lòng đang suy nghĩ băn khoăn không biết thằng khốn khiếp nào nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tới, ông mày phải mắng chửi cho một trận mới thôi mới được. Vừa mới ấn nút nghe để điện thoại lên tai, còn chưa kịp mở miệng chửi thì âm thanh vui mừng kích động từ đầu dây bên kia vang lên: “Ông xã, ông xã anh không chết à!”
Chỉ huy Lâm tối sầm mặt, con mẹ nó đây là ai thế, vừa mới nhấc điện thoại lên nghe đã rủa mình chết, lại còn gọi ông xã, một người phụ nữ như vậy dính tới người đàn ông nào thì người đó xui xẻo cả tám đời.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thì lỗ tai của anh lập tức động đậy, tiếng nói này sao mà quen thuộc thế, là... Là... Lâm Côn đột nhiên bừng tỉnh, giọng nói này chẳng phải là của Cố Vi hay sao!
Lâm Côn tối sầm mặt, tính ra một loạt những gì mình hùng hùng hổ hổ thầm mắng chửi trong lòng, nói người đó xui xẻo tất cả đều là đang nói mình rồi.
Giọng nói sốt ruột của Cố Vi vang lên: “Ông xã, ông xã rốt cuộc đang ở đâu vậy, mau nói đi, anh làm em lo lắng chết mất.”
Lâm Côn ngồi dựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Tôi đang ngủ ở nhà, còn việc gì nữa không, không thì tôi ngủ tiếp đây.”
Giọng nói sốt ruột lo lắng của Cố Vi nhanh chóng trở nên tức giận bất bình, mắng ngay một câu: “Ôi đ*ch, anh còn lương tâm không vậy, người ta lo lắng cho anh cả đêm, nước mắt rơi đầy cả một bình nước khoáng rồi, anh thì hay lắm, không nói một tiếng nào về nhà lăn ra ngủ, anh còn chút lòng cảm thông nào không đấy?!”
Lâm Côn bị mắng nên hơi tỉnh táo lại đôi chút, nói: “Cô lo cho tôi?”
Cố Vi tức giận bất bình nói: “Không lo cho anh, em có cần thiết phải nửa đêm không ngủ mà khóc không!”
Lâm Côn cười kinh ngạc: “Anh nói này em gái, sao cô lại nghiêm túc đến thế, tôi còn không phải là ông xã của cô, làm gì cần phải nghiêm túc như thật đến vậy.”
“Anh...” Cố Vi tức giận đau lòng nói: “Họ Lâm kia, anh là đồ không có lương tâm, anh là thằng khốn kiếp, quá khốn kiếp!!!” Nói xong, Cố Vi cúp điện thoại.
Tút tút tút...
Một tràng âm thanh vang lên, Lâm Côn lấy điện thoại ra nhìn, lẩm bẩm nói: “Thế là tức giận rồi sao?” Nói xong lại nằm xuống giường vô tư ngủ thẳng cẳng, tiếng ngáy vang lên rất có tiết tấu.
Cúp điện thoại, Cố Vi tức giận cáu bẳn, những nắm đấm xinh đẹp đập lên vô lăng như thể muốn đập nát luôn cả cái vô lăng, người phụ nữ trong màn hình của điện thoại vô tuyến cười nói: “Sao vậy, mới thế mà tức không chịu được à? Còn nói là thích người ta, có chút uất ức ấy mà cũng không chịu đựng được sao.”
“Không chịu đựng nổi!” Cố Vi giận dữ nhìn màn hình nói: “Chị, em không thích anh ta nữa, em hận anh ta! Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch rồi, em cũng không thèm liếc nhìn thêm anh ta một cái nào cả, tuyệt đối không!”
“Được rồi được rồi, coi cái vẻ giận dỗi của em xem, với tính cách nóng nảy của em thế này, những người đàn ông mà biết hết biết rõ ràng về em ai mà dám liên quan gì đến em nữa chứ. Em đừng để rồi giống chị, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn lẻ bóng một mình, độc thân rất đáng sợ đó.
“Em chẳng thấy chị sợ hãi chút nào, mà chỉ cảm thấy mỗi ngày chị đều sống cuộc sống tự do tự tại, độc thân là do chị lựa chọn, xung quanh chị trước giờ chưa từng thiếu các soái ca cho chị lựa chọn, nhưng là do chị không thấy hợp mắt thôi.”
Người phụ nữ trong màn hình cười nói: “Chị cũng đợi một người như anh ta, giống như em vậy, lần đầu gặp mặt là đã thích rồi, sau đó cứ tiếp tục thích tiếp thôi, mãi cho đến khi tóc bạc đầy đầu chăm sóc lẫn nhau, cùng ngắm cảnh mặt trời lặn lúc hoàng hôn.”
“Ha ha, chị, không nhận ra đó nhé, chị còn có tế bào lãng mạn trong người à, kỳ thực chị và anh ấy nên cùng nhau đi săn, hoặc là tham gia mấy hoạt động mạo hiểm gì đó, đó mới phù hợp với tính cách của chị, em nói có đúng không?
“Cái con bé này, đừng ở đó mà nói lắm điều về chị nữa, vài ngày nữa chị sẽ tới thành phố Trung Cảng một chuyến, có việc quan trọng phải làm, đến lúc đó chị em mình gặp rồi nói chuyện, giờ cũng không còn sớm nữa, em mau ngủ đi, thức khuya con người ta dễ bị già đi đấy, đừng có để mình còn chưa đi lấy chồng mà đã biến thành mụ già có tuổi.”
“Em còn lâu ấy!” Cố Vi cứng cỏi đáp: “Em muốn đánh bại thời gian, để cho nó không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người em, em muốn làm nữ vương không già trong hiện thực, cả đời này làm cho mọi người đều thích.”
“Được đó, em làm nữ vương không già đi, chị cần phải nghỉ ngơi rồi, ở bên em tới cả nửa đêm chị sắp ngồi ngủ rồi đây. Mấy ngày tới chị có nhiều việc phải làm nên tạm thời sẽ không liên lạc nữa, đợi gặp ở thành phố Trung Cảng nhé.”
Ánh ban mai tươi đẹp chiếu rọi vào trong biệt thự, mới sáng sớm, mà bãi biển đã ồn ào ầm ĩ, phía cảnh sát tới đầu tiên, kéo một đường cảnh báo dọc theo bờ biển dài, sáng sớm một đôi vợ chồng già của khu biệt thự Hải Thần đi dạo trên bờ biển, đột nhiên thấy từ ngoài biển dạt vào một thứ, hai người tò mò lại gần xem, kết quả, bà cụ sợ quá bất tỉnh... Là thi thể không đầu.
Tiếng còi cảnh sát vang lên lập tức thu hút những người xung quanh vây lại quan sát, tin tức một truyền mười rồi mười truyền trăm, những người ở quanh đấy đều châu đầu vào xung quanh bãi biển để xem náo nhiệt, tranh cãi suy đoán xem rốt cuộc là ai giết người và thân phận của người bị giết là gì.
Lâm Côn đứng trên ban công nhìn về phía bãi biển, nhíu mày lẩm bẩm: “Anh em cá mập không ra sức giúp đỡ gì cả, một bữa điểm tâm to như vậy mà lại lãng phí rồi.” Anh không hề lo lắng rằng phía cảnh sát sẽ điều tra tới anh, đầu tiên, thi thể sau một đêm bị ngâm dưới biển thì đã không còn lại bất kỳ dấu vết gì, ngoài ra, với những manh mối mà phía cảnh sát có thể nắm được trong tay, thì căn bản không thể điều tra ra điều gì liên quan tới anh cả.
“Là anh làm phải không?”
Đột nhiên có giọng nói vang lên từ ban công bên cạnh, dưới ánh mặt trời mê hoặc của buổi sáng nghe giọng nói này là thấy vô cùng dịu dàng êm tai, chỉ nghe thôi là có thể tưởng tượng ra một người phụ nữ nho nhã dịu dàng.
Lâm Côn quay đầu qua nhìn, thấy Lục Đình mặc bộ đồ ngủ màu trắng đang đứng ngay ban công bên cạnh cười với anh, ánh mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt cô, gió thổi qua khuôn mặt, mái tóc tơ đen nhánh khẽ bay theo gió, đẹp tựa một bức tranh.
“Người đẹp Lục Đình à, cô đừng vu oan cho tôi đấy, tôi là một người dân vô cùng lương thiện, sao có thể ra tay giết người được chứ.” Lâm Côn nhếch miệng cười, khuôn mặt rất kiểu thiếu đánh.
“Tôi đã điều tra rồi.” Lục Đình mỉm cười nói: “Người chết tên là Thác Bạt A Giáp, là một gã buôn thuốc phiện ở biên giới Việt Nam, ba năm trước từng trốn thoát trong một cuộc truy bắt, lần này xuất hiện ở thành phố Trung Cảng là vì muốn trả thù.”
Lâm Côn cười kinh ngạc nói: “Người đẹp Lục Đình điều tra ra được nhanh như thế!”
Lục Đình mỉm cười nói: “Anh quên tôi làm tình báo à.”
Lâm Côn giơ ngón tay cái lên về phía Lục Đình, cười nói: “Lợi hại, thật sự lợi hại, sau này tôi cần điều tra tin tức gì, trực tiếp tới nhờ vả cô.” Liền sau đó ra vẻ cẩn thận nói, “Người đẹp Lục Đình, cô không đi báo cảnh sát đó chứ?”
Lục Đình đùa giỡn: “Nếu anh tiếp tục lắm điều lảm nhảm thế này, tôi lập tức gọi 110.”
Hai người đang nói nói cười cười, thì biệt thự ở lầu ngay dưới đó liền vang lên tiếng nói của Chương Tiểu Nhã, “Chị Lục Đình, chị đang nói chuyện với ai đấy.”
Lục Đình nói: “Là anh Lâm ở ngay bên cạnh, anh ấy nói hôm nay thời tiết đẹp, lát nữa hẹn chúng ta đi dạo.”
“Thật vậy sao?” Chương Tiểu Nhã nghe vậy thì vui vẻ hớn hở, tiếp đó là những bước chân phăng phăng đi tới, cô nhóc nhanh chóng chạy lên lầu, đi tới ban công nhìn ngó xung quanh, “Chị Lục Đình, anh Côn đâu?”
Lục Đình lúng túng nói: “Chắc là... Chắc là đi nhà vệ sinh rồi.”
Ngay lập tức Chương Tiểu Nhã thất vọng ỉu xìu, bĩu môi nói: “Đã mấy ngày nay rồi em chưa gặp anh Côn, hình như anh ấy cố ý trốn tránh em, chị Lục Đình, chị nói xem có phải em khiến cho người khác chán ghét không?”
Lục Đình cười an ủi: “Không có đâu, Tiểu Nhã rất đáng yêu còn rất xinh đẹp nữa, có thể là anh Lâm gần đây quá bận rộn.”
Chương Tiểu Nhã chẳng thể vui vẻ nổi, Lục Đình lại chỉ về phía bờ biển để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, nói: “Em xem bên kia.”
“Ý?” Chương Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi: “Ở đó xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Côn đi vào trốn trong biệt thự, tuy rằng Chương Tiểu Nhã là một người mà ai gặp cũng thích cũng yêu, nhưng anh thật sự không có lòng dạ nào để mà chọc vào cả. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, huống chi chỉ huy Lâm của chúng ta hôm nay cũng không có thời gian rảnh, lát nữa còn phải chạy qua Bách Phượng Môn xem tình hình ra sao. Tối qua cuộc đua kết thúc, không biết Kim Khải thực hiện được lời hứa tới mức độ nào, nếu cái thằng nhóc đó không thực hiện lời hứa, vậy thì anh nhất định phải nghĩ cách để giữ lại tập đoàn Phong Hoàng, tóm lại có một điểm có thể khẳng định, đó là tập đoàn Phong Hoàng tuyệt đối không rơi vào tay người khác. Bách Phượng Môn muốn tiến thêm một bước phát triển nhanh thì không thể tách khỏi tập đoàn Phong Hoàng được.
Chiếc Jetta cũ được đưa đi tới xưởng sửa chữa rồi, tạm thời anh chỉ còn cách chạy chiếc Carola màu hồng của Sở Tĩnh Dao, khi tới Bách Phượng Môn đã là mười giờ sáng. Nơi chuyên sống về đêm như Bách Phượng Môn lúc này cực kỳ yên tĩnh, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Điều này ngược lại nằm ngoài sự tưởng tượng của anh, vốn dĩ cho rằng hôm nay mọi người sẽ náo loạn đòi bằng được quyền nắm thầu của tập đoàn Phong Hoàng, xem ra Kim Khải kia nói vẫn giữ lời.
Lâm Côn ngậm điếu thuốc trong miệng bước vào cửa lớn của Bách Phượng Môn, điếu thuốc ngậm trên môi không đốt, ai cũng nói người ở bên cạnh người hút thuốc cũng rất là nguy hiểm, nên sau này anh cố gắng hết sức không làm mấy việc có ảnh hưởng bất lợi tới con người như vậy nữa. Đặc biệt là hiện giờ có Lâm Lâm rồi, anh không muốn vì mình hút thuốc mà ảnh hưởng tới sức khỏe của con sau này, bởi thế anh định cai thuốc.
Cai thuốc đối với một người bình thường mà nói thì khá là khó, nhưng đối với chỉ huy Lâm mà nói, những việc anh muốn làm thì chưa có việc nào là anh không làm được, cái này đến từ khả năng tự khống chế và cả ý chí siêu mạnh vốn có trong bản thân anh. Không có gì là kỳ lạ cả, nếu không có mấy bản lĩnh đó, làm sao anh có thể khác người để mà trở thành chỉ huy trưởng được.
Trong mắt của chỉ huy Lâm, thuốc thì có thể cai, nhưng phong thái thì phải giữ lại, bởi thế hiện giờ đa số là anh ngậm điếu thuốc lên miệng, anh thích cái cảm giác lông bông hiện tại, rất ngầu rất côn đồ lưu manh.
“Anh Côn.”
Người đàn em đứng ở cửa cung kính gọi tên anh, Lâm Côn cười gật đầu, “Bên trong hiện giờ ra sao?”
Người đàn em nói: “Báo cáo anh Côn, bên trong không có chuyện gì.”
Lâm Côn cười vỗ vào vai người đàn em, “Không cần báo cáo, làm như đang trong chế độ quân phiệt vậy.”
Người đàn em nhoẻn miệng cười, nói: “Em biết rồi, anh Côn.”
Lâm Côn đi vào trong sảnh lớn của Bách Phượng Môn, bên trong có mấy đàn em đang ngồi chơi bài, một vài người bên cạnh thì bận rộn dọn đồ, gần đây sắp có một dàn âm thanh mới, nên phải dọn bộ âm thanh cũ bỏ đi.
Trên ghế sofa bên cạnh là Long Đại Tương, thằng nhóc này đang nằm ngủ khò khò ngon lành trên ghế, Lâm Côn khẽ ho một tiếng, đột nhiên hét lớn: “Long Đại Tương, bà xã tới tìm cậu về nhà!”
Long Đại Tương lập tức xoay người bật dây, thiếu chút nữa rơi xuống đất, sau khi bò ra khỏi giấc ngủ còn vẫn ngây ngây ngô ngô: “Làm sao, làm sao...” Vài giây sau mới kịp phản ứng, “F*ck, tao làm gì có vợ!”
Nghe anh ta nói vậy làm mấy đàn em ngồi xung quanh ha ha cười lớn.