Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Côn bị người khác một chân đá xuống biển, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau. Anh cũng không lập tức nổi giận mà ngược lại bình tĩnh đến khác thường. Trên mặt là một vẻ như trẻ con ngang ngược, lưu manh trả lời: "Là con lừa ngốc nào chạy từ trong đền thờ ra vậy, đá ông nội mày độc ác như vậy?"
"Hừ!"
Ngưu Đại Tráng hừ lạnh, khí thế oai phong khinh thường nói: “Nói là Vua Sói Mạc Bắc, hóa ra chỉ là một con sói con, còn nói rất lợi hại, tôi thấy Mạc Bắc kia đến chim còn không bay qua, quả nhiên không có nổi người tài!"
"A..."
Lâm Côn cười lạnh một tiếng, đi từ dưới biển lên: "Tên ngốc như anh nói chuyện càng lúc càng thối, nói mình tôi thì thôi đi, thậm chí lại mắng toàn bộ Mạc Bắc, hơn nữa quê tôi ở Đông Bắc."
"Hừ, một nơi to như Đông Bắc đều sinh ra những anh hùng tài giỏi hơn người, thứ người mưa cầu danh lợi mà cũng xứng đáng là người Đông Bắc sao?" Cằm Ngưu Đại Tráng hơi nhếch lên, lỗ mũi hếch lên, rất kiêu ngạo, thật sự cậu ta không để Lâm Côn này vào mắt, nói gì mà Vua Sói Mạc Bắc, tổ chức còn gọi anh là 007, trong ba năm ở Cục An ninh Quốc gia, Ngưu Đại Tráng lập ra vô số công lao, nhưng sau khi được chọn vào đội Hành động đặc biệt cũng chỉ mang số hiệu 017, trong đội Hành động đặc biệt này có 36 người đều là những người ưu tú nhất. 36 người đều có số thứ tự, con số càng gần phía trước chứng minh năng lực càng cao, quyền lực càng lớn, nhưng những thứ này đều không là gì với Ngưu Đại Tráng, quan trọng là vinh dự!
Thông thường, 36 người ưu tú trong đội hành động đặc biệt, trừ khi chết đi hoặc phạm tội nghiêm trọng như phản bội đất nước, nếu không thì cho đến khi ra khỏi quân đội, những con số xếp hạng vẫn không thay đổi.
36 người ưu tú trong trong đội hành động đặc biệt, có người được Cục An ninh Quốc gia đào tạo từ nhỏ, nhưng cũng có mấy người được chọn từ trong quân đội khác. Nhưng nhiều năm trôi qua, người được lựa chọn chủ yếu đều là người được Cục An ninh Quốc gia đào tạo từ nhỏ. Nghe nói ở nước ngoài, Cục An ninh Quốc gia có một hòn đảo nhỏ chuyên dùng để đào tạo những người ưu tú, cách vài năm sẽ lựa chọn một lượng lớn những đứa trẻ xuất sắc để đưa vào bồi dưỡng, sau năm năm sẽ được đưa bọn chúng trở về, trực tiếp đưa vào hệ thống Cục An ninh Quốc gia. Một vài người xuất sắc nhất trong đó hoặc được đưa thẳng vào trong Cục An ninh Quốc gia, hoặc được gia nhập vào danh sách các ứng cử viên trong đội hành động đặc biệt. Khi đội hành động đặc biệt có vị trí trống, sẽ dựa theo đó mà đưa vào.
Trong quá trình đào tạo ở trên đảo, những đứa trẻ không hoàn toàn bị cách biệt với thế giới bên ngoài. Người nhà của bọn chúng có thể đến thăm, nhưng đám trẻ không được phép rời khỏi đảo nhỏ. Có thể được Cục An ninh Quốc gia chọn trúng, cho dù là bản thân đứa trẻ hay với cha mẹ của đứa trẻ đều là một sự vinh quang không gì sánh nổi. Hơn nữa từ khi những đứa trẻ được đưa vào đảo nhỏ kia, quốc gia sẽ cung cấp cho chúng rất nhiều lợi ích tốt. Cho đến khi bọn chúng rời khỏi đảo nhỏ vào Cục An ninh Quốc gia, những lợi ích đấy sẽ còn tăng lên rất nhiều. Không khoa trương chút nào khi nói cho dù là tiền của người làm quản lí doanh nghiệp tầm trung thì thu nhập một năm cũng sẽ không nhiều bằng những đứa nhỏ này.
Người tài, quốc gia luôn coi trọng người có tài!
Từ nhỏ Ngưu Đại Tráng đã được đào tạo trên đảo, nhìn dáng vẻ của cậu ta già dặn nhưng thật sự năm nay cậu ta mới mười chín tuổi, nói ra sợ rằng cũng chẳng ai tin, sự thay đổi theo năm tháng trên mặt cậu ta quá mãnh liệt, vì vậy nhìn cậu ta trông rất già, trưởng thành.
Trong đội hành động đặc biệt lần này có hai chỗ trống, một là số 017, một là 007. trước đây người ở vị số 007 và 017 trong lúc đang thi hành nhiệm vụ đã hy sinh vinh quang. Lúc thông báo tuyển chọn Ngưu Đại Tráng được đưa vào đội hành động đặc biệt, Ngưu Đại Tráng vốn nghĩ rằng dựa vào năng lực và thực lực của mình thì chắc chắn sẽ được sếp vào vị trí 007 nhưng không ngờ kết quả lại mất đi vị trí số 007. Khi biết được Lâm Côn được chọn vào vị trí 007, lập tức tính ương ngạnh của cậu ta nổi lên, xin cấp trên nhất định phải cho cậu ta gặp Lâm Côn một lần, chỉ cần cậu ta đánh bại Lâm Côn thì vị trí 007 vinh quang kia là của cậu ta.
Tính cách Ngưu Đại Tráng là kiểu điển hình vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu, trong Cục An ninh Quốc gia cậu ta vẫn luôn được biết đến là Hổ Đông Bắc, một con trâu lớn ngang ngược. Lần này cậu ta đi cùng Lục Đình đến thành phố Trung Cảng, trước khi đi, người đứng đầu đội hành động đặc biệt Chu Vệ Quốc đã dặn đi dặn lại Lục Đình phải trông coi con trâu ngang ngược đến nhức đầu này, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên bảo được.
Khi Ngưu Đại Tráng nói những lời này, thật sự Lâm Côn không thích nghe, trước đây anh và cái người khỏe mạnh như con trâu này không có oán, gần đây cũng không có thù, sao giờ cậu ta lại đến đây nói lời sỉ nhục anh như vậy? Rõ ràng là bản thân lớn lên ở Đông Bắc, lại bị người khác kiên quyết nói anh không xứng là đàn ông Đông Bắc, tốt thôi, nếu cậu ta khiêu khích mình trước, thì anh sẽ cho tên này biết thế nào là lễ độ.
Trong lòng Lâm Côn quyết tâm sẽ dạy dỗ cậu ta một trận, nhưng dáng vẻ trên mặt vẫn tươi cười lưu manh, vô lại. Vừa rồi ngực bị đá vẫn còn cảm thấy có chút đau đớn, chứng minh người to con này thực sự có bản lĩnh.
"Được rồi, con lừa ngu ngốc này, tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến cậu, nhưng hôm nay nếu tôi không chỉnh đốn cậu một trận thì xem ra cậu thật sự sẽ không biết phía Bắc ở đâu." Lâm Côn mỉm cười nói, chậm rãi đi về phía Ngưu Đại Tráng.
Lông mày Ngưu Đại Tráng nhíu lại, cười ha ha, khinh thường ngạo mạn nói: "Ha ha, giáo huấn tôi, chỉ bằng anh?"
Khi lời nói của cậu ta vừa dứt, Lâm Côn đã nhảy lên trước một bước, tốc độ nhanh giống như mũi tên bắn ra, vung tay đánh một cú lên ngực trái dày rộng của Ngưu Đại Tráng, phịch một tiếng nặng nề, âm thanh như một cây búa sắt đập lên trên bê tông cứng rắn, Ngưu Đại Tráng hét một tiếng, bỗng nhiên thân thể phát ra sức lực, cơ bắp trước ngực mạnh mẽ căng ra, đỡ một cú này, dưới chân không động đậy chút nào.
"Ha ha..." Ngưu Đại Tráng cười lạnh, đầy vẻ khinh thường, cười nhạo nói: "Sói con, sức lực của anh chỉ có vậy thôi sao? Gãi ngứa cho ông còn không đủ mà còn muốn giáo huấn ông đây?"
Lập tức xung quanh vang lên những tiếng cười ồn ào, hình ảnh trước mắt thật buồn cười. Thân thể Lâm Côn cao, gầy, vóc dáng nhỏ nhắn đứng trước Ngưu Đại Tráng có dáng người cao to lực lưỡng giống như một con kiến đánh nhau với con voi vậy, còn buồn cười hơn là cú đấm của Lâm Côn cơ bản không thể di chuyển Ngưu Đại Tráng chút nào.
"Đúng vậy, nhắm vào chỗ đó." Trước tiếng cười của mọi người, mặt Lâm Côn không đỏ, thở không gấp nhếch miệng cười nói, nói xong đột nhiên tay trái của anh vung nắm đấm, một tiếng bộp vang lên, cú đấm trực tiếp đánh lên ngực phải Ngưu Đại Tráng.
Cơ bắp trước ngực của Ngưu Đại Tráng còn đang căng cứng, nhưng không giống như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của anh ta run lên mạnh mẽ, trong cổ họng rên một tiếng, cả người Ngưu Đại Tráng ngã bay ra sau…
Phịch, thân thể ngã xuống nằm sải lai ở trên cát, làm bờ cát biến thành một hố to hình người.
"Oa…”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, chợt có người bắt đầu nhỏ giọng nói: "Hai người này chắc đang cố tình diễn kịch đấy, làm sao cái người cao gầy đó có thể một cú đánh bay người khỏe mạnh kia được?"
Những người khác cũng nhỏ giọng tiếp lời: "Đúng, tôi nhìn cũng thấy giống như đang diễn kịch, giống mấy trận đấu vật ở trên tivi đó.”
Trên mặt Lục Đình cũng là một vẻ kinh ngạc cực kỳ rõ ràng, cứ việc cho là cô sớm có chuẩn bị tâm lý, người được mệnh danh là Vua Sói Mạc Bắc này quả thật không tầm thường, nhưng không nghĩ tới anh có thể đáng sợ như vậy, một quyền đã đánh bay Ngưu Đại Tráng luôn luôn giỏi về sức mạnh, đây quả thực khiến người ta quá khó mà tin được!
Ngưu Đại Tráng xoay người nhảy dựng lên, căm giận ói ra một ngụm cát sặc vào trong miệng, trợn mắt trừng Lâm Côn mắng: "Sói con chết tiệt, vậy mà đánh lén tôi! Xem tôi bẻ đầu của anh xuống!"
Ngưu Đại Tráng nổi giận thật sự, trước mặt nhiều người như vậy bị một quyền đánh bay, hơn nữa còn bị Lục Đình đứng một bên thấy được, việc này về sau nếu truyền về Cục An Ninh Quốc gia, mặt mũi cậu ta chỉ còn nước lấy quần che lại.
Cậu ta vung một nắm đấm lớn của mình, giống một chiếc xe lửa xông đến chỗ Lâm Côn, hạt cát dưới lòng bàn chân bị giẫm lên kêu sàn sạt, sức mạnh không thể địch nổi tập trung trên nắm đấm đánh tới sau gáy Lâm Côn, quả đấm này nếu như thực sự bị nện trúng, cho dù là đầu cứng như thép cũng phải bị đập thành móp méo.
Lâm Côn không cần thêm tốn sức với con bò liều mạng này, mặc dù cuối cùng thắng được, cũng là giết địch 1000 tự tổn 800, chỉ thấy dưới chân anh bước một cái, thân nhẹ như yến tránh đi, nắm đấm của Ngưu Đại Tráng vù vù đánh vào không khí, Ngưu Đại Tráng có thể giỏi về sức mạnh, nhưng nếu là so về nhanh nhẹn, thì cậu ta còn kém nhiều lắm.
"F*ck, sói con chết tiệt, có bản lĩnh thì đừng trốn!" Ngưu Đại Tráng căm hận chửi bậy một tiếng, xoay người lại tung ra hai quyền.
Bây giờ Lâm Côn thật đúng là không muốn tránh, chỉ thấy anh đột nhiên bật người xoay một cái, tại chỗ nhảy lên gần cao hai thước, hai cái đùi trong không trung bắt chéo, một trước một sau kẹp vào cái đầu trọc của Ngưu Đại Tráng.
Ngưu Đại Tráng một lòng chỉ nghĩ đến việc bẻ được Lâm Côn xuống, thân thể to lớn của cậu ta giống như là bắn ra đạn pháo tràn ngập khí thế, hơn nữa thân thể của cậu ta vốn vụng về, mắt thấy chân Lâm Côn kẹp đến, nhưng né tránh không kịp, liền nghe vang lên 'Bốp bốp' hai tiếng, Ngưu Đại Tráng nhe răng nhếch miệng hét lên một tiếng, đầu ong lên, trước mắt đột nhiên tối sầm, nặng nề mà ngã quỵ trên bờ cát, lại gặm một miệng hạt cát.
Sau khi Lâm Côn đá xong, đứng im tại chỗ, vừa rồi dùng sức hai chân không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn nhất định là Ngưu Đại Tráng không đứng lên nổi, người xung quanh xem náo nhiệt nhất thời kinh ngạc há hốc miệng, phát ra một trận cảm thán, vừa rồi anh ở trên không kẹp hai chân quả thực là quá đẹp trai rồi!
"Cái này nhất định là đang biểu diễn, bình thường làm sao có thể làm ra cái động tác kia! Anh ta nhất định là có buộc dây thép, oa... Dây thép đâu?"
"Làm gì có cái dây thép nào, sẽ không phải là thật chứ?"
"Cao thủ võ lâm!?"
...
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa nhỏ giọng bàn luận, Lục Đình đứng ở trong đám người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cực kỳ, ở trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, phải nhanh chóng đi lên ngăn cản Lâm Côn, nếu không chọc anh giận thực sự, trực tiếp phế Ngưu Đại Tráng mất!
Với tính tình Lâm Côn, trước đó Lục Đình đã xem qua tư liệu, từ trước đến nay mệnh danh là kẻ lạnh lùng, tuy sau khi gặp mặt, cảm giác trên người vị Vua Sói Mạc Bắc trong truyền thuyết này có một chút vô lại quá nặng, nhưng không giấu được chút sát khí lộ ra ngoài.
Lục Đình vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gọi với Lâm Côn: "Anh Lâm, từ từ, dừng tay..."
Dựa vào vẻ mặt căng thẳng của Lục Đình, Lâm Côn cũng nhìn ra được cô đang nghĩ gì, thật ra anh cũng không muốn phế Ngưu Đại Tráng, hoặc làm cậu ta trọng thương, chẳng qua người lỗ mãng giống Ngưu Đại Tráng này, nếu anh không cho cậu ta chút bài học, cả đời cậu ta cũng sẽ không phục mình, hiện tại Ngưu Đại Tráng hiển nhiên đã bị anh đánh gục, quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, một cánh tay kia trên mặt đất nắm chặt hạt cát, cả mặt chôn vào trong cát, đây là cảm giác lúng túng sau khi mất mặt...
Đột nhiên khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười nhàn nhạt, giả bộ chân bị thương nghiêm trọng, đặt mông ngồi trên mặt đất, ôm chân giả bộ đau đớn kêu: "Ôi, chân của tôi... Xong rồi xong rồi, chắc chắn là gãy rồi, đầu của con lừa ngốc này quá cứng, chắc chắn đã tập luyện Thiết Đầu Công…”
Đột nhiên Lục Đình có chút ngây người nhìn Lâm Côn ngồi ở dưới đất, tuy anh giả vờ giống thật nhưng trong mắt của người trong nghề như Lục Đình thì lập tức nhìn ra anh đang giả bộ, chỉ là Lục Đình có chút buồn bực, vì sao anh phải làm như vậy? Quay đầu lại nhìn Ngưu Đại Tráng đang quỳ trên mặt đất, cậu ta hơi ngẩng đầu lên, tuy sắc mặt không đẹp nổ nhưng ánh mắt nhìn Lâm Côn có một tia biết ơn.
Lục Đình đã hiểu ra Lâm Côn cố ý để lại mặt mũi cho Ngưu Đại Tráng, hai người đều bị thương, không phân thắng thua, cũng không có ai bị mất mặt, nếu có ý tốt giả bộ thì cô cũng không vạch trần, cũng giả bộ đi qua quan tâm hỏi: "Các anh… Các anh không sao chứ?"
Lâm Côn lảo đảo đứng lên, nói: "Tôi có sao, chân của tôi hình như bị gãy nên phải về nhà chăm sóc vết thương, đi trước đây…” Nói xong bật nhảy lên vài cái về phía trước bắt đầu đi về, sau khi nhảy vài bước thì quay đầu mỉm cười với Lục Đình: "Tốt nhất các người đừng đến tìm tôi nữa, coi chừng chân của mấy người cũng bị gãy đấy."
Những lời này cực kỳ không đầu không cuối, những người xung quanh xem nói nhiệt toàn bộ đều không hiểu nhìn nhau. Lục Đình lại nhẹ nhàng nhíu mày, cắn môi, ở trong lòng âm thầm nói: "Anh ta đang đe dọa mình sao!"
Ngưu Đại Tráng mạnh lắc đầu, từ từ ngồi dậy, nhưng vẫn sĩ diện nói một câu: "Hừ, Thiết Đầu Công của tôi là tuyệt học Thiếu Lâm, chưa gãy chân là đã có lợi cho anh rồi!" Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nhìn Lâm Côn với đôi mắt khác xưa, hơn nữa còn có biết ơn.
…