Đầu của Trương Dực đã bị cắn nát, ánh mắt đàn sói đỏ rực, con sói nhỏ bước ra giữa, đi tới trước người Lâm Côn, nó hơi cúi đầu xuống, giống như đang bày tỏ cảm ơn, Lâm Côn không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng này, nhóc con này lễ phép như một đứa trẻ.
Lâm Côn cúi người muốn đỡ con sói dậy, vậy mà con sói nhỏ há miệng cắn vào bắp chân của anh, cảm giác đau đớn từ bắp chân lan ra khắp toàn thân, bầy sói lại gào to lần nữa, tiếng sói tru to lớn làm người ta sợ hãi, cả không gian này như rung động rất mạnh...
Trương Dực bị giết...
Chuyện này lập tức gây ra chấn động rất lớn tại thành phố Vô Đồng, thậm chí có không ít đại ca của bang phái cũng run rẩy. Ai cũng biết Trương Dực là cánh tay đắc lực của Lỗ Đại Năng, là tâm phúc trung thành nhất của Lỗ Đại Năng, dù là ai giết Trương Dực, mơ hồ để lộ ra một tín hiệu, có người muốn đối đầu lật đổ Lỗ Đại Năng.
Lỗ Đại Năng thân là vua của thành phố Vô Đồng, ông ta ăn khắp thế lực hai bên chính quyền và thế giới ngầm, ban ngày thì làm thương nhân thành công, có thể xưng anh gọi em với chính quyền cao tầng thành phố Vô Đồng, còn có danh hiệu đại biểu quốc hội của nhân dân, đến buổi tối lại là vua thế giới ngầm của thành phố Vô Đồng, tuyệt đối không ai dám chọc.
Lỗ Đại Năng đã xưng bá tại thành phố Vô Đồng hơn hai mươi năm, không quan tâm ở trong địa bàn hay ở bên ngoài, cho tới bây giờ không ai dám công khai đấu với ông ta, hiện tại Trương Dực bị giết, đây là một điều rất không tốt.
Lỗ Đại Năng lúc này đang ngồi trong phòng làm việc, ông ta ngậm điếu xì gà to như ngón tay cái, bình tĩnh ung dung nhìn hai người đàn ông đối diện. Hai người kia đều mặc quần áo cảnh sát, hơn nữa từ quân hàm, hai người đều là cấp bậc cục trưởng.
“Cục trưởng Trương, phó cục trưởng Lý, người của tôi bị giết như thế, các vị nên phá án ngay lập tức.” Trong giọng nói của Lỗ Đại Năng ít nhiều cũng có một chút ra lệnh, dường như hai cục trưởng cục cảnh sát trước mặt chẳng khác gì đám đàn em dưới tay của ông ta.
Hai cục trưởng cục cảnh sát này đều là quản lý khu vực hội sở Đế Hoàng, hai người này rất khó xử, nói: “Ông chủ Lỗ, chuyện này ông cũng biết, sợ rằng có khó khăn.”
“Khó khăn?” Giọng điệu nói chuyện của Lỗ Đại Năng lập tức trở nên không vui: “Các người nói khó khăn với tôi, tại sao lúc cầm tiền của tôi lại không thấy khó khăn, đến chỗ của tôi chơi gái ăn uống không trả tiền lại không khó khăn, hiện tại là lúc dùng tới các người thì có khó khăn?”
Hai vị cục trưởng xấu hổ, nói: “Ông chủ Lỗ, ông rất tốt với chúng tôi, chúng tôi đều nhớ, việc này chúng tôi không thể giúp được, ông cũng biết, việc này liên quan tới quân đội, chúng tôi đắc tội quân đội không nổi.”
“Hừ!” Lỗ Đại Năng tức giận quát: “Chẳng lẽ quân đội thì rất lợi hại hay sao, muốn giết người thì giết người, còn có luật pháp hay không!”
Hai vị cục trưởng nhìn nhau, bọn họ biết rõ Lỗ Đại Năng là ai, trong lòng đầy khinh bỉ, ông ta còn không biết xấu hổ nói luật pháp, ông ta chẳng làm việc gì phù hợp với luật pháp cả, còn không biết xấu hổ nói tới người khác!
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng hai vị cục trưởng, bọn họ cũng khó có khả năng trở mặt với Lỗ Đại Năng, ở thành phố Vô Đồng này trở mặt với Lỗ Đại Năng, không quan tâm bạn là người của chính phủ hay là người trong giới xã hội đen, tất cả đều không có kết quả tốt.
Hai vị cục trưởng không lên tiếng, Lỗ Đại Năng tức giận vỗ bàn đứng lên, quát: “Tại sao các người vô dụng như vậy, đừng có đứng ở nơi này ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, mẹ kiếp, đều cút hết đi, cút càng xa càng tốt!”
Hai vị cục trưởng giống như được đại xá, cả hai nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Lỗ Đại Năng cầm chén trà trên bàn và ném xuống đất, chén trà nóng rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi, cũng dính vào đùi của Lỗ Đại Năng, Lỗ Đại Năng nhặt điện thoại lên, sau đó quát lớn: “Lập tức giết con đàn bà đó cho tôi!”
Con đàn bà trong miệng ông ta không phải là Sở Tĩnh Dao, mà là Vạn Tiểu Lệ người phụ nữ của Trương Dực, Lỗ Đại Năng hiện tại không thể làm gì được Lâm Côn, cho dù ông ta có lợi hại hơn nữa, có thể một tay che trời tại thành phố Vô Đồng này, ông ta cũng không dám trêu chọc quân đội Nam Giao, trong quân đội có gì, xe tăng, máy bay, đại pháo, súng máy...
Cho nên, Lỗ Đại Năng dùng tất cả oán giận phát tiết lên người Vạn Tiểu Lệ, người phụ nữ này cũng đủ xui xẻo.
Lâm Côn kéo cái chân bị thương xuống xe Jeep, Diệp Khánh Nguyên lập tức dẫn người tới nghênh đón, Sở Tĩnh Dao cũng ở trong đó, Diệp Khánh Nguyên quan tâm nói: “Lâm Côn, cậu bị thương sao?”
Lâm Côn cười nói: “Không có gì đáng ngại.” Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh trực tiếp tát anh một cái, tát mạnh vào trên mặt của Lâm Côn, Lâm Côn bị đánh mà cảm thấy bối rối, quay đầu lại đã nghênh đón ánh mắt tức giận của Sở Tĩnh Dao.
“Ai cho phép anh đi ra ngoài mạo hiểm như vậy!” Sở Tĩnh Dao lớn tiếng quát, nói xong cô quay người đi về phòng.
Lâm Côn đang xoa gò má bị tát, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị đánh mặt, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, anh lập tức lúng túng mỉm cười, Diệp Khánh Nguyên còn đang ngây người, ông không ngờ rằng Sở Tĩnh Dao điềm đạm lại có thể bộc phát như vậy.
Diệp Khánh Nguyên lập tức quát những binh sĩ xung quanh một câu: “Nhìn cái gì, không có nhìn thấy cái gì, nghe thấy không?”
Các binh sĩ đồng thanh trả lời: “Nghe rõ, chúng tôi không thấy cái gì cả.”
Diệp Khánh Nguyên vỗ vào vai của Lâm Côn, cười nói: “Người anh em, không sao, bọn họ không nhìn thấy cái gì, tôi cũng không nhìn thấy cái gì, cậu đừng đứng ngây ra đó làm gì, vợ cậu đang tức giận, cậu nhanh đi dỗ đi.”
Lâm Côn mỉm cười, đúng là bội phục Diệp Khánh Nguyên tự lừa dối mình, anh xoay người và khập khiễng bước đi về phòng.
Cửa phòng bị khóa trái, Lâm Côn đứng ngoài cửa đẩy hai cái, gõ cửa nói: “Vợ à, anh biết sai rồi, em mở cửa ra, cho anh cơ hội gặp mặt em để giải thích đi mà.”
Sở Tĩnh Dao lớn tiếng nói: “Có cái gì mà giải thích, em không muốn nghe.”
Lâm Côn cầu xin nói: “Vợ à, anh biết sai rồi, anh không nên không bàn trước với em mà đi mạo hiểm, nhưng anh thật sự có nguyên nhân. Chính là những con sói cứu chúng ta lần trước, anh đã hứa với con sói nhỏ sẽ báo thù cho sói đầu đàn, bầy sói vì cứu chúng ta mà tổn thất to lớn, anh phải giữ lời hứa.”
Trong phòng yên tĩnh, không có tiếng trả lời của Sở Tĩnh Dao truyền ra, nhắc tới đàn sói, Sở Tĩnh Dao không nhịn được nhớ lại lại hình ảnh đẫm máu ngày đó. Lúc đối mặt với nguy hiểm may mà được bầy sói giúp đỡ, bằng không, hiện giờ cô đang nằm trong tay của Lỗ Đại Năng, chỉ sợ Lâm Côn cũng bị giết, phần ân tình này không nhỏ.
Két...
Sở Tĩnh Dao mở cửa ra, nhìn Lâm Côn nói: “Vào đi.” Giọng nói của cô không còn tức giận như lúc trước.
Lâm Côn ngồi xuống, Sở Tĩnh Dao nhìn vết thương trên đùi của anh: “Đây là thế nào?”
Lâm Côn cà lơ phất phơ cười nói: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Sở Tĩnh Dao lườm anh một cái, liền tìm băng gạc và nước khử trùng tới, ngồi xổm xuống bắt đầu sát trùng vết thương cho anh. Khóe miệng của Lâm Côn đau đớn co giật một cái, Sở Tĩnh Dao a một tiếng, nói: “Anh bị sói cắn à?”
Lâm Côn cười nói: “Là con sói nhỏ kia cắn.”
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn anh nói: “Sao anh không tránh?”
Lâm Côn cười nói: “Không phải, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, con nhóc kia đột nhiên cắn anh một cái.”
Sở Tĩnh Dao cúi đầu tiếp tục sát trùng miệng vết thương, nói: “Cắn anh cũng đáng đời, ai bảo anh đi mạo hiểm mà không nói với em một câu, kết quả như thế nào?”
Lâm Côn cười nói: “Anh đã giết tên họ Trương giết kia, mang đầu của tên đó về cho bầy sói.”
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lâm Côn, dường như giết người với anh chỉ là việc dễ dàng như ăn cơm uống nước, cúi đầu oán trách một câu: “Con sói nhỏ kia cũng thật là, anh đi báo thù giúp nó, nó lại cắn anh một cái.”
Lâm Côn cười nói: “Tóm lại là chúng ta nợ bầy sói, cắn thì cắn, dù sao cũng không chết.”
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu lườm anh, nói: “Không cho phép anh nói chuyện không may mắn như thế!”
Lâm Côn lập tức phụ họa: “Được được được, sau này anh cũng không nói những lời không may, là anh sai, vả miệng.” Anh giơ tay lên đánh mình hai cái, việc này chọc Sở Tĩnh Dao tức giận liếc anh lần nữa.
Lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, một ngày mới lại bắt đầu, Lâm Côn lúc này đang ngủ trên giường, Sở Tĩnh Dao tối hôm qua cũng ngủ không nhiều lắm, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, cô vẫn tiếp tục ngủ.
Băng bó xong vết thương trên đùi, nhưng vẫn rất đau rát, con sói nhỏ cắn đủ độc ác, dường như trực tiếp cắn vào xương của Lâm Côn. Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Côn xuất hiện một ý nghĩ, nói cho đúng là lời đồn, lời đồn liên quan tới những con sói.
Thời gian ở Mạc Bắc, anh nghe một thợ săn già nói qua, sói có linh tính thì nó biết nhận chủ, nhưng sói không phải dễ dàng nhận chủ, trừ phi là người có ân tình lớn với nó. Sói nhận chủ giống như con trai còn nhỏ, sau khi nhận chủ sẽ có phương pháp đặc biệt, bình thường chúng ta thường gặp chó, nhận chủ sẽ ăn phân của chủ nhân, việc này nghe có chút buồn nôn, sói lại dựa vào máu của chủ nhân.
Xoa xoa vết thương trên đùi, Lâm Côn mơ hồ nghĩ ra, nhóc con kia không có lý do vô duyên vô cớ cắn anh một cái, chẳng lẽ nó nhận anh làm chủ nhân, suy nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của sói con, nếu có thể suốt ngày ôm nó bên cạnh, trên vai là Hải Thanh Đông, như vậy chắc chắn sẽ rất cool.
Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, trong lòng nói thầm: “Được rồi, đừng có nằm mộng đẹp nữa, con sói nhỏ kia nhất định hận mình, nếu không vì mình, cha của nó cũng không chết, cắn mình một cái là dễ dãi cho mình.”
Lỗ Đại Năng thức trắng đêm không ngủ, ông ta bình thường thích nhất mỗi buổi sáng sớm có thể đi dạo một vòng quanh các sản nghiệp của mình, hỏi thăm tình hình kinh doanh trong ngày một chút, ở trong lòng ông ta sẽ tính toán xem hôm nay mình kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng ngày hôm nay ông ta không có đi, ông ta triệu tập tất cả thủ hạ là lính đánh thuê tinh nhuệ đến đây, bảo bọn họ canh giữa cửa phòng làm việc của mình cẩn thận. Một mình ông ta ngồi chờ trong căn phòng làm việc thật lớn, rút một điếu xì gà lớn ra, ông bắt đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, ông ta có cảm giác lạnh lẽo nói không thành lời.
Ông ta đang sợ, sau khi ông ta nhận ra mình không làm gì được Lâm Côn, ông ta càng cảm thấy khiếp sợ. Ông ta vốn là dao thớt, Lâm Côn là thịt cá, hiện tại đã đảo ngược tất cả, nếu Lâm Côn có thể giết Trương Dực, như vậy khẳng định cũng có thể giết ông ta.
Lỗ Đại Năng đi qua đi lại trong phòng rất lâu, cuối cùng ông ta dập tắt điếu xì gà trong tay, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Sở Tướng Quốc, điện thoại vừa được kết nối thì câu nói đầu tiên là, “Chủ tịch Sở, lần này tôi nhận thua, bảo người của ông rời khỏi thành phố Vô Đồng đi.”
Nhận được điện thoại của Lỗ Đại Năng, Sở Tướng Quốc hơi bất ngờ, ông chưa từng nghĩ tới Lâm Côn lại khôi phục nhanh như vậy, càng không nghĩ tới Lâm Côn còn có thể giết thủ hạ đắc lực của Lỗ Đại Năng. Mấy ngày qua ông còn cảm thấy buồn rầu suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể giúp Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao an toàn rời khỏi thành phố Vô Đồng, không nghĩ tới lại nhận được cuộc điện thoại như vậy.