Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiết bị theo dõi trên tay bọn họ vang lên những tiếng tít tít đã chứng tỏ mục tiêu đang ở trước mắt, thần kinh của nhóm người này vốn đã căng thẳng, nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức nghi ngờ, trước mắt bọn họ làm gì có bóng người nào, khắp nơi đều là lùm cây thấp, lẽ nào thiết bị theo dõi trên tay bị hỏng rồi sao? Nhưng cũng không thể hỏng một lần nhiều cái như vậy chứ!

Trong đám người có một người đàn ông mặc áo hoa ngắn tay đi vào trong lùm cây, anh ta cúi người xuống nhặt được từ bên trong một đống vải, trong đó có một cái điện thoại di động, điện thoại di động này chính là mục tiêu mà thiết bị theo dõi trên cổ tay bọn họ truy tìm.

“Bà mẹ nó, chúng ta bị đùa bỡn rồi!” Mọi người lập tức oán giận kêu lên.

Một người đàn ông lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lỗ Đại Năng. “Alo, ông chủ, chúng tôi vồ hụt rồi, thằng nhóc kia ném điện thoại di động ở trên núi, bước tiếp theo chúng tôi nên làm cái gì?”

Giọng của Lỗ Đại Năng rất bình tĩnh, nói: “Ở trên núi chờ đi, tôi bắt cậu ta lên núi, cậu ta tuyệt đối sẽ không đi được đường lớn.”

“Hiểu rõ!” Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông này nói với đám người đang oán hận xung quanh: “Ông chủ có lệnh, tất cả đều chờ ở đây.”

Lâm Côn lái chiếc xe, đây là lần đầu tiên anh lái loại xe này, nhìn bề ngoài nó rất khí phách, mã lực cũng rất lớn, nhưng so với loại xe anh từng lái khi còn ở trong quân đội lại kém rất xa.

Anh đi theo đường lớn chạy về phía trung tâm thành phố, lại gặp phải một trạm kiểm soát, Lâm Côn khẽ nhíu mày, tự nói: “Lực lượng cảnh sát của thành phố Vô Đồng này phản ứng thật nhanh chóng, chưa gì đã lập trạm kiểm soát rồi sao?”

Sở Tĩnh Dao ngồi ở bên cạnh khẩn trương hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Khóe miệng Lâm Côn cười, “Đã đến lúc chúng ta thử xem tính năng của chiếc xe này thế nào rồi. Nếu như nó không chết máy thì quay về thành phố Trung Cảng anh cũng sẽ mua một chiếc.” Anh quay đầu nhìn Sở Tĩnh Dao nhếch miệng cười, “Đến lúc đó em trả tiền cho anh nhé.”

Lâm Côn nói xong lại giẫm chân ga, chiếc xe rít lên một tiếng rồi đột nhiên lao nhanh về phía trước, đám cảnh sát ở trạm kiểm soát thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt hoang mang, bọn họ đưa tay về phía bên thắt lưng sờ soạn.

Sở Tĩnh Dao sợ hãi kêu lên: “Bọn họ có súng!”

Lâm Côn dùng tay ấn đầu của Sở Tĩnh Dao xuống. “Anh cá là bọn họ không dám trực tiếp nổ súng đâu.”

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe trực tiếp đụng đổ thanh chắn đường, chiếc xe trực tiếp lao vọt tới, lúc này phía sau mới vang lên tiếng súng, gần như tất cả chỉ bay qua, nhưng có một viên đạn bắn vào kính chiếu hậu.

Lâm Côn mỉa mai cười nói: “Kỹ thuật bắn súng của đám người này thật kém, đổi lại là anh thì cái xe này đã sớm bị bắn nổ rồi.”

Có đôi khi thật sự là cái tốt không linh cái xấu linh, đội trưởng Lâm vừa nói xong thì nghe có một tiếng nổ truyền đến, bánh xe bên trái phía sau bị bắn nổ, toàn thân xe lảo đảo, không khống chế được mà lao về phía rãnh bên đường.

Lâm Côn vội vàng đạp chân phanh, đồng thời tay lái đột nhiên đánh về phía phải, lúc này lại nghe có một tiếng động cực lớn vang lên, bánh xe phía phải bị nổ, thân xe lảo đảo, theo lực đánh tay của Lâm Côn mà lao về phía rãnh bên phải.

Lâm Côn vội vàng điều chỉnh hướng xe, đột nhiên lại một tiếng nổ nữa vang lên, một bánh nữa lại bị bắn nổ, chiếc xe vốn đang đi với tốc độ nhanh thì liên tiếp bị bắn nổ ba bánh nên hoàn toàn mất khống chế, cho dù là trình độ lái xe của Lâm Côn cực kỳ tốt cũng khống chế không được con thú hoang này.

Ầm, một tiếng động cực lớn vang lên, chiếc xe đụng vào một cái cây lớn bên đường, nắp xe bị đụng bay ra ngoài, bên trong có một làn khói bốc lên, Lâm Côn giơ cánh tay đỡ lấy Sở Tĩnh Dao ngồi ở chỗ lái phụ. “Bà xã, em không sao chứ?”

Sở Tĩnh Dao không bị thương tích gì, đầu chỉ bị đụng phải một chút nên sưng thành một quả trứng gà lớn, cô vừa xoa chỗ sưng vừa nhìn Lâm Côn nói: “Em không sao, anh cũng không sao chứ?”

Lâm Côn xoa phần tai bị mảnh thủy tinh vỡ cắt lên chảy máu, mỉm cười và nói: “Anh không sao.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Tĩnh Dao hỏi.

“Có tay súng bắn tỉa nấp trong bóng tối, hơn nữa còn là cao thủ.” Lâm Côn cười khẽ nói, nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương, lúc nói chuyện ánh mắt của anh nhìn lướt qua xung quanh, tìm kiếm xem tay súng bắn tỉa kia nấp ở chỗ nào.

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Sở Tĩnh Dao hỏi.

Lúc này, trên hai con đường trước sau đều truyền đến tiếng xe cảnh sát, một đội cảnh sát đang đánh bọc ở phía trước sau. Lâm Côn suy nghĩ một chút, nói: “Xuống xe, lên núi!” Anh nói xong thì đẩy cửa xe ra, kéo Sở Tĩnh Dao từ trên xe cùng nhảy xuống.

Hai người mới từ trên xe nhảy xuống thì lập tức lại nghe có một tiếng súng vang lên, về vị trí cụ thể thì ban đầu không nhận ra được, trong không khí có tiếng đạn bay, bắn vào trên cửa xe. Lâm Côn vội vàng ấn đầu của Sở Tĩnh Dao xuống, chính anh cũng cúi người ngồi xổm ở trên mặt đất, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm khắp nơi.

“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ bí mật trước.” Một tay của Lâm Côn đỡ Sở Tĩnh Dao, cúi thấp người chậm rãi di chuyển về phía một cây lớn bên cạnh, xung quanh cây lớn này có lùm cây trốn vào đó thì tay súng bắn tỉa kia cũng không có cách nào.

Lúc này xe cảnh sát đã ngừng lại, tổng cộng là sáu chiếc xe với mười mấy người cảnh sát, những người này đều cầm súng trong tay, tản ra bao vây tiến về phía bên này, bây giờ Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao vừa bị tay súng bắn tỉa trong bóng tối theo dõi, ngoài sáng lại có cảnh sát, bọn họ muốn chạy đi cũng rất khó.

Nếu như chỉ có một mình thì chút sức chiến đấu nhỏ như vậy, Lâm Côn có thể phá hủy tất cả, nhưng vấn đề là hiện tại bên cạnh anh còn có Sở Tĩnh Dao, hơn nữa trong cơ thể anh ít nhiều vẫn bị thương nhẹ, tình thế thoáng cái lại không ổn lắm.

Lâm Côn kéo Sở Tĩnh Dao trốn ở sau cái cây lớn, tay súng bắn tỉa kia có ý định khiêu khích, cứ cách ba tới năm giây thì lại có một viên đạn bắn tới, tất cả đều bắn vào trên lùm cây trước mắt bọn họ, tay súng bắn tỉa này đang ở trong bóng tối cảnh cáo Lâm Côn, chỉ cần anh vừa thò đầu ra thì anh ta sẽ lập tức bắn nổ đầu anh.

“F*ck, ở trước mặt tao mà dám khoe khoang loạn à? Đợi tao cho mày một bài học để mày biết cái gì mới thật sự gọi là tập kích!” Lâm Côn cắn răng mắng, anh lấy từ trong túi ra điều xì gà lúc trước còn chưa có hút xong, bật lửa châm lên và phun ra một làn khói rồi quay đầu hỏi Sở Tĩnh Dao: “Bà xã, em có sợ không?”

Sắc mặt Sở Tĩnh Dao rất bình tĩnh nói: “Sợ.”

Lâm Côn đưa xì gà tới bên môi của Sở Tĩnh Dao, nói: “Em cắn lấy nó, hít một hơi.”

Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn lại nhìn điếu xì gà trước mắt, bình thường cô rất ghét điếu thuốc, nhưng giờ lại có thể làm theo.

“Khụ khụ...”

Vừa hút một hơi nhỏ thì Sở Tĩnh Dao đã bị sặc tới mức ho khan, nước mắt cũng theo đó chảy ra, lúc này Lâm Côn vừa cười hỏi cô, nói: “Bà xã, em còn sợ không?”

Sở Tĩnh Dao hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Không sợ!”

Lâm Côn cười ha ha nói: “Được! Bà xã em chờ anh ở đây, không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không nên thò đầu ra nhìn, lúc nào anh nói có thể thò đầu ra thì em hãy thò đầu ra nhé... Hiểu chưa?”

Sở Tĩnh Dao gật đầu, quan tâm nói với Lâm Côn: “Anh cẩn thận đấy.”

Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì đâu, nếu như chỉ với loại cục diện này mà anh còn không ứng phó được thì anh đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ đã không còn ở đây với em nữa đâu.”

Bên ngoài truyền đến tiếng loa cảnh sát yêu cầu đầu hàng, cũng không biết người nào chưa ăn sáng lại đứng ngoài đó hét lên: “Người phía sau cây nghe cho kỹ đây, các người đã bị bao vây rồi, mau ra đây đầu hàng đi, cục cảnh sát chúng tôi có thể sẽ xử lý khoan hồng đối với tội phạm chủ động đầu hàng...”

Sau khi nói xong, người này lại tiếp tục lặp lại: “Người phía sau cây kia nghe kỹ đây, các người đã bị bao vây, bây giờ ra đầu hàng còn kịp...”

Lâm Côn cởi quần áo trên người ra, đột nhiên ném về phía bên trái, trong không khí lập tức truyền tới những tiếng súng, một viên đạn bắn chính xác xuyên qua quần áo, có thể thấy được nếu như Lâm Côn phóng người nhảy ra ngoài, trên người sợ rằng đã có thêm một lỗ máu, đương nhiên tốc độ Lâm Côn nhảy ra ngoài nhất định sẽ nhanh hơn bộ quần áo này, đến lúc đó đạn có thể bắn trúng hay không lại phải nhìn xem tài nghệ của tay súng bắn tỉa này.

Lâm Côn nhân cơ hội phóng người nhảy về phía bên phải, sở dĩ anh lựa chọn nhảy sang bên phải là bởi vì lùm cây bên phải mọc dày hơn, mặt khác địa thế cũng tương đối bằng phẳng, đi thêm một chút về phía bên phải chính là một khe rãnh nhỏ có thể ẩn nấp được.

Có thể nói nếu như Lâm Côn chỉ có một mình, anh hoàn toàn có thể nhân cơ hội này chạy trốn. Một mình anh lăn ở trên mặt đất, bởi vì ánh mắt của mọi người vẫn tập trung ở trên bộ trang phục anh ném ra, trong giây lát chỉ có vài người thoáng nhìn thấy được một bóng mờ hiện ra, nhưng khó có thể xác định được đó có phải là một người hay không. Về phần tay súng bắn tỉa trong chỗ tối lại nhạy bén nắm bắt được hành tung của Lâm Côn một cách rõ ràng, nhưng chờ sau khi anh ta kịp phản ứng thì Lâm Côn đã biến mất ở trong lùm cây rậm rạp.

Một tiếng súng vang lên, đạn rít lên trong không khí, bắn vào trên nhánh cây của một lùm cây.

Lâm Côn nằm rạp trên mặt đất, hai chân hai tay đều hoàn toàn sát mặt đất, ở dưới lùm cây di chuyển từng chút một trong đầu của anh không ngừng suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng xung quanh, căn cứ vào hai vết đạn vừa rồi, anh xác định vị trí tay súng tỉa đang trốn ở chỗ nào.

Đám cảnh sát kia còn chưa hiểu tình hình lại có phần tham sống sợ chết nên tiếp tục tiến dần về phía cây lớn, người cảnh sát cầm loa vẫn đứng ở tại chỗ lải nhải lặp lại những lời nói vô nghĩa.

Lâm Côn tìm tới được hai hòn đá lớn bằng quả trứng gà, anh lại dùng mánh khóe cũ ném một hòn đá về phía bên phải, trong không khí lập tức vang lên một tiếng súng, đạn bắn vào trên tảng đá khiến nó lập tức bị vỡ nát.

Lâm Côn nhặt một hòn đá khác lên, hoàn toàn không cần nhìn mục tiêu mà căn cứ vào hướng âm thanh truyền tới, ném về phía cái loa kia, lập tức lại nghe cốp một tiếng, hòn đá đã ném trúng vào cái loa trên tay của người cảnh sát kia khiến nó trực tiếp rơi trên mặt đất.

Tất cả cảnh sát lập tức kinh sợ, ngồi xổm ở trên mặt đất, có người không ngại mất mặt thậm chí dùng hai tay ôm đầu, thậm chí có người trực tiếp nằm ở trên mặt đất. Tố chất của cảnh sát thành phố Vô Đồng này vừa nhìn lại thấy không thể so sánh được với thành phố Trung Cảng.

Sau khi ném ra hòn đá thứ hai, Lâm Côn nhanh chóng xoay người, lăn vào trong một khe rãnh nhỏ bên cạnh, một giây trước anh vừa rời đi, một giây sau đạn súng bắn tỉa lại bắn vào vị trí anh vừa nằm, khiến cát đá bắn lên.

Lâm Côn nằm vùng ở trong khe rãnh, khóe miệng vẫn còn cười, “Ha ha, không tệ lắm, vẫn thật sự rất có tài.”

Lại là hai tiếng đạn lao qua không trung, lần này vị trí bắn tỉa đã bị phát hiện, chỉ thấy khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười thâm trầm, tay súng bắn tỉa kia sắp gặp xui xẻo rồi.

Lâm Côn vung tay trái lên, một khẩu Desert Eagle toàn thân màu trắng xuất hiện ở trong tay anh, khẩu Desert Eagle giống như Quỷ Súc của anh, đều là vũ khí luôn được anh mang theo bên người, bình thường anh lợi dụng thủ pháp ma thuật học được từ đoàn xiếc để giấu nó đi, đến khi cần dùng tới thì tay trái tùy ý vung lên, nó sẽ lại xuất hiện ở trong tay.

Lần này không có bất kỳ động tác giả nào, Lâm Côn từ trong khe rãnh nhảy ra ngoài, đồng thời hai tay cầm khẩu súng lục Desert Eagle chỉ về phía chếch 45 độ và bóp cò... Liên tiếp hai tiếng súng vang lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK