Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cầu xin cháu?” Tần Tuyết nghi ngờ nhìn Sở Tướng Quốc, ông đường đường là chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, ở trong mắt người khác lúc nào ông chính là sự tồn tại cao quý xa vời, vậy mà lúc này lại mở miệng cầu xin cô, Tần Tuyết thật sự không hiểu.

“Tiểu Tuyết, chú cũng không vòng vo, nhiều năm như vậy chú đối xử với cháu như con gái ruột, cháu hẳn cũng có thể cảm thấy được.” Sở Tướng Quốc dừng lại một chút, muốn nói nhưng giống như rất khó mở miệng.

Tần Tuyết mỉm cười nói: “Chú Sở, có chuyện gì chú cứ việc nói đi, có thể làm được thì cháu nhất định sẽ làm.”

Sở Tướng Quốc vẫn còn hơi khó xử nói. “Chú có thể cảm thấy được Tĩnh Dao thích Lâm Côn, chú hi vọng… Hy vọng cháu…”

Tần Tuyết mỉm cười thay ông nói xong lời đó. “Chú hy vọng cháu giữ khoảng cách với Lâm Côn, không muốn cháu tranh giành với Tĩnh Dao?”

“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ của chú.” Sở Tướng Quốc nói: “Vì chăm sóc cháu và mẹ cháu, từ nhỏ chú đã không làm hết trách nhiệm của người cha, chú hy vọng cháu có thể hiểu được chú Sở.”

Tần Tuyết cười, nói: “Chú Sở, chú thật sự nghĩ nhiều rồi, cháu và Lâm Côn chẳng qua bạn bè trò chuyện qua lại, chuyện chú lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa có một điểm cháu hi vọng chú có thể hiểu rõ, Lâm Côn anh ấy không phải là một người đàn ông bình thường, nếu bên ngoài anh ấy quả thật có người phụ nữ khác, vậy thì phải xem bản lĩnh của Tĩnh Dao, cháu có thể bảo đảm chính là Tần Tuyết cháu tuyệt đối sẽ không cùng Tĩnh Dao tranh giành người đàn ông này.”

Trên gương mặt của Sở Tướng Quốc đầy vẻ xấu hổ, trong quân đội trải qua sống chết nhiều như vậy, bây giờ lại được mài dũa trong thương trường nhiều năm, ông sớm đã không dễ dàng để lộ ra cảm xúc của mình, nhưng vào giờ phút này ông thật sự đã để lộ tâm tình, bởi vì người ông đối mặt chính là Tần Tuyết, hơn những chuyện này còn có liên quan đến Sở Tĩnh Dao.

“Tiểu Tuyết, cháu nói thật với chú đi, có phải trong lòng cháu giận chú không? Chú biết chuyện này là chú làm không đúng, hy vọng cháu có thể thông cảm cho chú được không?” Sở Tướng Quốc áy náy nhìn Tần Tuyết nói.

“Chú Sở, chú thật sự không cần suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước đây cha cháu liều chết cứu chú, chú không quản mệt nhọc chăm sóc mẹ con cháu nhiều năm như vậy, cũng xem như đã trả lại ân tình cho cha cháu, chú thật sự không nên quá tự trách.”

“Tiểu Tuyết, cháu thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Chú Sở, từ nhỏ đến lớn, Tiểu Tuyết có lúc nào nói dối chưa?”

“Tiểu Tuyết, cám ơn cháu.” Sở Tướng Quốc cảm kích, mặt ngập tràn nước mắt, ông đường đường là chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, có khi nào để lộ ra một mặt như thế đâu.

Lâm Côn lái xe trở về khu biệt thự, đêm qua chẳng ngủ được gì, lúc này đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, đang suy nghĩ sau khi trở về nhà sẽ xuống hầm lấy một hai chai rượu vang uống vào bụng, sau đó ngủ một giấc đến chiều sẽ đi đón con trai. Lúc xe lái vào đến cửa lớn của khu biệt thự Hải Thần thì dừng lại, phía trước một chiếc Porsche đang chắn ngay cửa. Đó là một chiếc màu đỏ, không hơn không kém đậu ngay chính giữa cổng khu nhà, cản trở những chiếc xe khác không có cách nào chạy qua.

Cũng may bây giờ là ban ngày, ngoại trừ xe Lâm Côn ra, không có xe khác bị ngăn cản, lúc này nếu như là buổi tối lúc tan tầm, chiếc xe kia đậu kiểu như thế chắc chắn sẽ khiến mọi người tức giận. Khu biệt thự Hải Thần này đều là nơi ở của những người có tiền, nếu thật sự khiến cho bọn họ giận dữ, mặc kệ chiếc xe này bao nhiêu tiền cũng có thể bị đập phá.

Lâm Côn từ trên xe nhảy xuống, nhìn về phía chiếc Porsche kia, hét lên. “Có chuyện gì vậy?”

Không đợi người ngồi trong chiếc Porsche kia trả lời, bảo vệ của khu nhà đã dẫn giám đốc quản lý của khu nhà bước tới, đi đến trước đầu xe bắt đầu trao đổi khuyên giải. Cửa xe Porsche từ từ hạ xuống, bên trong xe lộ ra khuôn mặt quá quen thuộc với Lâm Côn, trên khuôn mặt này được trang điểm kỹ, nhưng từ những nếp nhăn trên khóe mắt, khóe miệng, chóp mũi cũng biết người này thật sự đã tốn không ít công sức.

Người này không phải là ai khác, chính là Thang Lệ mà Lâm Côn vừa mới gặp ngày hôm trước, cũng là chị họ của Chu Hiểu Nhã. Thang Lệ hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra, đầu tiên là nháy mắt với vị giám đốc quản lý cao ốc trẻ tuổi này một cái, vị giám đốc quản lý cao ốc này bị điện giật đến không biết đông tây nam bắc. Nói ra thì dáng vẻ của Thang Lệ không tệ, nếu không cũng không thể làm vợ bé, chỉ là vẻ đẹp của cô ta không giống với Tần Tuyết, Thẩm Mạn, Sở Tĩnh Dao, có vẻ cực kỳ cuốn hút mê người.

Lâm Côn vừa nhìn thấy Thang Lệ, phản ứng theo bản năng chính là giả vờ không phát hiện quay đầu lại bỏ chạy, anh thật sự không muốn để ý tới người phụ nữ không có lương tâm này. Người phụ nữ có thể vì tiền mà vứt bỏ chồng và con, ở trong mắt Lâm Côn không đáng một đồng, thậm chí nhìn thấy người phụ nữ như vậy anh sẽ giác cảm thấy buồn nôn.

Chẳng qua là chưa kịp chờ anh quay đầu bỏ chạy, giọng nói đầy dụ dỗ của Thang Lệ đã truyền về phía Lâm Côn. “Lâm Côn, cuối cùng cậu cũng đã trở về rồi, tôi và Hiểu Nhã đã chờ cậu thật lâu.”

Lâm Côn rất miễn cưỡng hơi nhếch miệng cười, nói: “Chờ tôi? Chờ tôi cũng không đến mức chặn xe ngay cổng khu nhà của tôi chứ? Cô làm như vậy có hơi quá đáng không? Sẽ bị người khác nói không có văn hóa đấy.”

Thang Lệ mỉm cười nói: “Cậu ít nói với tôi những điều này đi, tôi biết trong mắt cậu tôi là dạng phụ nữ gì, tôi không quan tâm, quan trọng là em gái tôi muốn gặp cậu, nhưng lại không dám gọi điện cho cậu, tôi liền dẫn nó đến đây gặp cậu.”

“Ồ?” Lâm Côn nghĩ một đằng nói một nẻo mỉm cười nói: “Chị Lệ, vậy cũng thật sự làm phiền chị rồi, trước đây tôi và Hiểu Nhã đã chia tay bao nhiêu năm rồi, chuyện này chị cũng biết mà. Bây giờ tôi đã có vợ, có con trai, chuyện trước đây cứ để cho nó qua đi, dù sao chúng ta cũng đã là người lớn, những chuyện đó cứ để cho thời gian làm phai mờ đi.”

“Lâm Côn, cậu nói như vậy cũng không đúng, lúc đó cậu và em họ của tôi không phải rất tốt sao, em họ tôi còn trao lần đầu tiên của mình cho cậu, cậu là đàn ông phải chịu trách nhiệm chứ, không thể nào có tiền rồi thì trở nên xấu xa được.” Thang Lệ nhanh mồm nhanh miệng đổi trắng thay đen, bị cô ta nói như vậy, Lâm Côn liền trở thành kẻ bội tình bạc nghĩa khiến cho người đời phỉ nhổ, chỉ có Trần Thế Mỹ mới có thể làm ra chuyện khiến người ta đâm xương sống như thế.

Hai bảo vệ cổng chính và vị giám đốc quản lý cao ốc trẻ tuổi kia nghe tiếng đều quay đầu nhìn về phía Lâm Côn, ánh mắt tràn ngập sự lên án công khai, đồng thời không nhịn được phóng ra ánh mắt khinh bỉ.

Lâm Côn chính là thật sự có lý cũng không nói rõ được, Thang Lệ này thật đúng là không đơn giản, lúc này hình như Lâm Côn hơi hiểu vì sao cô ta đậu chiếc xe ngay cửa chính. Người phụ nữ này nhất định là muốn thu hút càng nhiều người ở khu nhà đến đây, đến lúc đó lại xuất một chiêu thâm độc với anh, để cho tất cả mọi người của khu nhà này đều nhận định Lâm Côn là một Trần Thế Mỹ tham giàu phụ khó, đổ một chậu phân thật lớn lên đầu anh.

Trên mặt Lâm Côn lộ vẻ tươi cười, trong lòng lại thầm mắng một câu. “F*ck, người phụ nữ này thật sự là đủ độc ác! Một câu nói tùy tiện của cô ta lập tức có thể thay đổi sự thật, khiến mình trở thành Trần Thế Mỹ.”

Lâm Côn cũng không có ý định giải thích nhiều cùng với Thang Lệ, chẳng qua là thản nhiên nói một câu: “Chị Lệ, làm người phải nói lời thành thật, nhất là chị cũng đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, nói dối không cảm thấy đau răng sao?”

Da mặt của Thang Lệ này cũng đủ dày, dáng vẻ rất nghiêm túc nói: “Tôi nói dối? Tôi đã là người đã hơn ba mươi tuổi rồi, có gì cần phải nói dối sao? Tiểu Lâm à, làm đàn ông thì phải gánh vác được, chuyện đã làm thì phải thừa nhận chứ?”

Lâm Côn trực tiếp ở trong lòng mắng câu ‘ông nội cô’ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười và nói: “Được lắm chị Lệ, chuyện như vậy chính là thật thật giả giả, ngày hôm nay cô tìm đến tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thang Lệ nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, là Hiểu Nhã nhớ cậu mà không dám gọi điện cho cậu, tôi liền dẫn nó đến đây.” Cô ta quay đầu về phía vị trí ghế phụ nói. “Em gái, em đừng sững sờ ở đây chứ.”

Chu Hiểu Nhã đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt nhìn Lâm Côn sau đó hơi cúi đầu, giọng nói lúng ta lúng túng nói. “Anh Côn, em biết trước kia là em không tốt, nhưng anh có thể cho em một cơ hội nữa hay không, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa…”

Không đợi cô nói xong, Lâm Côn lập tức ngắt lời nói: “Hiểu Nhã, em nói cái gì vậy, bây giờ anh đã là người có gia đình, em cũng là đã gặp vợ của anh, em cũng đã gặp con trai của anh, chúng ta không thể nào đâu.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì cả, tất cả đều đã qua, chúng ta đều phải nhìn về phía trước, quyết định ban đầu là do em đưa ra, nhưng anh biết đó không phải là ý định ban đầu của em. Có những lúc anh vẫn hy vọng em có thể chín chắn hơn một chút, có thể độc lập suy nghĩ vấn đề một chút, dù sao thì cuộc sống sau này của em phải dựa vào chính em.”

Vẻ mặt của Thang Lệ ở bên cạnh lập tức cười lạnh nghi ngờ hỏi Lâm Côn: “Tiểu Lâm, ý tứ đẹp đẽ này của cậu sao mà nghe giống như là đang nói tôi vậy? Ý của cậu là do tôi dạy hư cho Tiểu Nhã sao?”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Tôi cũng không nói như vậy, tuy nhiên Hiểu Nhã đã từng là một cô gái tốt, chẳng qua không biết sau này tại sao lại biến thành khác đi, nếu không sợ rằng chúng tôi đã sinh mấy đứa con rồi.” Anh nói lời này nửa đùa nửa thật, lọt vào trong tai Thang Lệ lại khó chịu giống như bị kim đâm, trước đây nếu không phải cô ta tẩy não Chu Hiểu Nhã, khiến cho Hiểu Nhã và Lâm Côn chia tay, hiện giờ hai người chắc chắn đã ở bên nhau, nhưng cụ thể có thể sống được cuộc sống tốt đẹp hay không thì khó mà nói được. Dựa theo kế hoạch lúc đầu của Lâm Côn, bây giờ bọn họ chắc chắn vẫn còn sống ở vùng đất hoang sơ nhỏ bé trong núi kia. Sống bằng thu hoạch ít ỏi từ hai mẫu đất cằn cỗi qua ngày.

Thang Lệ không nhịn được nói: “Lâm Côn, cậu nói lời này là có ý gì, nếu như không phải lúc đầu tôi khuyên Hiểu Nhã chia tay với cậu, bây giờ cậu chưa chắc có được thành tựu của ngày hôm nay. Cậu chỉ có thể một chàng trai nghèo ở nông thôn dựa vào thu hoạch mà sống, cậu không nói cảm ơn tôi thì thôi, còn nói lời lạnh lùng châm chọc tôi.”

Thang Lệ vừa nói như thế, tốt thôi, lập tức để lộ ra chân tướng của sự việc, hai người bảo vệ cổng chính và giám đốc quản lý bảo vệ trẻ tuổi kia toàn bộ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta. Một người phụ nữ trong mắt người đàn ông có đẹp hơn nữa, một khi đã tham tiền, đàn ông bình thường cũng sẽ xem thường.

“Ha ha, nếu bắt buộc phải nói thẳng ra như thế, vậy thật sự tôi nên cảm ơn chị Lệ rồi. Lần sau chị Lệ cô nói chuyện phải chú ý một chút, cẩn thận không nên nói lời quá đáng, coi chừng không cẩn thận sẽ cắn trúng lưỡi.”

“Lâm Côn, cậu...” Thang Lệ tức giận.

Lâm Côn không để ý đến Thang Lệ nữa, quay đầu nói với Chu Hiểu Nhã, “Hiểu Nhã, chúng ta làm bạn còn được, nhưng không thể nào trở lại như trước đây, anh hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc của mình, sống một cuộc sống ổn định. Trên đời này chưa chắc phải có tiền mới tốt, có tiền cũng có phiền não của có tiền, không tiền cũng có phiền não của không tiền, chúng ta cần gì phải khiến cho cuộc sống của chúng ta mệt mỏi như vậy, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, mở rộng lòng ra có thể mọi thứ sẽ tốt hơn.”

“Anh Côn...” Chu Hiểu Nhã cúi đầu, đột nhiên nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn Lâm Côn, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK