Hàn Tâm liếc Lâm Côn, tại sao người đàn ông này không đứng đắn chút nào hết vậy? Thôi bỏ đi, cô cũng không tính toán về những điều này nữa, ai bảo trong lòng mình thích anh chứ? Có lẽ nếu như anh trở thành một người đàn ông nghiêm túc, giống như những người đàn ông ngồi trong văn phòng, trên người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mặc quần tây vừa vặn với cơ thể, lại đeo thắt lưng, trên chân mang theo đôi giày kiểu công sở vậy thì cô đã không thích rồi.
“Anh mở ra xem thử đi.” Hàn Tâm nói.
“Không, không, anh không nhận tiền hối lộ.” Lâm Côn tiếp tục bày ra dáng vẻ kiêu ngạo không khuất phục, sau đó ánh mắt nhìn Hàn Tâm, khóe miệng cong lên một nụ cười dâm đãng tà ác, có ý muốn nói anh không nhận tiền tài hối lộ, nhưng có thể nhận hối lộ ở những thứ khác, cái đó mọi người đều hiểu.
Hàn Tâm bĩu môi, người đàn ông này vẫn thật là không đứng đắn chút nào, anh đã không đứng đắn vậy thì mình phải nghiêm túc, dáng vẻ của Hàn Tâm rất nghiêm túc nói: “Anh mở ra xem đi, bên trong không phải là tiền.”
“Không phải là tiền?” Lâm Côn lấy phong bì, ồ, đồ gói bên trong rất nặng, vừa mở ra nhìn, bên trong là một xấp hình thật dày, lấy ra xem kỹ càng, bên trong những tấm hình đó đều là ảnh chụp của một người đàn ông.
“Đây là ai thế?” Lâm Côn ngẩng đầu nhìn Hàn Tâm hỏi, giọng điệu bất giác hơi chua chua.
Hàn Tâm cố ý đùa với Lâm Côn , giọng điệu õng ẹo nói: “Đương nhiên là một người có ý nghĩa không bình thường rồi.”
“Ý nghĩa không bình thường?”
“Có thể là bạn trai của em, cũng có thể là anh trai của em, có thể là người em thích, hoặc là người thích em.” Hàn Tâm càng nói càng đắc ý, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Côn dần dần nổi lên ý ghen tuông, trong lòng cô ta càng vui mừng nói không ra lời, một người đàn ông dám ghen vì bạn thì có nghĩa là trong lòng anh ta có bạn.
Lâm Côn uống một ngụm nước, giả vờ không hề quan tâm tiếp tục lật hình xem, vừa lật xem vừa khen ngợi nói: “Không tệ, dáng vẻ sạch sẽ, đẹp trai, nếu thật sự là bạn trai của em thì tốt rồi.”
Mặc dù kinh nghiệm tình cảm của chỉ huy Lâm của chúng ta ít, nhưng đôi mắt cũng đã nhìn qua vô số người, nhất là anh còn tham gia huấn luyện gián điệp bí mật, anh có thể nhìn ra được một người nói thật hay nói dối chỉ bằng một cái liếc mắt.
“Anh...” Hàn Tâm giận dữ cắn môi, nói: “Nếu như anh ta là bạn trai của em, anh không hề ghen sao?”
“Tại sao phải ghen chứ.” Dáng vẻ của Lâm Côn hoàn toàn không để ý cười nói: “Chỉ cần em bằng lòng là được rồi.”
“Hứ!” Hàn Tâm giận dữ đứng lên, tức giận phừng phừng nói: “Em với anh không còn gì để nói nữa.” Cô đứng lên muốn bỏ đi.
Lâm Côn vội vàng chặn lại, cười toe toét nói: “Người đẹp, giận rồi à? Anh chỉ là nói đùa một câu thôi, mau bình tĩnh lại đi, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao? Người đàn ông này rốt cuộc là ai thế?”
“Nói đùa?” Hàn Tâm giận dữ nhìn Lâm Côn: “Anh rõ ràng là không để ý tới người ta?”
“Để ý, ai nói không để ý chứ?” Lâm Côn vội vàng dỗ dành, anh làm ra vẻ buồn bã nói: “Lúc nãy em nói đó là bạn trai của em, anh thậm chí còn muốn giết anh ta, anh chỉ cố ý giả vở không quan tâm để che giấu sự buồn bã trong lòng, trời đất có thể thể chứng giám, người đẹp em nhất định phải tin tưởng anh.”
Hàn Tâm liếc nhìn Lâm Côn, vẻ mặt đã bớt giận, trách: “Được rồi, anh đừng lẻo mép nữa, lòng của anh như thế nào em không biết, nếu như anh còn dám gạt em, anh chết chắc rồi.”
Lâm Côn vỗ ngực dáng vẻ chắc nịch bảo đảm nói: “Nếu anh dám nói dối, mặc cho em xử trí!”
Hàn Tâm nhìn chăm chú vào Lâm Côn vài giây, sau khi không nhìn thấy bất cứ sơ hở nào từ trong dáng vẻ của anh, khóe miệng mới cong lên cười hài lòng nói: “Được rồi, lần này em miễn cưỡng tin tưởng anh, nếu như lần sau anh dám khiến em khó chịu, em sẽ...” Cô giơ tay lên làm ra tư thế cắt cổ anh.
Lâm Côn rất phối hợp rùng mình một cái, giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi nói: “Em yên tâm, anh tuyệt đối không dám.”
Hàn Tâm đắc ý cười nói: “Vậy còn được. Anh thật sự muốn biết người đàn ông kia là ai sao?”
“Đương nhiên rồi!” Lâm Côn không từ chối nói, hơn nữa trong đôi mắt lộ ra ánh sáng như ngọn đuốc, giống như một khi trong miệng Hàn Tâm nói ra người đàn ông kia là bạn trai của cô, anh lập tức sẽ dùng lửa thiêu anh ta thành tro bụi.
Hàn Tâm cười càng đắc ý hơn, hơi thẹn thùng nói: “Không nghĩ tới anh để ý em như vậy, anh ta thật ra là đối tượng xem mắt mà cha mẹ em giới thiệu cho em. Em gọi anh ra đây chính là muốn để cho anh điều tra về anh ta trước, đợi đến ngày hẹn cha mẹ hai bên lúc đó có thể biết người biết ta, tóm lại cuối cùng là phải thắng lợi, nếu không hạnh phúc cả đời này của em sẽ rơi vào tay anh ta, anh không muốn nhìn thấy cảnh đó chứ?”
“Chắc chắn là không muốn!” Lâm Côn dứt khoát nói: “Em đã là người phụ nữ của anh rồi, anh làm sao có thể cho phép em rơi vào tay kẻ khác, nếu để cho người khác biết được, còn không cười Lâm Côn anh đến rụng răng sao.”
Lâm Côn diễn có hơi quá, trong nhất thời cũng quên khống chế giọng nói, kết quả tất cả mọ người ở trong quán cà phê đều nhìn về phía anh, ngược lại Lâm Côn cũng cảm thấy không sao cả, nhưng gương mặt của Hàn Tâm đã đỏ như quả táo.
Cái tên Lâm Côn này không biết xấu hổ thì thôi đi, anh nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì thẹn của Hàn Tâm, lập tức cây ngay không sợ chết đứng, vỗ bàn hét lên với những người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu nhìn nữa có tin bố đây móc mắt của các người ra không?” Lời này nói ra cực kỳ mạnh mẽ, khiến không ít người nhao nhao quay đầu trở về, nhưng có vài người không tin muốn khiêu khích quyền uy của chỉ huy trưởng Lâm chúng ta, trong đó có một người đàn ông gương mặt đáng khinh đeo kính cười lạnh châm chọc Lâm Côn nói: “Thằng nhóc, cậu là đang đe dọa ai chứ, tôi bị dọa sợ chết rồi đây, cậu giả vờ ngầu cái gì chứ?”
Lâm Côn liếc người đang ông nói chuyện kia, khẽ cẩn thận đánh giá anh ta, dáng vẻ của người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc cũng rất chải chuốt, giống như một doanh nhân thành đạt, chẳng qua là sợi dây chuyền cỡ ngón tay đeo trên cổ kia lại khiến cho người ngày càng đáng khinh hơn, thoạt nhìn giống như nhà giàu mới nổi.
Nói một chút về sợi dây chuyền này, gần như bất kể người người đàn ông nào, chỉ cần đeo một sợi dây chuyền to vào cổ, nhất là làm bằng vàng, cùng lúc với áng vàng sáng lấp lánh cũng mang theo dáng vẻ của kẻ cướp bóc.
Không đợi Lâm Côn mở miệng nói chuyện, kẻ toàn thân mang dáng vẻ cướp bóc này cảm thấy phong cách mình giả vờ rất giống, tiếp theo lại hét lên một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu nhìn nữa có tin bố đây móc mắt của các người không?”
Lâm Côn hơi sững sờ, tiếp theo đó khóe miệng cong lên nụ cười tà ác kỳ lạ, anh cười nói với Hàn Tâm: “Người đẹp, em có cảm thấy người đàn ông này thiếu đánh không, để anh đi qua bên đó cho anh ta vài cái bạt tai, em không có ý kiến gì chứ?”
Hàn Tâm chán ghét liếc nhìn gã đàn ông dung tục kia, người đàn ông dung tục kia giống như hoàn toàn không phát giác được nguy hiểm, còn bày ra dáng vẻ tôi cảm thấy rất được, đá lông nheo với cô. Cách nghĩ trong lòng của gã này rất khác người, chính là muốn đạp Lâm Côn xuống để lập uy, sau đó có được trái tim của Hàn Tâm.
Hàn Tâm nhíu mày, rất chán ghét liếc gã đàn ông trung niên kia, vẻ mặt lạnh lùng nói không ra lời, nói với Lâm Côn: “Không có ý kiến, tốt nhất là có thể thay em tát tên đó thêm mấy cái đi.”
Lâm Côn hiểu ý cười, khóe miệng càng lúc càng cong lên một cách kỳ dị, nói: “Cái này thì có thể.”
Lâm Côn từ chỗ ngồi của mình đứng lên, đi về phía người đàn ông ra vẻ phong cách kia, chân mày của người đàn ông này giật giật, lập tức dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo ‘Hừ’ một tiếng với Lâm Côn, nói: “Sao nào, còn muốn qua đây kiếm chuyện à, hôm nay bố mày báo cho mày biết, bố mày không phải là người dễ chọc đâu?”
Nói xong người đàn ông giả vờ phong cách còn đứng lên, trợn trừng đôi mắt ti hí dung tục bị che lại sau cặp kính với Lâm Côn, gần như không đợi Lâm Côn ra tay trước, thằng cha này ngược lại đã ra tay trước.
Lâm Côn lắc lắc đầu, khóe miệng cười bất đắc dĩ, cũng không phí lời với kẻ ngu này nữa, trực tiếp quăng ra một cái tát, tốc độ của cái tát này không nói nhanh đến bậc nào nhưng ngược lai dùng sức rất đủ, một tiếng ‘chát’ vang lên trong không trung, cái tát tay này quăng ngay vào mặt của gã đàn ông tỏ ra phong cách kia, gã đàn ông này ứng lời bằng một tiếng la thảm thiết, gương mặt kiêu ngạo của gã đàn ông này thoắt cái bị đánh tơi bời, cơ thể lảo đảo sang bên cạnh, trực tiếp ngã xuống đất, còn kéo theo cái ghế phía sau ngã theo.
Gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách này không phải chỉ có một người, đối diện với anh ta còn có một người đàn ông, nhìn thấy bạn bị đánh, người đàn ông này vụt đứng lên, trong miệng giận dữ thét lên: “Má nó, còn đánh người...”
Anh ta vừa dứt lời, đã cảm thấy cần cổ của mình đột nhiên bị kẹp chặt, Lâm Côn kẹp cổ của anh ta kéo đầu anh ta xuống, ánh mắt lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì của anh, tốt nhất là nên thành thật ngồi ở đó đi.”
Vẻ mặt của người đàn ông này thoắt cái trở nên vô cùng khiếp sợ, vội vàng nói liên tục: “Được, được, được… Không có… Không có chuyện của tôi.”
Lâm Côn thả tay ra, người đàn ông này trực tiếp phủi mông ngồi xuống ghế. Mắt thấy bên này có người đánh nhau, người phụ trách quán cà phê vội vàng đi lên khuyên giải, người phụ trách này là một người phụ nữ, hơn ba mươi tuổi, không nói là đẹp nhưng nhìn có vẻ có khí chất, cô ta vừa muốn mở miệng, lại bị Lâm Côn giơ tay lên cắt ngang.
Gương mặt Lâm Côn tràn đầy thiện ý và tươi cười nói với người phụ trách: “Không phải tôi cố ý đến đây gây chuyện, hôm nay tổn thất ở đây tôi sẽ bồi thường.”
Người phụ trách này còn chưa nói chuyện, Lâm Côn lại cười cắt ngang nói: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối nói lời thì giữ lời.”
Bên này Lâm Côn vừa dứt lời thì gã ngu ngốc bị anh đánh một bạt tai đang nằm trên đất kia đã từ phía sau anh đứng lên, tiện tay cầm lấy cái chai trên cái bàn bên cạnh đập về phía Lâm Côn, trong miệng còn quát theo một câu: “Tao giết chết mày!”
Lúc này, Lâm Côn đứng đưa lưng về phía gã ngốc này, theo lý mà nói nếu bị tập kích bất ngờ như vậy chắc chắn sẽ khó tránh được, chính trong lúc tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Côn, hoặc là nói vì một cảnh tượng mưa tanh gió máu tiếp theo mà đổ mồ hôi lạnh thì phía sau gáy Lâm Côn giống như có mắt vậy, cả người nhanh chóng quay người lại, sau đó lấy tốc độ sấm sét không kịp bịt tay lại quăng một cái tát tới...
“Chát!”
Một tiếng chát vang lên, gã đàn ông ngu ngốc tỏ vẻ phong cách bị đánh đến mắt nổ đom đóm, một giây trước gương mặt vẫn còn giận dữ, lạnh lẽo, lần này lại trở nên hoàn toàn giống như một con cá chết, chai rượu trong tay xoảng một cái rơi xuống đất, vỡ tan nát, rượu vang trong bình đổ ra, lập tức mùi hương lan tràn ra xung quanh.
Cái tát này còn mạnh gấp mấy lần cái tát trước đó, gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách ngã ngửa ra sau trực tiếp sống dở chết dở, nửa gương mặt sưng vù, khóe miệng có tia máu chảy ra.
Lâm Côn không vì vậy mà dừng tay, anh khom người xuống kẹp chặt cổ gã đàn ông ngu ngốc lại quăng tới hai cái tát, trực tiếp đánh cho gã đàn ông ngu ngốc này sùi bọt mép, thần kinh của những người xung quanh không ngừng run rẩy, tất cả mọi người đều cảm thấy đau đớn thay gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách kia.