“Ừ, để mẹ đi thay quần áo đã.”
“Được ạ!”
Lâm Lâm vui mừng kêu lên, cậu bé phải năn nỉ với mẹ thật lâu thì mẹ mới đồng ý, cậu bé rất sợ Sở Tĩnh Dao sẽ không dẫn mình đi theo.
Sở Tĩnh Dao trở lại phòng ngủ, cô lấy một chiếc váy từ trong tủ treo quần áo, đứng ở trước gương nhìn, cô lắc đầu không mấy hài lòng, nếu như là buổi gặp mặt của bạn học Lâm Côn, cô làm ‘vợ’ nhất định phải ăn mặc cao cấp, khí thế hơn bình thường, cô phải giữ mặt mũi cho anh. Cho dù không vì chuyện gì khác, xem như nể tình Lâm Côn giặt quần áo trong một tháng tiếp theo...
Sở Tĩnh Dao treo chiếc váy trở lại tủ áo, cô mở cánh cửa thông với phòng ngủ, nơi này chuyên để quần áo của cô. Đây là một căn phòng tuyệt đối không nhỏ như phòng ngủ, bên trong xếp ngay ngắn sáu cái giá áo, phía trên treo đủ loại trang phục, cô đi tới cuối phòng, ở đó có một loạt tủ làm từ gỗ tử đàn, dưới lớp kính thủy tinh lấp lánh để đủ loại trang sức, ở hai bên cũng có hai ngăn tủ lớn, bên trong cũng đặt đầy những đồ trang sức sáng lấp lánh.
Ở hai bên cửa của căn phòng này là hai tủ giày lớn có hình kim tự tháp, phía trên để rất nhiều loại giày, dưới ánh đèn chiếu xuống, mỗi một đôi giày đều sáng lấp lánh, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Trong phòng này, mỗi một thứ đều là hàng cao cấp chính hãng từ các nhãn hiệu đắt tiền của các nước, tất cả để chung lại một chỗ, giá trị của nó cũng cao hơn một biệt thự.
Sở Tĩnh Dao đứng ở trước một tủ đựng váy, cô chọn một chiếc váy liền màu xanh ngọc, nhìn chất liệu, hình dáng, màu sắc của chiếc váy này đều tuyệt đối là hàng cao cấp.
Sở Tĩnh Dao mặc nó vào người, tùy ý thả mái tóc xuống bờ vai, cô đứng ở trước cái gương lớn trong phòng thử quần áo khẽ xoay người, thân thể cô giống như lập tức hóa thành hai thác nước... Một cái là màu xanh lam, một cái là màu đen.
Sở Tĩnh Dao lại chọn đôi giày cao gót bằng thủy tinh, trên đôi giày thủy tinh này tổng cộng có gắn 296 viên đá Nam Phi, mỗi một viên đều có giá rất đắt, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, nó còn lấp lánh hơn cả kim cương. Đây là đôi giày cao mười phân. Sau khi Sở Tĩnh Dao đi vào, dáng người cô vốn cao ráo thướt tha lại lập tức càng thêm hoàn mỹ.
Sau khi mặc váy đi giày xong, Sở Tĩnh Dao lại tới ngăn chuyên để túi xách, chọn một cái túi xách nhỏ màu trắng, tay túi nhìn như không đẹp, nhưng chính bởi trông nó giản dị kết hợp với ánh sáng thuần khiết càng tôn lên vẻ trang nhã. Khi Sở Tĩnh Dao cầm nó ở trong tay thì trông càng thêm cao quý, cũng không biết là cái túi tôn lên Sở Tĩnh Dao, hay là Sở Tĩnh Dao tôn lên chiếc túi.
Chọn xong quần áo, giày, túi xách, cuối cùng Sở Tĩnh Dao lại chọn đồ trang sức đeo lên. Một cái là vòng cổ kim cương số lượng có hạn, một cái khác là vòng tay trân châu, sau khi đeo vào, cô lại ngồi ở trước bàn trang điểm sơ qua, tuổi cô không quá lớn, trang điểm nhẹ là thích hợp với cô nhất. Sau khi trang điểm, cô càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
“Oa...”
Sở Tĩnh Dao từ trong phòng ngủ đi ra, Lâm Lâm nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mắt thì lập tức kinh ngạc há hốc miệng, khen ngợi: “Mẹ thật xinh đẹp, mẹ còn đẹp hơn các dì minh tinh trên ti vi nữa!”
Sở Tĩnh Dao cười xoa đầu của Lâm Lâm, cô ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho cậu bé. Trẻ con không cần ăn mặc quá khoa trương, chỉ cần gọn gàng sạch sẽ là được rồi, thật ra bộ quần áo trên người của Lâm Lâm cũng không rẻ, đều là hàng ngoại nhập nổi tiếng dành cho trẻ, chỉ riêng cái đồng hồ trên tay cậu bé cũng là đồng hồ Rolex.
Sở Tĩnh Dao không có lái chiếc xe Corolla của mình, cô mở cửa ga ra, lái chiếc Audi R8 màu trắng, cô đã quyết định lấy lại đủ mặt mũi cho Lâm Côn.
Bên này, trong hội trường Càn Khôn ở tầng hai của khách sạn Bắc Quốc Viên, buổi gặp mặt bạn cũ vẫn diễn ra rất náo nhiệt, ở cửa lớn hội trường đột nhiên xuất hiện một hình ảnh tuyệt mỹ. Một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi với khuôn mặt tuyệt đẹp, toàn thân lộ vẻ quý phái dắt tay một cậu bé trắng trẻo đáng yêu đi đến. Cô gái xinh đẹp này đi đôi giày cao gót đầy cao quý trang nhã với ánh sáng lập lòe, đôi giày mười phân bước đi phát ra những tiếng động khe khẽ. Không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra người đẹp này, lập tức thoáng ngẩn người, kinh ngạc mở to hai mắt, thật giống như cả đời anh ta chưa từng thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như thế.
Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều người chú ý tới cô gái xinh đẹp này, không được mấy giây, gần như tất cả mọi người trong hội trường Càn Khôn rộng lớn đều nhìn về phía cô gái xinh đẹp này, trong mắt đàn ông chính là sự kinh ngạc, thèm muốn nói không ra lời, trong mắt phụ nữ lại là sự hâm mộ, thậm chí không thể sinh ra đố kỵ.
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người không khỏi tò mò không biết cô gái xinh đẹp này là ai? Cô đi nhầm chỗ hay là tới tìm ai? Trong khi tất cả mọi người đang ngạc nhiên và nghi ngờ, cậu bé kia nhìn quanh rồi đột nhiên vui mừng nhìn vào trong góc họi trường kêu to: “Cha!”
Cậu bé rời khỏi tay của người đẹp chạy về phía đó. Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người nhìn theo bóng dáng của cậu bé, bọn họ nhìn thấy được cậu bé vui mừng nhào vào trong lòng Lâm Côn. Vẻ ngạc nhiên trên mặt bọn họ lập tức biến thành chấn động...
Một đám trợn trừng mắt, đồng tử căng ra giống như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào...
Lâm Côn ôm lấy Lâm Lâm, thân thiết hôn một cái lên mặt cậu bé hỏi: “Thế nào, nhớ cha rồi sao?”
“Vâng ạ.” Lâm Lâm gật đầu: “Con muốn cha kể chuyện cho con, hì hì.”
“Được rồi, chờ cha về nhà sẽ kể chuyện cho con.” Lâm Côn cười nói.
Dưới ánh mắt khiếp sợ nhìn chăm chú của mọi người, Sở Tĩnh Dao đi đôi giày thủy tinh bước tới, trên mặt tươi cười đúng tiêu chuẩn của người mẹ hiền vợ tốt, nói với Lâm Côn: “Con cứ đòi tới tìm anh, em không có cách nào khác đành phải đưa con tới đây.” Giọng nói của cô cũng đạt tiêu chuẩn của vợ hiền mẹ tốt.
Lâm Côn có chút run sợ nhìn Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao giống như liếc mắt đưa tình trừng mắt với anh nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Lâm Côn run sợ một phần bởi vì biểu hiện vợ hiền mẹ tốt của Sở Tĩnh Dao lúc này, hơn nữa, từ trước đến nay anh chưa từng thấy Sở Tĩnh Dao ăn mặc ssang trọng như vậy. Cô vốn là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, bình thường chỉ cần trang điểm sơ qua đã đẹp tới mức khiến người ta thấy khó thở nổi, bây giờ lại ăn mặc như vậy...
Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng phản ứng trên mặt tất cả mọi người trong hội trường lúc này đã nói chứng minh tất cả.
Lâm Côn tươi cười, khen ngợi: “Vợ à, tối hôm nay em thật xinh đẹp!” Trong lòng anh đã chợt hiểu ra, Sở Tĩnh Dao muốn tăng thêm thể hiện cho anh ở trước mặt người ngoài. Trong giây lát anh lại thấy cảm kích.
Sở Tĩnh Dao giống như oán trách trừng mắt với anh một cái nói: “Em có bao giờ không xinh chứ?”
Lâm Côn cười: “Đúng, em lúc nào cũng xinh đẹp.”
“Đừng cười ngây ngô nữa, anh nhanh giới thiệu các bạn học của anh cho em biết đi.” Sở Tĩnh Dao nói xong lại nhìn sang Trương Đại Tráng đứng sau lưng Lâm Côn. Khi vừa tới cô đã có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Trương Đại Tráng và Lâm Côn không bình thường, người khác đều đứng cách xa Lâm Côn, chỉ có vợ chồng Trương Đại Tráng đứng chung một chỗ với anh.
“A, đây là Đại Tráng, đây là Thúy Hoa vợ của Đại Tráng.” Lâm Côn cười giới thiệu, anh nói với vợ chồng Trương Đại Tráng: “Đại Tráng, Thúy Hoa, đây là vợ của tôi, Sở Tĩnh Dao, đây là con trai tôi Lâm Lâm.”
“Cháu chào chú, cháu chào dì!” Lâm Lâm rất lễ phép nói.
Vợ chồng Trương Đại Tráng cũng giống như những người khác còn đang kinh ngạc khiếp sợ. Nghe Lâm Lâm chào hỏi, hai vợ chồng mới sực tỉnh ra, Trương Đại Tráng cười ha ha nói: “Cháu thật ngoan, rất lễ phép!”
“Chào Lâm Lâm.” Hà Thúy Hoa cũng cười nói.
“Đại Tráng, bình thường nghe Côn Tử nhắc tới anh, có thời gian hai người tới nhà em chơi.” Sở Tĩnh Dao vừa cười vừa nói với Hà Thúy Hoa: “Thúy Hoa, có thời gian chị và Đại Tráng cùng đến nhà em, chúng ta tụ tập một chút.” Sở Tĩnh Dao nói chuyện rất đương nhiên, thật giống như Lâm Côn đã từng nhắc tới cô về Trương Đại Tráng vậy, không thể không nói người phụ nữ này quả thật nhìn xa trông rộng.
“Được, nhất định tôi sẽ tới!” Trương Đại Tráng cười thật thà nói.
“Ừ, được.” Hà Thúy Hoa cười nói.
Sở Tĩnh Dao giơ tay ra bắt tay vợ chồng Trương Đại Tráng, trên mặt tươi cười thân thiết.
Sau một hồi ngây người, lúc này mọi người xung quanh đã lấy lại tinh thần, bọn họ cũng tiếp nhận sự thực cô gái xinh đẹp như tiên nữ này là vợ Lâm Côn. Chu Hiểu Nhã và Lãnh Ngọc Lệ đứng phía ngoài, trên mặt có phần đờ đẫn, mặc dù trong lòng không phục, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, cô ta quả thật không thể so sánh được với người phụ nữ mặc váy màu xanh lam, trên chân đi đôi giày thủy tinh đẹp mắt kia.
Nhưng trong lòng Chu Hiểu Nhã vẫn không phục, trong đó còn xen lẫn với một tâm tình khác... Dựa vào cái gì mà sau khi cô ta đá Lâm Côn đi, Lâm Côn lại có thể tìm được một người phụ nữ còn xinh đẹp hấp dẫn hơn cô ta, khí chất tốt hơn cô ta chứ?
Đây chính là đố kỵ...
Gương mặt của Lãnh Ngọc Lệ càng khó coi hơn, sau khi lấy lại tinh thần cô ta lập tức xem thường, ánh mắt nhìn Sở Tĩnh Dao một hồi, khẽ nói thầm: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ mặc đồ loại A!”
Chu Hiểu Nhã âm thầm liếc mắt nhìn Lãnh Ngọc Lệ, trong lòng lại xem thường, rõ ràng cô ta đang đố kỵ mới nói người ta mặc đồ loại A, nhưng Chu Hiểu Nhã cũng không biểu lộ ra ngoài.
Hoàng Quyền còn đang nhìn chằm chằm vào Sở Tĩnh Dao đứng phía xa, lộ ra vẻ mặt si mê, đột nhiên anh ta cảm giác cánh tay tê rần mới giật mình lấy lại tinh thần, quay đầu lại thấy đôi mắt to như mắt trâu của Lãnh Ngọc Lệ, người vợ yêu của anh ta. Cô ta nghiến răng nghiến lợi quát anh ta: “Nhìn rất đẹp sao?”
“Không có...” Hoàng Quyền lúng túng cười nói.
Lúc này, Chu Bằng đứng ở sau lưng Hoàng Quyền cũng tỉnh táo lại, anh ta âm thầm cắn răng, lộ vẻ không cam lòng, anh ta không cam lòng một phần vì không thể thấy được Lâm Côn bị chê cười, hai là đố kỵ Lâm Côn tìm được người vợ xinh đẹp như vậy!
“Chu Bằng!”
Lâm Côn chủ động gọi Chu Bằng: “Vừa rồi không phải cậu cứ nói muốn gặp vợ tôi sao? Cậu qua làm quen một chút đi?”
Chu Bằng lúng túng mỉm cười: “Được.” Anh ta đi tới, cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Chị dâu, tôi là Chu Bằng, rất vinh hạnh được làm quen với người xinh đẹp như chị.” Anh ta nói xong lại chủ động đưa tay ra, vẻ mặt tươi cười có chút dâm tà, trong lòng người này đang có tính toán xấu, muốn nhân cơ hội sờ tay của Sở Tĩnh Dao chiếm tiện nghi.
Ánh mắt Sở Tĩnh Dao lại rất sắc bén, cô là giám đốc kinh doanh của công ty, nếu như không có chút bản lĩnh nhìn người thì cô làm sao đi nói chuyện hợp tác làm ăn với người khác. Cô đương nhiên cũng nhìn ra được quan hệ giữa Lâm Côn và người trước mắt này không tốt lắm, vì vậy chỉ khẽ cười nói: “Cảm ơn...” Cô cũng không có giơ tay ra bắt tay Chu Bằng.
Chu Bằng xấu hổ bàn tay giơ ra cứng đờ, gương mặt lập tức có chút căm giận, ánh mắt nhìn về phía Sở Tĩnh Dao cũng có chút không vui, lúc này Lâm Côn đi lên ghé sát bên tai của anh ta khẽ nói: “Cậu nhanh thu cái ánh mắt của cậu lại nếu không tôi sẽ khiến hai mắt chó của cậu không thể mở ra được nữa...” Giọng nói của anh thản nhiên lại có một sự uy hiếp.
Chu Bằng không phục nhìn Lâm Côn lại thấy Lâm Côn khẽ híp mắt lại, một luồng sát khí mạnh mẽ tràn ra, anh ta lập tức cảm giác trong lòng hoàn toàn lạnh giá, lưng cũng đổ mồ hôi, anh ta vội vàng thu lại ánh mắt...