Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Côn gần như đã hoàn toàn đánh mất lực chiến đấu, nếu thân thể của anh vẫn bình thường, anh không cần sợ bất cứ tình huống nào, đừng nói rằng là con sói đứng trước mặt, cho dù một đàn sói hoang lao tới, anh chỉ cần dựa vào một cây dao găm là có thể giết sạch sẽ. Còn có một đám lính đánh thuê ở xung quanh cũng thế, ở trong mắt của anh, bọn họ không phải là bắp cải, dù sao cũng mạnh hơn bắp cải một chút, nhưng anh muốn giết thế nào thì giết thế đó!

Chỉ tiếc là anh không ngờ lại sơ suất nên trúng thuốc mê, bên cạnh lại có Sở Tĩnh Dao, bằng không hiện tại không phải anh đang nằm dưới đất, mà là những tên lính đánh thuê xung quanh.

Không tới mười phút ngắn ngủi, lính đánh thuê và lâu la xung quanh đã ngã xuống hơn một nửa, mùi máu tanh bay lên cao, tràn ngập toàn bộ sườn núi, giống như bình rượu lên men lâu năm, lưu càng lâu càng nồng, đáng tiếc rượu là mùi thơm, máu lại rất tanh thối, cũng tràn ngập hơi thở chết chóc vô tận.

Lâm Côn giãy giụa đứng lên, lại bị Sở Tĩnh Dao ngăn cản ở phía sau, Sở Tĩnh Dao bình thường sợ nhất là thú hoang, rất sợ mùi máu tanh, nhưng giờ phút này cô lại rất dũng cảm, cầm lấy một tảng đá, cô phòng bị con sói đang đứng trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập hung ác và kiên định chưa từng có.

Lâm Côn chưa bao giờ nhìn thấy Sở Tĩnh Dao như vậy, cô đã chuẩn bị liều mạng với con sói, vì sao cô ấy làm như vậy, là vì anh sao? Trong lòng anh cảm thấy ấm áp khó nói thành lời.

Lâm Côn âm thầm cắn răng, đương nhiên anh không cho phép Sở Tĩnh Dao liều mạng với con sói, trong tay anh nắm chặt Quỷ Súc, ánh mắt nhìn Sở Tĩnh Dao, nhìn chằm chằm vào con sói kia. Chỉ cần súc sinh này dám nhào tới, anh dám dùng ra sức lực còn sót lại, đó là ném Quỷ Súc trong tay đâm xuyên đầu sọ của nó!

Con sói này đã giết tới mức đỏ mắt, chân trước cào mặt đất hai cái, cái miệng lớn như chậu máu mở ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Tĩnh Dao, đột nhiên thân thể hơi cong và lao thẳng về phía Sở Tĩnh Dao.

Đột nhiên đồng tử của Sở Tĩnh Dao co rút lại thật nhanh, trong tay cầm khối đá kéo ra sau, cô chuẩn bị ném về phía con sói xám, Lâm Côn ở phía sau cũng nín thở tập trung tinh thần, chuẩn bị sẽ đánh ra một đòn trí mạng.

Lúc này, đột nhiên có biến cố mới xảy ra, giữa không trung xuất hiện một bóng đen, bóng đen dùng tốc độ nhanh như tia chớp đánh bay con sói đang lao tới, con sói đang bay tới bị đụng bay thật xa, sau khi nó ngã xuống đất phải lăn lộn vài vòng mới có thể đứng lên được.

Làm cho người ta giật mình chính là, đụng bay con sói kia chính là một con sói! Con sói này... Lâm Côn cẩn thận quan sát, anh lập tức nhận ra, chính là con sói mà anh gặp mấy giờ trước, chân của nó bị thương, chính anh đã băng bó cho nó, hiện cái băng vẫn còn ở đó.

Con sói bị đánh bay nhanh chóng bò dậy, Lâm Côn hơi bận tâm cho con sói mình đã cứu, dù sao con sói vừa bị đánh lén còn cao lớn cường tráng hơn con sói mà anh cứu.

Kết quả có một việc làm cho người ta giật mình xảy ra, sau khi con sói bị đụng bay đứng dậy, đôi mắt đỏ rực mang theo sát khí vừa lửa giận của nó nhìn lên, sau khi nó nhìn thấy con sói này, thân thể của nó nằm xuống, cũng ngoan ngoãn không nói nên lời, giống như một con chó cụp đuôi làm sai chuyện gì đó, ngoan ngoãn đặt đầu xuống đất biểu thị thuần phục với con sói kia.

Ánh mắt Lâm Côn sáng lên, chẳng lẽ mình lúc trước giúp đỡ con đầu đàn của bầy sói? Đây là việc thật kỳ diệu, con sói này rõ ràng không có khí chất làm con sói đầu đàn.

Không đúng, sói là động vật sống theo bầy, thủ lĩnh bầy sói, ngoại trừ phải có năng lực đấu tranh xuất chúng, còn phải có năng lực lãnh đạo xuất sắc, điểm này không bộc lộ khi nó ở trước mặt con người, khi nó đứng trước mặt những con sói khác, khí chất đứng đầu cũng bộc lộ nhuần nhuyễn.

Mặt khác, lực chiến đấu của chó sói không biểu hiện ở mặt ngoài, vừa rồi nó bay ngang va chạm với con sói kia, từ đó nó thể hiện ra sức lực cường đại đánh bay con sói kia, những con sói bình thường không có khả năng có được thực lực như thế.

Gào gào!!!

Con sói đầu đàn gào lên, trong núi lại xuất hiện nhiều con sói hơn trước, những con sói này chạy vội, ánh mắt lợi hại giống như vô số đoản kiếm đâm vào không khí, cũng cắt không khí thành vô số khe hở.

Có hơn nửa lính đánh thuê và đám lưu manh côn đồ ngã xuống dưới miệng của bầy sói, bầy sói cũng tổn thất không ít, nhưng đàn sói này rất khổng lồ, lúc này lại có nhiều con sói hơn lao ra khỏi núi rừng!

“Đại ca, làm sao bây giờ!” Một tên tên đàn em của người trung niên hơi mập kia nói: “Sói quá nhiều, chúng ta không chống đỡ nổi!”

Người trung niên oán hận cắn răng, nói: “Còn có thể làm sao, tất cả rút lui cho tao!”

“Rút lui!”

Sau khi người trung niên hơi mập kia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều chạy xuống chân núi, cũng không phải bọn họ muốn rút lui là có thể rút lui, bầy sói đang phát điên, khắp núi đồi đều là những con sói, lúc này cũng làm cho người ta có ảo giác, dường như trong mỗi bụi cỏ, mỗi một thân cây, mỗi một tảng đá đều biến thành sói.

Người trung niên hơi mập mang theo thuộc hạ lại nhân lúc hỗn loạn chạy về phía chỗ Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đang ẩn nấp, dọc đường đi gặp phải sói chặn đường, anh ta và thuộc hạ đều nổ súng bắn chết, lúc tới gần Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao. Người trung niên hơi mập ra hiệu cho tay sai, hai người bao vây hai bên, người trung niên hơi mập nâng họng súng tối tăm lên, nhắm ngay con sói đầu đàn đứng trước mặt Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao.

Lâm Côn nhận thấy có nguy hiểm, anh hô to một tiếng: “Cẩn thận!”

Đùng!!!

Tiếng súng vang lên, con sói đầu đàn nhảy sang bên cạnh, đạn bắn vào lưng của nó, người trung niên hơi mập muốn bắn vào đầu của nó thì con sói đầu đàn gào thét thảm thiết, trên lưng là máu me nhầy nhụa, dù vậy nó vẫn lao tới tấn công tên trung niên, người trung niên nhanh chóng ngã xuống đất, anh ta tránh thoát con sói đầu đàn đánh giết, sau khi đứng lên anh ta còn bắn thêm hai viên đạn.

Một viên đạn xẹt qua lỗ tai của con sói đầu đàn, cũng bắn nát một lỗ tai của nó, một viên đạn khác bắn vào trong miệng con sói, bắn gãy răng nanh con sói, con sói đầu đàn đau đớn gào thét, những con sói khác chạy tới bảo vệ, kết quả đều bị trung niên và hai tên thủ hạ bắn giết.

Con sói đầu đàn hoàn toàn nổi điên, nó kéo thân thể bị thương lao về phía người trung niên hơi mập, thân thể người trung niên kia ngã xuống đất, đồng thời không ngừng nổ súng, mãi đến khi bắn hết sạch đạn, thân thể con sói đầu đàn vặn vẹo trên không trung, ngay sau đó máu tươi bắn tung tóe và ngã xuống đất, nó hấp hối...

“A!!!” Sở Tĩnh Dao kinh sợ hô lên một tiếng, cô che miệng nhìn con sói đầu đàn, khóe mắt còn ướt át.

Lâm Côn cắn răng ken két, trừng mắt nhìn tên trung niên kia, nói: “Tao sẽ bắt mày đền mạng!”

Tên trung niên hơi mập cười lạnh, “Bắt tao đền mạng vì con sói, mày cho rằng mày là ai? Lại nói, mày có bản lĩnh kia sao, ngày hôm nay mày sẽ bỏ mạng tại nơi này, mạng của mày đã bị tao lấy đi.”

Lâm Côn cười lạnh, khóe miệng anh vẫn chảy máu tươi, toàn thân anh rất uể oải, nhưng lúc này khí thế trên người tăng lên tới cực điểm, hiện tại anh không khác gì cây dao ra khỏi vỏ, từng luồng sát khí mạnh mẽ bộc phát, không gian xung quanh như giảm xuống vài độ!

Tên trung niên kia hơi nhíu mày, nhìn Lâm Côn nằm co quắp trên mặt đất, khóe miệng lầu bầu một câu: “Mày rất mạnh, xem ra hôm nay tao phải lấy mạng của mày, tao không muốn lưu lại hậu hoạ.”

Nói xong, tên người trung niên hơi mập đi về phía Lâm Côn, mỗi bước đi như giẫm lên sát khí, anh ta ném cây súng không có đạn đi, rút một cây dao găm bên hông ra ngoài, lưỡi đao rét lạnh tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, sát khí lạnh lùng làm người ta khiếp sợ.

Sở Tĩnh Dao lập tức lại đứng lên ngăn cản ở trước mặt Lâm Côn, tên người trung niên hơi mập nhìn cô, nói: “Nếu không phải ông chủ có lệnh, tao thật sự muốn nếm thử mày thế nào, không nên ép tao ra tay!”

Ánh mắt Sở Tĩnh Dao kiên định nói: “Muốn làm hại Lâm Côn thì phải bước qua xác của tôi trước!”

Tên trung niên cười khinh thường, nói: “Tao không ngại bò lên thân thể của mày.” Sau đó ông ta tiến lên phía trước.

U u u!!!

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng sói tru lên, đàn sói xung quanh thấy con đầu đàn bị giết thì, chúng lập tức ngửa đầu gào to, trong âm thanh thê lương không nói thành lời, oán hận, gần như tất cả đàn sói đều tru lên, tất cả đều lao tới bên này, trong thời gian ngắn giống như thủy triều, máu tanh tràn ngập núi rừng.

“Đại ca... Đại ca cứu em!”

“Đại ca... Cứu em!”

Lập tức, hai tên thủ hạ của tên trung niên bị đàn sói nhấn chìm, sau đó còn kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết, thân thể bọn họ bị xé nát.

Sắc mặt trung niên rung động, ông ta nhanh chóng lui về phía sau, tốc độ chạy của ông ta thật nhanh, vừa nhìn đã biết là cao thủ khinh công, bầy sói không ngừng đuổi theo phía sau, chẳng mấy chốc ông ta đã chạy ra khỏi núi rừng.

Bầy sói đang vây quanh một con sói con, chính là con sói nhỏ mà Lâm Côn gặp lúc sáng sớm, mấy con sói vây quanh thi thể con sói đầu đàn, sói đầu đàn hấp hối còn một hơi thở, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, nhìn sói con, khóe mắt còn ướt át.

Con sói con ngửa mặt lên trời gào thét, trong âm thanh tràn ngập bi thương, khóe mắt ướt át, giọt nước mắt rơi xuống, ai nói thú hoang không khóc, lúc này sói con giống như đứa trẻ đau buồn, hai chân trước quỳ trước mặt sói đầu đàn, sói đầu đàn giãy giụa ngẩng đầu, lè lưỡi liếm đầu sói con, máu trong miệng chảy ra, từng giọt rơi xuống đầu sói con, ánh mắt của nó nhìn sói con, lại nhìn sang Lâm Côn cách đó không xa, cuối cùng nó ngửa đầu gào khóc, sói đầu đàn thế hệ này đã ngã xuống.

Nước mắt Sở Tĩnh Dao lưng tròng, sói con và đám sói xung quanh gào thét đưa tiễn sói đầu đàn đoạn đường cuối cùng, nước mắt của cô chảy xuống như mưa.

Lâm Côn cảm thấy khóe mắt ướt át, anh không phải người hay khóc, nhưng lúc này trong lòng khổ sở, ngoại trừ nước mắt thì không có cách nào chứng tỏ anh đau đớn, anh cắn chặt răng, trong lòng thầm thề, nhất định phải chính tay giết đám khốn kiếp kia báo thù cho sói đầu đàn!

Trên sườn núi bình tĩnh lại, thi thể của người và sói nằm rải rác khắp nơi, cảnh tượng thảm thiết như vậy thì truyền thông nhất định cũng không dám đăng báo, không ngoài dự đoán sẽ có người tới dọn sạch sườn núi, từ đó sẽ che giấu hành vi phạm tội.

Lâm Côn giãy giụa đứng lên, nói với Sở Tĩnh Dao: “Chúng ta phải lập tức đi, chờ đội thanh lý tới sẽ có phiền toái.”

Sở Tĩnh Dao đỡ Lâm Côn liền chuẩn bị đi, sói con và đám sói kia chạy tới, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, trong ánh mắt không có sát khí gì, trái lại còn mang theo ý lưu luyến không nói thành lời.

Lâm Côn lộ ra nụ cười sầu thảm, cũng không quản sói con có nghe hiểu hay không, nói: “Nhóc con, tao nhất định sẽ báo thù cho cha của mày!”

Dường như con sói con nghe hiểu, nó ngẩng đầu lên ngửa mặt lên trời hú to, mấy con sói bên cạnh cũng hú lên giống như đang tiễn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK