Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế hoạch luôn thay đổi nhanh hơn so với dự tính, vốn dự định ở nhà thêm hai ngày, kết quả ông Vương gọi một cuộc điện thoại đến, Sở Tĩnh Dao không thể làm gì khác, đành phải thu dọn hành lý đi ra sân chay. Trong sảnh lớn trống trải của sân bay, ngồi xung quanh là đủ loại người mặc đủ loại quần áo, Lâm Côn và Lâm Lâm cùng Sở Tĩnh Giao ngồi trên ghế dài ở phòng chờ, nhìn từ xa vào là một khung cảnh hòa thuận vui vẻ. Chỉ có điều lúc này, Lâm Lâm đang mím môi không vui, cậu bé đứng lên ngồi vào lòng Sở Tĩnh Dao, lắc lắc cánh tay của Sở Tĩnh Dao, đáng thương nói: “Mẹ, mẹ có thể không đi công tác được không, dù sao chúng ta cũng có nhiều tiền rồi, mẹ không cần phải cực khổ như vậy. Nếu như trong nhà không có tiền, con đi xin ông ngoại là được.”

Sở Tĩnh Dao cười xoa đầu Lâm Lâm, cưng chiều cười nói: “Lâm Lâm, con nói như vậy là không đúng, tiền của ông ngoại là của ông ngoại, mẹ đã là người lớn, phải dựa vào hai tay của mình để kiếm tiền. Chờ sau này Lâm Lâm lớn lên, thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cũng phải dựa vào hai tay của chính mình kiếm tiền, không thể trông chờ vào tiền của ông ngoại.”

Lâm Lâm mím cái miệng nhỏ nhắn, gật gật đầu như đã hiểu, giọng non nớt nói: “Mẹ, con biết rồi, ý của mẹ nói là phải tự lập đúng không, vậy chờ sau này con lớn lên kiếm tiền cho mẹ tiêu, mẹ cũng không cần phải đi công tác rồi.”

Sở Tĩnh Dao mỉm cười vui vẻ hôn một cái ở trên mặt Lâm Lâm, nói: “Được, mẹ chờ ngày đó.”

Máy bay bay lên cao, để lại trên mặt đất một cái bóng lớn. Lâm Lâm đứng ở bên ngoài sân bay ngước nhìn chiếc máy bay lớn vừa bay lên không trung, nước mắt đột nhiên ngập vành mắt, quay đầu nói với Lâm Côn: “Cha, con muốn mẹ.”

Nghe Lâm Lâm nói như thế, trong lòng Lâm Côn cũng không thoải mái, trong đầu xuất hiện một nguyện vọng trước nay chưa từng có. Anh nhất định phải phấn đấu thành một người kiểu mẫu, sau này phải đem giữ Sở Tĩnh Dao ở nhà nuôi. Nhưng trong đầu lập tức nghĩ lại, Sở Tĩnh Dao sẽ không chịu ở nhà, hiện tại làm việc liều mạng như vây, tuyệt đối không phải vì tiền. Nhìn toàn bộ tỉnh Liêu Cương, người dám vỗ ngực nói có tiền hơn Sở Tướng Quốc tuyệt đối chưa đủ một bàn tay, nếu như Sở Tĩnh Dao thật sự muốn ở nhà thì đã ở nhà từ lâu rồi. Một núi vàng lớn của Sở Tướng Quốc nơi đó, cô tiêu cả đời cũng không hết.

Lâm Côn ngẩng đầu, xoa đầu Lâm Lâm, an ủi nói: “Con trai, mấy ngày nữa mẹ sẽ trở về, là đàn ông con trai phải kiên cường, không thể tùy tiện khóc nhè.”

Mãi cho đến khi máy bay biến mất khỏi tầm nhìn, Lâm Côn và Lâm Lâm mới đi về. Di động trong túi đột nhiên rung hai cái, lấy ra nhìn thì là tin nhắn của Sở Tĩnh Dao gửi tới, ở trên chỉ có một câu chói mắt – Không chăm sóc tốt con trai em, anh nhất định phải chết!

Lâm Côn cười nhắn lại một câu – ở trên máy bay nhớ tắt máy, để tiếp viên hàng không thấy nhắc nhở thì rất mất mặt.

Trong cabin, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Côn, khóe miệng Sở Tĩnh Dao hơi cười một chút, đúng lúc tiếp viên hàng không đi qua bên cạnh, lễ phép mỉm cười nhắc nhở: “Thưa cô, vì sự an toàn của máy bay, mời cô tắt máy.”

Sở Tĩnh Dao xấu hổ cười: “Xin lỗi, tôi tắt máy ngay đây.”

Bởi vì đưa Sở Tĩnh Dao ra sân bay, Lâm Lâm xin nghỉ không đi học. Hiện tại Lâm Côn vốn định đưa cậu trở về trường, nhưng thằng nhóc lại tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nói: “Cha, hôm nay con không đi học được không, tâm trạng con không tốt, muốn đi đến khu vui chơi để chơi điện tử, cha đi chơi cùng con được không?”

Lâm Côn nhìn vẻ mặt tội nghiệp của thằng bé, thật sự không đành lòng từ chối, cười nói: “Được rồi.”

Trên mặt cậu bé lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Cha, chúng ta đi thôi.” Bước chân nhẹ nhàng chạy về phía chiếc Jetta cũ.

Trong tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thiên Sở, Sở Tướng Quốc đang đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm phía xa. Thời tiết hôm nay rất tốt cộng thêm mấy đám mây trắng khiến tầm nhìn rộng lớn, đồng thời cũng khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Chỉ là vẻ mặt của Sở Tướng Quốc cũng không thoải mái như vậy, trái lại có chút nghiêm trọng.

Tần Tuyết mặc một thân trang phục công sở đứng ở sau lưng ông, cô không hiểu người luôn thành thục thận trọng như chú Sở, tại sao đột nhiên có tâm sự nặng nề như vậy. Ở trong ấn tượng của cô, không có chuyện gì có thể làm khó chú Sở, qua nhiều năm như vậy, mặc kệ là chuyện gì lớn, ông đều có thể bình tĩnh xử lý.

“Tiểu Tuyết, cháu sắp xếp người như thế nào rồi?” Sở Tướng Quốc nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh hỏi.

“Chú Sở chú yên tâm, người của chúng ta đã được sắp xếp phái đi từ sớm rồi, chỉ cần Tĩnh Dao vừa xuống máy bay, bọn họ lập tức có thể lặng lẽ đi theo sau bảo vệ Tĩnh Dao.” Tần Tuyết trả lời rõ ràng, chợt dò hỏi: “Chú Sở, chuyện chú đang lo lắng an toàn của Tĩnh Dao đúng không?”

Sở Tướng Quốc hút một hơi điếu xì gà được kẹp ở giữa ngón tay nửa ngày, phun ra một ngụm khói, nói: “Chúng ta và tập đoàn Đại Năng cạnh tranh ngày càng khốc liệt, trong nghiên cứu về nguồn nhiên liệu mới, hiện giờ chúng ta rõ ràng đang chiếm ưu thế, ông chủ Lỗ Đại Năng của tập đoàn Đại Năng này không phải là đèn cạn dầu, chú sợ ông ta sẽ giở ám chiêu gì đó. Nơi Tĩnh Dao đi công tác lần này lại vừa đúng là địa bàn của Lỗ Đại Năng, chú thật sự lo lắng Tĩnh Dao sẽ xảy ra chuyện sơ xuất gì.”

Tần Tuyết nghe nhiều về cái tên Lỗ Đại Năng này nên rất quen thuộc, tuy rằng chưa từng nhìn thấy người thật nhưng vừa nhắc đến Lỗ Đại Năng, Tần Tuyết vẫn cảm thấy ớn lạnh từ trong xương. Lỗ Đại Năng sống ở thành phố Vô Đồng, tỉnh Vô Đồng, phía nam Trung Quốc. Địa vị của tập đoàn Đại Năng ở tỉnh Vô Đồng cũng giống như địa vị của tập đoàn Thiên Sở ở tỉnh Liêu Cương, trong toàn bộ thành phố Vô Đồng, nó nằm trong nhóm những tập đoàn lớn phải kể đến đầu tiên. Lỗ Đại Năng xuất thân từ một ngôi làng ở vùng núi nghèo xa xôi, từ nhỏ đã nuôi dạy thành một kẻ gian xảo. Nói như vậy tuyệt đối không phải có ý chê bai, nhưng rõ ràng là vùng đất cằn cỗi có nhiều kẻ gian xảo đó là do hoàn cảnh tự nhiên và cuộc sống sinh hoạt tạo thành, cũng không phải là lỗi của người dân.

Bề ngoài, tập đoàn Đại Năng là một doanh nghiệp chính quy danh chính ngôn thuận, thân phận bối cảnh của Lỗ Đại Năng cũng không phải đơn giản như vậy, ngoại trừ nắm giữ tập đoàn Đại Năng là sản nghiệp lớn quang minh chính đại ở bên ngoài, thì Lỗ Đại Năng còn sở hữu một loạt sản nghiệp ngầm trong giới xã hội đen. Có thể nói thế này, ban ngày Lỗ Đại Năng là ông chủ tập đoàn, đến ban đêm ông ta chính là hoàng đế của thế giới ngầm thành phố Vô Đồng. Hai giới thiện ác trái phải của thành phố Vô Đồng tất cả đều nằm trong tay ông ta.

Khi mọi người nói tới vùng đất cằn cỗi nhiều kẻ gian xảo này, thường trong lòng đều có ý miệt thị. Lỗ Đại Năng có thể có thành tựu to lớn như ngày hôm nay thì chắc chắn có liên quan đến bản tính gian xảo được nuôi dạy từ nhỏ của ông ta. Nhiều năm như vậy, dựa vào bản tính và thủ đoạn được dạy dỗ từ nhỏ, đặc biệt là thái độ cứng rắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào của ông ta, không biết đã hủy diệt bao nhiêu đối thủ cạnh tranh.

Không riêng gì tỉnh Vô Đồng, chỉ cần vừa nhắc đến tên của Lỗ Đại Năng, cho dù là doanh nhân giàu có hay đại ca của các băng đảng xã hội đen trong thế giới ngầm mấy tỉnh lớn ở xung quanh thành phố Vô Đồng, hoặc là thực lòng bái phục, hoặc chính là giữ ý khoảng cách, dù thế nào cũng không thể trêu chọc đến ông ta.

Lỗ Đại Năng ở trên phương diện làm ăn luôn thuận buồn xuôi gió, một phần nguyên nhân rất lớn là vì không có ai dám cạnh tranh cùng ông ta. Thị trường cần phải có cạnh tranh để điều hòa, một khi không có cạnh tranh, xuất hiện tình trạng một nhà độc quyền, thì rất không có lợi đối với người dân.

Nếu như không phải trong xương cốt có khí tiết dân tộc, Sở Tướng Quốc cũng không muốn trêu chọc loại chó điên như Lỗ Đại Năng này. Đã đến địa vị như Sở Tướng Quốc bây giờ, tiền đối với ông mà nói đã không còn quan trọng. Sở dĩ ông cạnh tranh ngành sản xuất nhiên liệu mới với Lỗ Đại Năng, chủ yếu là vì nguồn nhiên liệu mới sẽ là một phổ cập ở dân, là ngành sản xuất lợi nước lợi dân.

Xã hội ngày nay dù làm cái gì đều chủ trương bảo vệ môi trường xanh, nguồn nhiên liệu mới sẽ là một xu hướng tất yếu của xã hội sau này. Nghiên cứu nguồn nhiên liệu mới đối với Trung Quốc mà nói, là một chuyện rất quan trọng và cần thiết. Nước ngoài đã nghiên cứu ra nguồn nhiên liệu mới nhưng nguồn nhiên liệu mới này có giá rất cao. Trung Quốc muốn phát triển mạnh mẽ, nguồn nhiên liệu chính là vấn đề then chốt, mặt khác sau khi nguồn nhiên liệu mới được đưa ra, người được hưởng lợi trực tiếp sẽ là người dân.

Hạng mục nghiên cứu nguồn nhiên liệu mới là do Quốc gia đề xướng. Để chứng minh sự quyết tâm và tính cấp thiết của hạng mục năng lượng mới, Chính phủ ngoài việc cung cấp nguồn kinh phí nghiên cứu khoa học cho chính việc nghiên cứu khoa học của Chính phủ, cũng đồng thời cung cấp một loạt điều kiện thuận lợi và trợ cấp cho nghiên cứu phát minh nguồn nhiên liệu mới của các xí nghiệp dân tộc khác.

Hiện tại ở Trung Quốc, có hơn trăm xí nghiệp to nhỏ nghiên cứu nguồn nhiên liệu mới, trong số đó tám mươi phần trăm đều lấy danh nghĩa nghiên cứu nguồn nhiên liệu mới để lừa gạt tiền của nhà nước. Đối với điều này nhà nước không phải hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là nếu muốn nghiên cứu ra nguồn nhiên liệu mới để giải quyết vấn đề nguồn nhiên liệu của toàn dân tộc nhanh hơn, thì đây là một con đường bắt buộc phải trải qua. Có thể còn sót lại hai mươi phần trăm xí nghiệp nghiêm túc nghiên cứu nguồn năng lượng mới đã là không tệ rồi. Để thể hiện quyết tâm khen ngợi của chính phủ, chính phủ đã đưa ra văn bản khen thưởng rõ ràng. Xí nghiệp đầu tiên nghiên cứu ra nguồn năng lượng mới phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia nhất, Chính phủ sẽ tặng hai trăm triệu tiền thưởng.

Hai trăm triệu tiền vốn, đối với bao nhiêu người mà nói, đây là con số không thể tưởng tượng được trong đời. Đối với vô số xí nghiệp ở Trung Quốc mà nói, có mấy xí nghiệp dám nói trong tài khoản ngân hàng của mình có hai trăm triệu tiền vốn cố định. Một khối bánh gato lớn như thế tất nhiên là được rất nhiều xí nghiệp coi trọng, vì thế hạng mục nghiên cứu nguồn nhiên liệu mới cũng ngày càng khốc liệt hơn. Chỉ có điều cho đến bây giờ, chỉ có hơn mười xí nghiệp thực sự nghiên cứu ra thành quả, trong đó chỉ có không đến năm xí nghiệp là phù hợp với tiêu chuẩn kỹ thuật tiên tiến. Và hai xí nghiệp nổi bật nhất là sở nghiên cứu nhiên liệu mới thuộc tập đoàn Thiên Sở và tập đoàn Đại Năng.

Gần đây, sở nghiên cứu trực thuộc tập đoàn Thiên Sở đã có những đột phá mới về công nghệ, lập tức nâng cao lợi thế về nhiên liệu mới, trở thành xí nghiệp đứng đầu trong ngành, đồng thời bỏ xa tập đoàn vốn có trình độ tương đương đằng sau. Điều này làm cho Lỗ Đại Năng ăn ngủ không yên, trong lòng ông ta vẫn luôn nhớ đến hai trăm triệu tiền thưởng của Nhà nước. Tập đoàn Thiên Sở có bước đột phá về công nghệ sản xuất nhiên liệu mới, thấy miếng thịt béo ông ta vẫn nhớ mong sắp bị cướp đi, vì thế Lỗ Đại Năng đã từng gọi điện đe dọa Sở Tướng Quốc, kết quả bị Sở Tướng Quốc khinh thường không chấp nhận. Từ khi Sở Tướng Quốc sinh ra, ông không sợ nhất chính là loại đe dọa nhàm chán này. Tuy rằng ở Vô Đồng thành tích của Lỗ Đại Năng không nhỏ, nhưng ở trong mắt Sở Tướng Quốc cũng chỉ là một kẻ chuyên giở thủ đoạn vặt. Cả đời Sở Tướng Quốc đều xem thường loại người như thế, nếu như thật sự gặp, Sở Tướng Quốc thậm chí sẽ đánh ông ta một trận, để cho ông ta biết rõ núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.

Lỗ Đại Năng chỉ nhìn thấy công nghệ đột phá của Sở nghiên cứu thuộc tập đoàn Thiên Sở, nhưng lại chưa từng nghĩ xem Sở Tướng Quốc đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đấy. Nhìn về phía mặt trời lớn bên ngoài cửa sổ, Sở Tướng Quốc hoàn toàn dám vỗ ngực nói rằng, ông bắt tay vào nghiên cứu hạng mục nguồn nhiên liệu mới này tuyệt đối không phải vì ham muốn cá nhân. Nhà nước thưởng hai cái trăm triệu tiền vốn, nhưng không biết vì hạng mục nghiên cứu này, ông đã đầu tư vào hai mươi cái trăm triệu!

Ông chủ của các doanh nghiệp khác quyết định tham gia vào hạng mục nghiên cứu nhiên liệu mới, đa số là vì lừa gạt sự giúp đỡ và tài trợ của Chính phủ. Mà Sở Tướng Quốc này, con người sắt đá có xuất thân từ trong quân đội, lại hoàn toàn là vì quốc gia và nhân dân suy nghĩ.

Trong phòng làm việc trầm mặc một lúc, Tần Tuyết an ủi Sở Tướng Quốc, nói: “Chú Sở, chú yên tâm, hai người cháu sắp xếp đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở trong quân đội đều từng giành được huy chương chiến công ưu tú.”

Sở Tướng Quốc nhìn khoảng không, giọng nói lạnh nhạt hỏi một câu: “Bọn họ lợi hại được như Lâm Côn sao? Nếu Lâm Côn có thể đi cùng thì tốt rồi, chú cũng không cần ở đây lo lắng, chỉ mong Tĩnh Dao có thể thuận lợi bình an trở về.”

“Chú Sở, cháu có điều không rõ.” Tần Tuyết nói: “Vì sao chú không để Lâm Côn đi bảo vệ Tĩnh Dao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK