Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên trẻ tuổi nhìn thấy thái độ Lâm Côn kiêu ngạo nói không nên lời, lửa giận trong lòng tăng lên, chỉ có điều bọn họ đã quyết định cướp lấy Hải Đông Thanh trên vai Lâm Côn, cho nên tạm thời kiềm chế tính tình. Một người trẻ tuổi cười lạnh, nói: “Đại Hùng của tao là giống Đức thuần chủng, mày biết nó đắt bao nhiêu không?”

Lâm Côn trực tiếp cười lạnh hỏi ngược một tiếng: “Liên quan gì tới tôi?”

Hai người kia trợn tròn mắt, tức giận gào thét: “Mày nên ngậm cái miệng chó của mày lại đi!”

Lâm Côn có ấn tượng rất tệ về hai tên trẻ tuổi này, anh lười nói nhiều với bọn họ, nói thẳng: “Hai người nên nói rõ đi, tôi không có nhiều thời gian, muốn thế nào thì nói đi, bằng không đừng trách ông đây đi mất.”

“A...”Hai người trẻ tuổi đồng thời hít khí lạnh, ánh mắt nheo lại quan sát người trẻ tuổi trước mặt mình. Nhìn quần áo trên người đối phương không giống như người có tiền, trên vai còn có con chim ưng, ngược lại càng giống với người của đoàn xiếc thú... Khốn kiếp, một kẻ làm trong đoàn xiếc thú thì có gì lợi hại chứ?

Một người trẻ tuổi cười lạnh, uy hiếp Lâm Côn: “Là con chim trên vai của mày tổn thương Đại Hùng của tao, mày dùng nó bồi thường là được!”

Lâm Côn cười khinh bỉ, cố ý hỏi ngược lại: “Bồi thường thế nào? Lẽ nào các người muốn chọc mù mắt chim ưng của tôi sao?”

Người trẻ tuổi còn lại cười lạnh: “Mày nghĩ quá nhiều rồi, chúng tao cũng không có tàn nhẫn như vậy, con chim nhỏ này thuộc về chúng tao, chuyện giữa chúng ta thanh toán xong, bằng không tiền điều trị cho Đại Hùng, mày không đền tiền nổi đâu!”

“F*ck, coi thường người đúng không, một con chó thì đáng bao nhiêu tiền chứ!” Lâm Côn ngang ngược cười nói, xong lại tháo cái túi sau lưng xuống, kéo khóa trước mặt mọi người. Bên trong có từng xấp tiền mới tinh lộ ra trước mặt bọn họ, mọi người vây xem đều hít khí lạnh. Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, vốn tưởng rằng người này ăn mặc quần áo bình thường thì chẳng có nhiều tiền bạc gì, không nghĩ tới người ta có tiền như vậy!

Mắt hai người trẻ tuổi cũng choáng váng, có thể nuôi được giống chó Đức thuần chủng chứng tỏ bọn họ tuyệt đối là người có tiền. Bọn họ không phải bị những xấp tiền một trăm tệ trong túi làm choáng váng, mà giống như mọi người xung quanh, bọn họ không nghĩ tới người này lại có tiền như vậy! Trong túi đều là tiền mặt...

“Hừ!” Một người trẻ tuổi cười lạnh, anh ta đã quyết tâm phải lấy cho được Hải Đông Thanh trên vai của Lâm Côn, cho dù có chơi xấu cũng phải giành được con chim này, lên tiếng: “Mày có tiền cũng vô dụng, không thể bồi thường nổi Đại Hùng của tao, ngày hôm nay mày phải để con chim ưng này lại, bằng không mày đừng mong rời khỏi đất này!”

“Uy hiếp tôi sao?” Lâm Côn cười nói.

“Đúng thế!” Tên này trả lời dứt khoát.

Lâm Côn cười lắc đầu, anh chuẩn bị đi lên đánh hai tên không có mắt này một trận. Trong lòng thầm chửi: “Mẹ nó hai thằng nhóc tụi mày muốn Hải Đông Thanh nhỏ của ông đây tới phát điên rồi đúng không, đã không biết xấu hổ tới mức bất chấp tất cả, ong đây không đánh một trận thì làm sao hết giận được?”

Chỉ hủy Lâm của chúng ta vừa mới chuẩn bị ra tay, đột nhiên bên ngoài đám người phát ra âm thanh cao vút, cuồn cuộn giống như sấm sét giữa mùa đông, cũng rung động lòng người vang lên: “Ha ha, ban ngày dám chơi xấu trên đường, cũng thật không biết xấu hổ, có điều con chó kia làm mồi nhắm rượu cũng không tồi!”

Con chó nằm trên mặt đất có tàn phế, nó cũng có giá hơn hai mươi vạn, dám nói lấy con chó săn hơn hai mươi vạn làm mồi nhắm rượu, người này khí phách cũng không nhỏ. Đám người vây xem đều nhìn sang người vừa nói chuyện, gương mặt của hai người trẻ tuổi kia nhanh chóng đen lại, theo tiếng nói nhìn sang, ngay sau đó hàm răng của bọn họ run lập cập.

Một người trẻ tuổi cao một mét chín đi tới, anh ta đứng trong đám người còn cao hơn nửa cái đầu, người này có thân thể cường tráng, mặc cái áo thun ba lỗ màu đen, cơ bắp trước ngực lộ ra rõ ràng, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền màu xám, đầu dây chuyền là hình một cái đầu hổ. Dân chúng bình thường không biết đó là cái gì, Lâm Côn lại biết đó là biểu tượng của bộ đội đặc chủng binh đoàn Đông Bắc Hổ ở Đông Bắc, người này còn mặc quần lính, chân đi giày quân đội, cực kỳ có khí thế.

“Anh Côn, anh cảm thấy dùng thịt con chó này làm mồi nhắm rượu thì thế nào? Nếu như được, em sẽ cho người kéo đi.” Người trẻ tuổi kia tươi cười nói với Lâm Côn, người này không phải là ai khác, chính là con trai duy nhất của bí thư tỉnh ủy Dư Tông Hoa, tên là Dư Chí Kiên. Ba năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, anh ta trúng kế của địch suýt chết, là Lâm Côn đã cứu anh ta.

Trên mặt Lâm Côn lập tức nở nụ cười thân thiết, cười trêu ghẹo: “Thế nào, thằng nhóc cậu cũng thích ăn thịt chó à?”

Dư Chí Kiên cười nói: “Thức ăn trong đơn vị quá kém, gần đây còn không được ăn no, con chó này nhìn rất mập.”

Lâm Côn cười nói: “Được, nếu thằng nhóc cậu thích ăn như vậy, anh sẽ dùng con chó này làm mồi nhắm rượu.”

“Được rồi!” Dư Chí Kiên ha ha cười nói, ngược lại nhìn về phía Lâm Lâm, nghi ngờ hỏi Lâm Côn: “Anh Côn, đứa bé này là...”

“Con anh!” Lâm Côn cười nói.

Trong lòng Dư Chí Kiên hơi nghi ngờ, trước kia chưa từng nghe nói anh Côn có con trai. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, anh Lâm của chúng ta là ai, hiện tại rất nhiều quan chức đều có con riêng bên ngoài, anh Lâm đường đường là anh hùng hào kiệt, có con riêng cũng bình thường, anh ta lại cẩn thận quan sát đứa trẻ này, cũng thấy rất giống với Lâm Côn.

“Ái chà, hóa ra là cháu trai, nhanh tới đây cho chú ôm một cái!” Dư Chí Kiên thân thiết cười nói với Lâm Lâm.

Lâm Lâm nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn gật đầu, lúc này cậu bé mới đi tới cho Dư Chí Kiên ôm. Dư Chí Kiên đánh giá Lâm Lâm, lại cười nói với Lâm Côn: “Anh Côn, cháu trai rất giống anh đấy!”

Lâm Côn cười nói: “Giống mẹ nó hơn.”

Dư Chí Kiên cười nói: “Chị dâu chắc là một người cực kỳ xinh đẹp đúng không?”

Lâm Côn cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Dư Chí Kiên lại chú ý tới Hải Đông Thanh trên vai Lâm Côn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói: “Anh Côn, chú chim nhỏ này là thứ tốt, anh tìm ở đâu ra thế?”

Lâm Côn cười nói: “Nhóc con, cậu đúng là người biết xem hàng.”

Dư Chí Kiên cười nói: “Đương nhiên rồi!” Vừa cẩn thận ngắm nghía một chút, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là Hải...”

Lâm Côn không cho anh ta nói ra khỏi miệng, không đợi anh ta nói xong đã ngắt lời: “Đúng thế!”

Đôi mắt của Dư Chí Kiên lập tức tỏa sáng rực rỡ, anh ta là thành viên tinh anh trong quân đoàn Đông Bắc Hổ, tất nhiên biết Hải Đông Thanh lợi hại cỡ nào, bộ đội đặc chủng ở rất nhiều quốc gia phương tây đều sử dụng Hải Đông Thanh làm biểu tượng.

Hai người bên này vừa nói vừa cười, không để ý tới hai người trẻ tuổi kia. Mặt hai người trẻ tuổi đã đen như đít nồi, ngay cả những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh cũng không nhịn được, có người bên cạnh đã ồn ào nói: “Người cao to, anh nói thịt chó này hầm hay nướng mới ngon?”

Dư Chí Kiên tùy tiện cười nói với mọi người: “Dù là hầm hay nướng, cũng không có phần của mọi người đâu, ha ha!”

Hai người trẻ tuổi không nhịn được nữa, một người xông lên hét lớn với Dư Chí Kiên: “Mày tính là thứ gì chứ, chó của tao mà mày nói ăn thì ăn được sao? Bây giờ tụi mày phải dùng con chim ưng bồi thường cho tao, bằng không tụi mày đừng mong đi được!”

Sắc mặt Dư Chí Kiên đen lại, khóe miệng cười lạnh, nói với người trẻ tuổi kia: “Tự gánh lấy hậu quả?”

Người trẻ tuổi đó hiên ngang nói: “Tự gánh!”

Anh ta vừa dứt lời, bàn tay Dư Chí Kiên lập tức vung lên, xung quanh sinh ra một cơn gió mạnh, ngay sau đó có tiếng xé gió xuất hiện, cũng quét qua mặt của người trẻ tuổi kia.

“Hừ...”

Người trẻ tuổi đó rên rỉ kêu lên một tiếng, đầu anh ta nghiêng hẳn sang một bên, đồng thời thân thể lảo đảo ngã xuống. May mà được người trẻ tuổi còn lại đỡ lấy, bằng không anh ta sẽ ngã mạnh xuống mặt đất.

“Sao mày dám đánh người?” Người trẻ tuổi còn lại phẫn nộ quát lớn với Dư Chí Kiên.

“Nói nhảm nhiều quá!” Dư Chí Kiên cười lạnh nói với người trẻ tuổi đó: “Không phục thì mày cũng xông lên đánh với tao đi!”

“Mẹ nó, khinh người quá đáng!” Người trẻ tuổi kia đỡ bạn đứng dậy xong, giơ nắm đấm đánh về phía mặt Dư Chí Kiên, nhưng không chờ nắm đấm của anh ta chạm vào Dư Chí Kiên, Dư Chí Kiên đã nâng chân đá mạnh vào bụng của đối phương, anh ta cong người xuống giống như con tôm, ôm bụng ngã về phía sau, người bạn kia cũng bị anh ta đụng trúng cùng nhau té ngã trên đất.

“Anh Côn, anh chờ em một chút, em vác con chó này lên xe.” Nói xong, Dư Chí Kiên đi tới chỗ con chó săn nửa sống nửa chết đang nằm ở kia. Con chó nhìn thấy Dư Chí Kiên đi sang, nó lập tức kêu la thảm thiết, Dư Chí Kiên nhấc chân giẫm vào đầu của nó, lập tức rắc một tiếng vang lên, sau đó con chó không còn hơi thở.

Hai người trẻ tuổi đồng thời đau thương gào lên: “Đại Hùng!”

Một người phát điên lao về phía Dư Chí Kiên: “Khốn nạn, có bản lĩnh thì đừng đi, ngày hôm nay tao phải giết chết mày!”

Một chân Dư Chí Kiên đạp anh ta ngã xuống, cười lạnh nói: “Ỷ vào mình có hai người nên đòi tiền, dẫn theo con chó ngang ngược lên mặt với người khác à, hôm nay tao sẽ dạy cho tụi mày một bài học!”

Dư Chí Kiên dừng một chút, nói tiếp: “Hôm nay ông mày không đi, không quan tâm mày gọi người hay báo cảnh sát, đều gọi cả tới đây, làm chậm trễ thời gian của ông, ông đây sẽ đánh tụi mày tàn phế!”

Người trẻ tuổi kia bị khí thế của Dư Chí Kiên dọa kinh sợ, lúc này không biết phải làm sao, Dư Chí Kiên hét lớn một tiếng: “Đám lỗ mãng đáng chết, nhanh gọi điện thoại kêu người đi! Nếu bây giờ không gọi điện thoại, ông đây cũng đánh cho mày tàn phế!”

Người trẻ tuổi kia vội vàng cầm điện thoại gọi đi, Dư Chí Kiên cũng gọi điện thoại, anh ta gọi điện thoại kêu người, Dư Chí Kiên cũng gọi điện thoại kêu người đến. Người trẻ tuổi kia là gọi người tới đối phó Dư Chí Kiên và Lâm Côn, Dư Chí Kiên thì gọi người tới hỗ trợ mang con chó săn về nhà, anh không muốn con chó đẫm máu làm bẩn chiếc xe yêu quý của mình.

Nói chuyện điện thoại xong, Dư Chí Kiên cười nói với Lâm Côn: “Anh Côn, còn chưa có hỏi anh, hiện tại anh định đi đâu vậy?”

Lâm Côn thẳng thắn, cười nói: “Hôm nay anh định đi thăm chú Dư, nhưng chưa chuẩn bị được quà gì nên tính mua hai chai Mao Đài tặng chú ấy.”

Dư Chí Kiên cười nói: “Anh Côn, anh quá khách khí. Chỉ có điều cũng vừa khéo, cha em biết anh sắp tới, cố ý bảo em sang đây mua rượu, anh và cha của em đúng là có thần giao cách cảm. Đi thôi, chúng ta đi vào mua rượu trước, mua rượu xong trở ra chơi với hai tên thích thể hiện này.”

“Ừ.”

Người vây xem đều tránh đường cho hai người, hai người trẻ tuổi nằm dưới đất nhìn nhau, cảm giác bị sỉ nhục và áp bức cùng phẫn nộ đều hóa thành sát khí mạnh mẽ. Hai người đều âm thầm nảy sinh ý định ác độc, nếu ngày hôm nay không lột da hai tên kia, bọn họ thề không làm người! Lúc này, người trẻ tuổi kia lại lặng lẽ gọi điện thoại.

Lâm Côn và Dư Chí Kiên đều mua rượu ngon nhất trong cửa hàng, ông chủ cửa hàng này nhận ra Dư Chí Kiên, Dư Chí Kiên bình thường đều đến mua rượu, nhưng ông ta lại không biết Dư Chí Kiên chính là con trai của bí thư tỉnh ủy.

Chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài, ông chủ cũng nhìn thấy rõ ràng, ông ta có lòng tốt nhắc nhở Dư Chí Kiên: “Anh Dư, hai người vừa bị đánh bên ngoài hình như có địa vị không đơn giản, anh nên cẩn thận mới tốt, nếu không anh đi từ cửa sau cửa hàng tôi rời đi đi, để tránh phiền toái không cần thiết.”

Dư Chí Kiên cười nói: “Sợ tên kia làm gì, tôi đã từng đánh thằng con trai hư đốn của chủ tịch tỉnh, ở tỉnh Liêu Cương này, tôi còn sợ mấy thằng nhóc con ông cháu cha nào sao? Bây giờ ai tới cũng vậy, tôi sẽ dẹp yên cho ông xem!”

Ông chủ cửa hàng rượu mỉm cười không nói gì nữa.

Bên ngoài có tiếng còi cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, có ba cảnh sát xuống xe…

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK