“Thưa ngài, đã đến văn phòng làm việc của giám đốc ngân hàng rồi.” Quản lý sảnh lớn đi tới trước cửa của một văn phòng làm việc, cung kính nói.
“À, cảm ơn anh!” Lâm Côn ngẩng đầu nhìn bảng tên trên cửa.
“Không cần khách khí, vậy tôi đi trước.”
Lâm Côn vừa muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái mặc đồng phục của ngân hàng với áo sơmi trắng ngắn tay và một chân váy màu đen, tất chân màu đen, đi giày cao gót từ bên trong đi ra, cô gái này trông rất xinh đẹp, mắt to sóng mũi cao, da rất trắng.
Cô gái này nhìn thấy Lâm Côn, gương mặt đỏ bừng hơi cúi đầu, tóc của cô ta hơi rối, quàn áo cũng không chỉnh tề, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi cô ta ở bên trong nhất định là làm chuyện đó. Cô ta đi lướt qua phía trước người của Lâm Côn.
Lâm Côn cảm thấy thú vị liếc mắt nhìn cô gái này, không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng thật sự không tệ, eo thon chân dài, thằng nhóc Hoàng Quyền này thật đúng là có diễm phúc không nhỏ, làm giám đốc ngân hàng này cũng rất thoải mái, không biết nếu như để bà vợ Mẫu Dạ Xoa của anh ta biết thì sẽ có hậu quả gì nhỉ?
Lâm Côn trực tiếp đi vào phòng làm việc, căn phòng làm việc này rất lớn, bên trong trang trí cũng rất sang trọng, điều hòa mở nên rất mát mẻ, Hoàng Quyền đang ngồi ở trên ghế sofa uống trà, trên cái đầu hói hết một nửa đã lấm tấm mồ hôi, không cần nghĩ cũng biết nhất định là mệt mỏi vì vừa ‘làm việc’ với cô gái kia.
“Tới rồi sao.” Hoàng Quyền hờ hững nói một câu rồi chỉ vào ghế sofa bên cạnh mình nói: “Tùy tiện ngồi đi.”
Lâm Côn mỉm cười ngồi xuống, Hoàng Quyền cũng không có ý định tiếp đãi, chỉ lo một mình uống trà, phải nói rằng sở thích này của anh ta thật sự rất khác người, trời nắng nóng vừa làm việc xong kia còn có thể uống trà nóng.
“Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?” Giọng điệu Hoàng Quyền kỳ lạ nói, trong buổi họp mặt bạn cũ, anh ta cho rằng mình có cuộc sống và công việc tốt nhất trong đám bạn học cũ, muốn giẫm đạp lên Lâm Côn, để cho Lâm Côn hiểu rõ khi còn bé Lâm Côn rất lợi hại, bây giờ lớn lên ra xã hội thì Hoàng Quyền anh càng lợi hại hơn. Nhưng không nghĩ tới về sau Sở Tĩnh Dao xuất hiện đã hoàn toàn nghiền nát suy nghĩ đáng thương kia của anh ta. Bây giờ anh ta ở trước mặt Lâm Côn không có cảm giác tài giỏi hơn Lâm Côn chút nào, nhưng nếu Lâm Côn có việc đến nhờ, anh ta vẫn có thể bày ra dáng vẻ ăn cao ngạo thỏa mãn suy nghĩ nho nhỏ đáng thương trong lòng anh ta.
Lâm Côn thật sự không quen nhìn Hoàng Quyền ra vẻ ta đây như vậy, chỉ có điều anh đã không phải là nam sinh tính tình dễ kích động như khi còn trẻ, anh sớm biết chuyện gì mới là quan trọng nhất, nên không thể biểu hiện thái độ ra mặt.
Lâm Côn cầm một chén trà, tự mình rót đầy chén trà cho mình, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó mỉm cười và nói: “Trà này có mùi vị không tệ, chỉ là mùi nước hoa bên trong quá nồng, nếu như giảm đi một chút thì tốt rồi.”
Hoàng Quyền khẽ nhíu mày, sắc mặt anh ta hơi khó coi, nói: “Lâm Côn, anh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Côn mỉm cười và nói: “Tôi không có ý gì cả, chỉ đang khen trà này thôi, tôi thích so sánh trà với phụ nữ.”
Hoàng Quyền thở ra một thơi, gương mặt cũng thả lỏng ra, Lâm Côn lập tức cười nói: “Hương vị của trà này rất đặc biệt, ngược lại rất giống với cô gái vừa đi từ trong phòng này ra.”
Gương mặt Hoàng Quyền vừa giãn ra đột nhiên trở nên u ám, anh ta dường như đã đoán được Lâm Côn muốn làm gì, trong lòng đau khổ buồn phiền, âm thầm mắng: Má nó, nhớ trước đây anh ta không phải là người như thế, tại sao bây giờ cũng học được cách uy hiếp người vậy? Thật đúng là lòng người không thể đoán được! Biết vậy vừa rồi mình nên để cho cô ta ra ngoài sớm, sẽ không bị người này bắt gặp ở cửa!
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, Lâm Côn đã hạ quyết tâm ra tay từ điểm này, dựa theo hiểu biết của anh về Hoàng Quyền, anh nhờ anh ta về chuyện của Tôn Chí khẳng định không được. Thứ nhất là bởi vì Tôn Chí và Hoàng Quyền trước từng có mâu thuẫn, thứ hai tình bạn học cũ giữa anh và Hoàng Quyền vẫn luôn không tốt mấy, bằng không thằng nhóc Hoàng Quyền này cũng sẽ không nhân cơ hội muốn giẫm lên đầu anh. Ai, nói đến những điều này cũng chẳng thể trách được người khác, chỉ trách Hoàng Quyền này từ nhỏ đến lớn đều khiến người ta ghét, mà anh lại thật sự chướng mắt với loại người như vậy, ra tay dạy dỗ anh ta một chút cũng là điều khó tránh khỏi, cho nên mới có thể kết mối thù sông núi này.
Nhắc tới thì mạng Hoàng Quyền cũng không được tốt, khi còn bé bị Lâm Côn đánh nhiều như vậy, trong lòng vẫn muốn ‘quân tử báo thù mười năm không muộn’, bây giờ mười năm đã trôi qua, anh ta vốn cho rằng mình có cuộc sống tốt nhất, có thể công khai trả thù kẻ khốn kiếp ngày xưa đã từng ức hiếp mình nhưng không nghĩ đến tên khốn kiếp này lại biến hóa nhanh chóng, cuối cùng còn lợi hại hơn anh ta không biết bao nhiêu lần.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Hoàng Quyền lạnh lùng hỏi.
“Không có ý gì cả, chúng ta đều là bạn học cũ mà.” Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Tôi sẽ không nói chuyện này cho vợ của anh biết, tính tình vợ anh hình như không được tốt lắm, nếu như để cho cô ta biết chuyện này sợ rằng...”
Hoàng Quyền lập tức đen mặt, ở trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Lâm Côn một lần, nhưng nghĩ lại thằng nhóc này khi còn bé chính là một cô nhi, được ông già sống một mình trong thôn nhận nuôi, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông thì có tác dụng cái lông gì. Bây giờ người ta rõ ràng là đang muốn làm khó mình. Đầu óc anh ta hoạt động rất nhanh, lạnh lùng hỏi tiếp: “Nói đi, anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Quyền à, anh thật là thẳng thắn!” Lâm Côn biết phương pháp này có hiệu quả, trong lòng thầm đắc ý, trên thế giới này không phải cái gì cũng dựa vào nắm đấm mới có thể giải quyết được, thời điểm quan trọng chỉ cần động não một chút là có thể tiết kiệm được không ít chuyện, anh cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi có một người bạn làm trong ngân hàng của anh...”
Hoàng Quyền không đợi Lâm Côn nói xong đã lạnh lùng ngắt lời nói: “Muốn tôi giúp anh ta thay đổi vị trí làm viejc sao?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Quyền, anh không hổ danh là lớp phó học tập của lớp chúng ta, đầu óc và giác ngộ thật sự quá cao rồi. Người bạn kia của tôi có năng lực không tệ, tôi cảm thấy anh cần phải cho anh ấy một công việc thích hợp.”
Hoàng Quyền khẽ nhíu mày, nghi ngờ đoán: “Người anh muốn nói không phải là Tôn Chí chứ?”
Lâm Côn mỉm cười và nói: “Đúng, chính là anh ấy.”
Sắc mặt Hoàng Quyền lạnh lùng nói: “Nếu là người khác thì chuyện này tuyệt đối có thể thương lượng, nhưng Tôn Chí thì không được!”
Lâm Côn mỉm cười lại nói: “Cũng bởi vì trước đây anh làm việc ở dưới sự quản lý của anh ấy, anh ấy quá nghiêm khắc với anh sao?”
Hoàng Quyền buồn bực, thái độ rất kiên quyết. Lâm Côn tiếp tục mỉm cười nói: “Quyền, đây là do anh lòng dạ hẹp hòi, người ở quê chúng ta đều là người rộng lượng, cũng bởi vì ân oán trước đây mà ầm ĩ cho tới hôm nay thì thật không nên, nói thế nào Tôn Chí cũng là một người có năng lực, anh làm giám đốc ngân hàng thì nên sử dụng hết tác dụng của anh ấy, như vậy cũng tốt cho ngân hàng của anh, đúng không?”
“Anh không cần nói nữa, chuyện này không thể thương lượng được!” Giọng nói Hoàng Quyền kiên quyết và lạnh lùng nói.
“Oh...”
Lâm Côn giả vờ thở dài, lắc đầu đứng lên. “Được rồi, hôm nay tôi tới chính là vì chuyện này, nếu thái độ của anh kiên quyết như vậy, tôi cũng không thể ép buộc anh. Tôi vẫn nên đi tìm vợ anh nói chuyện thì hơn.” Anh nói xong, xoay người đi ra bên ngoài phòng làm việc.
“Anh chờ một chút!” Hoàng Quyền vội vàng khẩn trương đứng lên, nghĩ đến bà vợ Mẫu Dạ Xoa kia là anh ta lại khủng hoảng, ngoài mặt anh ta sống tốt hơn người khác, nhưng về đến nhà lại không khác gì một nô lệ. Anh ta có thể có địa vị như hôm nay cũng là dựa vào cha của Lãnh Ngọc Lệ, nếu như anh ta dám làm gì không tốt với bà vợ Mẫu Dạ Xoa kia, hoặc chọc cho cô ta có gì không vui, cha vợ anh ta sẽ cho anh ra đường.
Lại nói, dựa vào người phụ nữ để leo lên cành cao, cuộc sống cũng không có thoải mái như vậy.
Lâm Côn đứng lại, nhưng không quay đầu lại, giọng nói của Hoàng Quyền đầy u oán lại cực kỳ không tình nguyện nói: “Có thể... Có thể thương lượng.”
Lúc này Lâm Côn mới quay đầu lại, toét miệng cười, nói: “Bạn học cũ, anh sớm nói như vậy không phải là xong rồi sao.” Anh đi tới vỗ vào vai Hoàng Quyền, “Hơn nữa, chúng ta vừa là bạn học cũ lại còn là đồng hương, tôi làm sao có thể nói chuyện của anh cho vợ anh biết được, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, anh không cần phải để ý làm gì.”
Hoàng Quyền hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài miệng lại không thể nói cái gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, từ trắng bệch biến thành tái xanh, lại từ tái xanh biến thành đen.
Lâm Côn cũng không muốn ở lại nói chuyện với Hoàng Quyền nữa, sau khi nói chuyện xong anh lập tức rời đi. Anh tìm được Tôn Chí ở trong đám nhân viên tại lầu một của ngân hàng, buổi trưa Tôn Chí chỉ uống một ít rượu, sau khi trở lại ngân hàng cũng không có chuyện gì, anh ta đang ngồi ở trong phòng bật quạt xem báo. Anh ta cảm thấy bất ngờ khi nhìn Lâm Côn đột nhiên qua đây, nhưng trong lòng anh cũng biết Lâm Côn đến đây là vì mình, anh ta cảm kích nói không ra lời.
“Lâm Côn, sao cậu lại tới đây?” Tôn Chí mỉm cười nói: “Nhanh ngồi đi, để tôi đi rót cho cậu ly nước đã.”
“Ôi, anh Tôn, không cần, vừa rồi tôi mới uống ở chỗ giám đốc ngân hàng của anh rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Hả?” Tôn Chí lập tức khẩn trương lại chờ mong, không nhịn được hỏi: “Kết quả thế nào?”
Lâm Côn ngồi xuống cười nói: “Tạm được, anh ta hứa sẽ chuyển vị trí công tác cho anh, tuy tôi không biết tính chất công việc của anh, cụ thể sẽ thu xếp cho anh việc gì thì còn không nói, tuy nhiên chắc hẳn sẽ không thể kém được.”
Trên mặt Tôn Chí lập tức hiện ra mừng rỡ, nói: “Lâm Côn, thật sự cám ơn cậu!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Tôn, anh đừng vội cám ơn tôi, chờ Hoàng Quyền thực hiện lời hứa rồi hãy nói, cũng không biết anh ta có thể điều anh làm công việc gì. Nhưng cũng không sao, nếu anh ta dám gây khó dễ cho anh, anh cứ việc nói cho tôi biết.”
Trong lòng Tôn Chí cảm động đến rơi nước mắt, đầy cảm kích nói: “Được, cám ơn cậu, người anh em!”
Lâm Côn nói: “Ôi, vừa rồi không phải đã nói không cần khách khí sao, giờ anh lại khách khí rồi?”
Tôn Chí cười ha ha nói: “Được, vậy tôi không khách khí nữa, chờ có thời gian tôi sẽ bày ra một bàn, mời mấy anh em chúng ta ăn một bữa!”
Lâm Côn ngồi ở chỗ của Tôn Chí một lúc thì nhận được điện thoại, là bà chủ Tưởng Diệp Lệ của Bách Phượng Môn gọi tới, nếu như Tưởng Diệp Lệ không gọi điện thoại qua, gần đây anh bận rộn đến thật sự quên thân phận của mình bây giờ còn là... phó Boss của Bách Phượng Môn.
Tưởng Diệp Lệ nói có việc muốn bàn bạc với Lâm Côn, trong điện thoại cô cũng không nói cụ thể là chuyện gì, dù sao cũng muốn Lâm Côn nhanh đi qua đó một chuyến. Đã lâu không đi tới Bách Phượng Môn, Lâm Côn cũng cảm thấy mình có lỗi với thân phận phó Boss này, vì vậy sau khi anh tạm biệt Tôn Chí lại lái xe tới Bách Phượng Môn...