Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay súng bắn tỉa ẩn nấp ở trong chỗ tối tuyệt đối là một cao thủ, Lâm Côn trực tiếp phóng người từ trong khe rãnh nhảy ra, mặc dù tốc độ của anh nhanh giống như một trận gió nhưng đối với cao thủ bắn tỉa lại hoàn toàn có thể nắm bắt được, bây giờ Lâm Côn lại tuyệt đối có năng lực chống lại tay súng bắn tỉa này.

Khi đấu với cao thủ chân chính, ngoại trừ đấu về thực lực thì còn một nhân tố quan trọng khác chính là tâm lý, bình thường hai người có thực lực tương đương cùng quyết đấu, cuối cùng sẽ có một người phải nằm xuống, theo tổng kết khách quan thì người thua cuối cùng chắc chắn là thua bởi tâm lý.

Sau khi lừa gạt tay súng bắn tỉa nấp trong chỗ tối kia hai lần, Lâm Côn nghĩ rằng lần thứ ba này người mình âm thầm tập kích sẽ không bị mắc lừa nữa, nhất định sẽ chờ khi đối tượng xuất hiện mới bóp cò.

Hai lần trước chơi đều giả, kết quả lần thứ ba này Lâm Côn thay đổi cách chơi, bắt đầu lại đem mình làm mồi mà ném ra ngoài. Tay súng bắn tỉa nấp trong chỗ tối kia còn tưởng rằng là mồi nhử, cho dù ngón tay đặt ở trên cò súng nhưng căn bản lại không có ý định nổ súng. Chờ sau khi anh ta nhìn thấy được lần này chính là Lâm Côn nhảy ra, vừa có ý định muốn nổ súng thì ý thức từ đầu tới ngón tay lại cần phải một khoảng thời gian phản ứng.

Hai tiếng súng vang lên, Lâm Côn chỉ bóp cò súng một lần, tiếng súng đầu tiên vang lên là do khẩu súng Desert Eagle trong tay anh bắn ra, một tiếng súng khác vang lên là do tay súng bắn tỉa nấp trong chỗ tối kia.

Hai viên đạn trong nháy mắt bắn tới và lướt qua nhau, quỹ đạo của chúng gần như vậy, sau khi giao qua nhau, quỹ đạo của hai bên lập tức thay đổi, đạn trong Desert Eagle bắn ra trực tiếp lao nghiêng về phía trên, đạn trong súng bắn tỉa cũng lệch khỏi quỹ đạo bay về phía trái. Quỹ đạo lệch đi không lớn nhưng đối với loại súng bắn tỉa có độ yêu cầu lớn như vậy thì sai một ly là đi một dặm, dẫn đến kết quả cũng là khác biệt một trời một vực, cũng giống như nói bình thường một li bên trái là trái tim, đi sang phải một li là lồng ngực, đạn đi qua lồng ngực và đi qua trái tim lại có kết quả hoàn toàn khác nhau, chênh lệch một li có thể không đáng kể, nhưng bình thường cũng chi phối cả tính mạng.

Chợt có một âm thanh vang lên, đạn trong súng bắn tỉa lướt qua sát mặt của Lâm Côn, mang theo lực xé gió cực mạnh, xé toạc da mặt gây đau đớn, khi lướt qua thái dương, nó cắt đứt mấy lọn tóc, có thể nói nếu như viên đạn này không lệch ra một li thì đầu Lâm Côn đã bị bắn xuyên qua.

Đạn do Desert Eagle bắn ra lại giống như trực tiếp bắn vào người bắn tỉa nấp trên một cây lớn, có một động tĩnh vang lên, nó bắn nát tàng chiếc lá cây, cuối cùng xuyên qua vai trái của tay súng bắn tỉa.

“A!”

Tay súng bắn tỉa đau đớn kêu lên một tiếng và thả súng bắn tỉa ra, khẩu súng bắn tỉa trực tiếp từ trên cây rơi xuống, tay súng bắn tỉa kia giơ tay lên bịt vết thương, máu đang không ngừng chảy ra ngoài. Trên vai anh ta có cảm giác đau đớn kịch liệt giống như bị thiêu đốt vậy, tay súng bắn tỉa nhìn về phía chỗ Lâm Côn lại không nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa, trong ánh mắt anh ra lộ ra sự sợ hãi.

Tay súng bắn tỉa này vốn cho rằng nhiệm vụ lần này đơn giản, chẳng qua là giết chết một người bình thường mà thôi, nhưng kết quả anh ta không nghĩ tới lại gặp phải cao thủ chân chính, khoảng cách một khoảng trăm thước, mình trốn ở trên cây cầm súng bắn tỉa, đối phương ở ngoài sáng cầm một khẩu Desert Eagle, kết quả lại là mình bị trọng thương.

Tay súng bắn tỉa này cũng là người có kinh nghiệm, anh ta có chuẩn bị thêm một khẩu súng bắn tỉa khác, phía trước không thấy bóng dáng của Lâm Côn nhưng anh ta hoàn toàn không dám sơ suất, cầm theo khẩu súng bắn tỉa dự phòng giống như một con khỉ bò theo thân cây tới một đoạn phía trước. Đây là hiểu biết cơ bản nhất của tay súng bắn tỉa, sau khi bị kẻ địch phát hiện ra hình bóng thì phải lập tức thay đổi vị trí, dưới tình huống bình thường là bắn một phát súng đổi một chỗ khác, vừa rồi cũng do anh ta sơ suất nên bắn ba phát súng mà không đổi vị trí, bởi vì vậy mới để cho Lâm Côn có cơ hội để lợi dụng.

Vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Côn làm tay súng bắn tỉa này bắt đầu luống cuống, anh ta lấy từ bên hông ra cặp ống nhòm, cẩn thận quan sát tình hình phía dưới. Đột nhiên anh ta cảm giác cổ mát lạnh, một thứ đen bóng đã để ở trên cổ của anh ta, anh ta duy trì tư thế cầm ống nhòm mà không dám có bất kỳ cử động nào.

Lâm Côn giống như một con rắn quấn ở trên cây, hai chân anh kẹp trên thân cây, tay phải nắm lấy thân cây, tay trái nắm con dao găm ba cạnh để ở trên cổ của tay súng bắn tỉa, cười khẽ nói: “Không tệ lắm, kỹ thuật không tệ.”

Yết hầu của tay súng bắn tỉa lên xuống nuốt nước miếng, trong giọng nói lộ ra sự khiếp sợ nói: “Anh còn lợi hại hơn, chỉ dựa vào một khẩu súng lục lại thắng được tôi, anh là người dùng súng lợi hại nhất mà tôi đã từng gặp, trước khi tôi chết, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không, để đến chỗ Diêm vương, tôi cũng tiện biết phải kiện ai chứ?”

Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, nói: “Anh đã là người sắp chết, còn biết nhiều như vậy làm gì, tôi nghĩ trên tay của anh chắc chắn dính không ít máu, anh giết nhiều người như vậy thì xem như tôi tới trả thù cho bọn họ là được.”

Lâm Côn nói xong thì tay trái thoáng động, con dao găm ba cạnh đen bóng trực tiếp đâm mạnh vào cổ họng của tay súng bắn tỉa, máu phun ra, trong không khí có mùi máu nồng nặc, trước khi chết hai con mắt của tay súng bắn tỉa trợn trừng, hai tay che cổ, Lâm Côn từ phía sau buông lỏng tay, anh ta trực tiếp từ trên cây rơi xuống... Bịch!

Cảnh sát phía dưới nghe được tiếng động thì đều nhìn qua, khi thấy có thi thể từ trên cây rơi xuống, trên mặt mỗi người đầy sợ hãi, Lâm Côn cầm khẩu súng bắn tỉa lên bắn về phía dưới chân của hai người cảnh sát đã tiến tới gần Sở Tĩnh Dao.

Pằng pằng.

Hai tiếng súng vang lên, viên đạn bắn chính xác vào trên đầu ngón chân của hai người cảnh sát, lại nghe một cảnh sát hét thảm một tiếng, ôm chân nằm ở trên mặt đất, vừa kêu lên thảm thiết vừa giãy giụa, dáng vẻ rất khoa trương.

Tất cả cảnh sát đều giật mình, mấy người vốn còn muốn đi về phía cây lớn chỗ Sở Tĩnh Dao đều bắt đầu lùi về phía sau, tuy nhiên thật sự có người không tin tưởng, lại có một cảnh sát vóc dáng không cao, bề ngoài bỉ ổi lại thật sự cố ý muốn đi về phía cái cây lớn kia.

Lâm Côn khẽ nhíu mày và hoàn toàn không thích người này, đạn lên nòng, anh ngắm chuẩn và bóp cò, một loạt động tác lưu loát diễn ra, lại nghe một tiếng súng vang lên, người cảnh sát kia trả lời bằng một tiếng hét thảm, đạn xuyên qua xương đùi của anh ta, trực tiếp khiến anh ta ngã trên mặt đất, hai tay che bắp đùi đang có máu tươi chảy ra và đau đớn kêu lên giống như lợn bị chọc tiết.

Lần này thì hay rồi, không còn người nào dám xông về phía trước nữa, Lâm Côn cầm khẩu súng bắn lên trời ba phát, tất cả cảnh sát lập tức đều ôm đầu lùi về phía dưới chân núi, ba người cảnh sát bị thương được đồng đội đỡ xuống núi theo.

Lâm Côn đã đủ nhân từ với những cảnh sát này, bằng không anh đã sớm cho một người một phát súng để bọn họ nằm lại hết trên núi này rồi.

Lâm Côn khiêng khẩu súng ngắm từ trên cây nhảy xuống, trở lại phía sau cái cây mà Sở Tĩnh Dao đang trốn, Sở Tĩnh Dao ngồi ở phía sau cái cây, hai tay ôm đầu gối, trên mặt rất căng thẳng.

“Bà xã, anh đã trở về rồi.” Lâm Côn khiêng khẩu súng bắn tỉa cười nói, lúc này Sở Tĩnh Dao mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn Lâm Côn, nói: “Anh lấy súng ở đâu ra vậy, đã tìm được tay súng bắn tỉa kia chưa?”

Lâm Côn cười nói: “Tìm được rồi, súng này là cướp được từ chỗ tay súng bắn tỉa kia, anh ta đã xong đời rồi.”

Sở Tĩnh Dao không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn, lại hỏi: “Những cảnh sát kia thì sao?”

Lâm Côn rất tùy ý mỉm cười nói, “Tất cả đều trốn đến dưới chân núi.”

Sở Tĩnh Dao hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Em đi theo anh là được.”

Hai người từ phía sau cái cây lớn đi ra rồi chuẩn bị vòng qua đám cảnh sát đã sợ vỡ mật dưới chân núi, hai người vừa đi xuống dưới chân núi không được hai mươi mét thì bỗng nhiên nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát màu đen ở dưới chân núi đi ra, đó không phải là xe cảnh sát bình thường, trong đó còn có xe của đặc công!

“Mẹ kiếp, đặc công cũng xuất hiện sao?” Lâm Côn kinh ngạc nói một câu, tiếp theo anh lại chậm rãi ngả ngớn nói: “Thật sự không nhìn ra mặt mũi của mình lại rất lớn, ngay cả đặc công cũng phải xuất hiện thì cũng quá nể tình rồi.”

Vẫn là câu nói kia, nếu như một mình đối mặt với nhiều đặc công như vậy, Lâm Côn vẫn không khiếp sợ, nhưng có Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh lại hoàn toàn khác, nhiệm vụ lớn nhất của anh là bảo vệ Sở Tĩnh Dao an toàn.

Lâm Côn kéo Sở Tĩnh Dao ngồi xổm xuống và nói với Sở Tĩnh Dao: “Phiền phức lại tới rồi, bà xã lại trốn đến sau cái cây kia, chờ anh giải quyết xong bọn chúng, hai chúng ta lại đi xuống núi.”

Lâm Côn nói xong thì đứng lên, nhưng anh lại bị Sở Tĩnh Dao kéo lại, anh ngồi xổm xuống, Sở Tĩnh Dao nhìn đội đặc công dưới chân núi, giọng nói nghiêm túc: “Trước hết cứ chờ một lát đã, bọn họ cũng không giống như lúc ban đầu.”

Lâm Côn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, có tới hơn ba mươi đặc công, hơn nữa ba mươi người này không có một người có ý định lên núi, mà bọn họ cầm súng canh giữ ở vạch ranh giới.

“Bọn chúng muốn bao vây chúng ta.” Lâm Côn híp mắt nhìn dưới chân núi nói.

“Chúng ta có thể đi vòng qua ngọn núi bên kia.” Sở Tĩnh Dao chỉ vào phía sau nói.

“Ừ, ý kiến hay!” Lâm Côn cười, nói xong lại lôi kéo tay Sở Tĩnh Dao đi về phía trên núi.

Đặc công dưới chân núi rõ ràng đều thấy được bóng lưng của Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao nhưng không có một người nào muốn tiến lên bắt giữ, về phần những cảnh sát nhát như chuột bên cạnh thì lại càng không có lá gan này.

Ở phía khác của ngọn núi, một đám người dáng vẻ hung ác đang đợi lệnh, người cầm đầu đột nhiên nhận được điện thoại, anh ta ‘Ừ’ một tiếng rồi cúp điện thoại và nói với hơn bốn mươi người xung quanh: “Các anh em, con mồi đã lên núi rồi, cơ hội để cho mọi người biểu hiện đã tới.”

Anh ta vừa dứt lời, hơn bốn mươi người này giống như chim thú rời đi, trong chớp mắt lại biến mất, Lỗ Đại Năng đã cho bọn họ cái giá cao, nếu ai có thể lấy được đầu của Lâm Côn sẽ thưởng một trăm vạn, bắt sống Sở Tĩnh Dao lại thêm một trăm vạn, nếu như ai dám cả gan giết chết Sở Tĩnh Dao, vậy người này phải chết đồng thời vạ lây tới cả nhà.

Bọn họ xuất thân là xã hội đen lăn lộn trên đường hoặc là lính đánh thuê cũng chỉ vì kiếm tiền, hai trăm vạn lại đặt ở trước mắt thì có người nào không điên cuồng được.

Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đang đi, Lâm Côn đột nhiên dừng bước, vẫy tay nói: “Bà xã, khoan đã, tình hình dường như có gì đó không đúng.”

Sở Tĩnh Dao cảnh giác nhìn xung quanh, “Làm sao vậy?”

Lâm Côn nhắm mắt lại, xuyên qua khí trên thân tản ra và nắm bắt động tĩnh xung quanh, kết quả ở sau một tảng đá lớn phía trước, anh nhận ra được có hai người đang lặng lẽ ẩn nấp ở nơi đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK