Sau khi chạy một hồi, Lâm Côn bị người này đuổi tới phát sợ, ngược lại không phải anh khiếp sợ, mà anh sợ người này cứ tiếp tục đuổi theo như thế, sẽ trở thành người chết kỳ lạ nhất Trung Quốc cho đến tận bây giờ, chết vì chảy máu mũi.
“Đừng đuổi theo, tôi không chạy nữa!” Lâm Côn ngừng lại, nhìn Lý Xuân Sinh khoát tay nói.
“Hì hì...” Lý Xuân Sinh cười đắc ý.
“Anh nhanh xử lý máu mũi một chút đi, đừng trở thành người đầu tiên ở Trung Quốc bị chết kỳ lạ vì chảy máu mũi!” Lâm Côn chỉ vào mũi của Lý Xuân Sinh, nói: “Anh có chết hay không không liên quan đến tôi, nhưng tôi sợ gánh trách nhiệm lắm.”
“Trách nhiệm gì?” Lý Xuân Sinh vừa ngẩng đầu lên, cố gắng làm cho máu mũi chảy ngược trở lại, vừa nói.
“Đuổi theo tôi tới chết, tôi nhất định sẽ có trách nhiệm.” Nói xong, Lâm Côn nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Tôi nói này anh bạn, anh cần gì phải liều mạng đuổi theo tôi như vậy, tôi cũng không nợ tiền của anh đúng không?”
“Tôi muốn bái anh làm thầy!” Lý Xuân Sinh kiên định nói, đầu đang ngước lên lại cuối xuống, trong lỗ mũi có hai dòng máu đỏ tươi chảy ra, anh ta lại vội vàng ngước đầu lên, chảy máu nhiều như thế đã làm anh ta cảm thấy choáng váng.
“Tôi không có khả năng thu nhận anh.” Lâm Côn bất đắc dĩ cười.
“Vì sao?” Lý Xuân Sinh không cam lòng hỏi ngược lại.
“Không tại sao cả. Tôi chỉ không muốn nhận anh làm đồ đệ, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nhận đồ đệ, hơn nữa, sau khi thu nhận anh tôi có thể dạy anh cái gì? Dạy anh đánh nhau với người khác thế nào sao?” Lâm Côn cười khẽ nói.
“Tôi có thể hành hiệp trượng nghĩa mà!” Lý Xuân Sinh hăng hái nói: “Giống như những đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, trừ bạo an dân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm một đại anh hùng trong lòng dân chúng!” Nói xong, anh ta không kiềm chế được cuối đầu xuống, trong lỗ mũi lại có hai dòng máu ào ào chảy ra.
Lâm Côn nhìn thấy cũng đau lòng thay cho anh ta, mọi người đều nói một giọt máu chẳng khác nào mười quả trứng gà, người này trong một thời gian ngắn ngủi lại mất tới vài giỏ trứng gà.”Được rồi, anh đừng nằm mơ giấc mơ võ hiệp của mình nữa, nên sống trong thực tại thì hơn. Theo tôi thấy loại người như anh chính là quá rảnh rỗi, lái Toyota Prado từ Yến Kinh tới đây, điều kiện gia đình nhất định không tệ, anh không có việc gì có thể tìm chút việc khác làm đi, đừng mộng tưởng hão huyền nữa.”
Lâm Côn đứng lên: “Thôi, tôi không dây dưa với anh nữa, tôi còn phải đi tìm nhà hàng tổ chức sinh nhật cho vợ tôi, anh tạm tời ở chỗ này xử lý tốt cái mũi của mình đi, đừng để trời nóng chảy máu quá nhiều mà chết.”
Lâm Côn xoay người muốn đi, Lý Xuân Sinh đột nhiên kêu lên: “Sư phụ, chờ một chút!”
Lâm Côn nhíu mày quay đầu lại. “Không phải đã bảo anh đừng nằm mơ ban ngày sao? Tại sao vẫn gọi là sư phụ!”
Lý Xuân Sinh dùng hai ngón tay bịt mũi, nhìn Lâm Côn nói: “Sư mẫu sắp sinh nhật, muốn tìm nhà hàng sao?”
“Đúng là sắp tới sinh nhật của vợ tôi, nhưng không phải sư mẫu của cậu!” Lâm Côn nhíu mày nói, anh lắc đầu, thằng nhóc này thật đúng là không còn thuốc nào cứu được, làm sao lại cứ lại dính vào anh chứ? Anh vừa muốn xoay người rời đi, Lý Xuân Sinh lại nói chuyện: “Sư phụ, tôi có chủ ý, tôi rất giỏi mấy chuyện tổ chức sự kiện này, hơn nữa tôi biết một nhà hàng rất rốt, thích hợp nhất làm sinh nhật!”
“Hả?”
Bước chân Lâm Côn hơi ngập ngừng, gần đây chuyện khiến anh đau đầu nhất chính là tổ chức sinh nhật cho Sở Tĩnh Dao, anh là một người quê mùa sinh sống ở nông thôn mười tám năm, đi lính ở nơi chim không bay qua như Mạc Bắc tám năm, đối với các loại tổ chức sự kiện gì đó, anh hoàn toàn không biết gì cả, hai mắt mù lòa. Nếu người trước mắt này nói mình rất giỏi, ngược lại không bằng ở lại nghe một chút ý kiến của anh ta đã, dù sao cũng không mất gì.
Gần đó có siêu thị, Lâm Côn đi mua hai chai nước khoáng ướp lạnh và một cái khăn lông, đầu tiên giúp Lý Xuân Sinh cầm máu mũi, sau đó mới ngồi xuống bậc thang đá bên cạnh, nói: “Nói đi, làm sinh nhật này thế nào?”
Lý Xuân Sinh ngồi ở bên cạnh Lâm Côn, cầm lấy chai nước khoáng còn lại mở ra uống một ngụm lớn, sau đó nghiêm trang bắt đầu nói: “Chủ đề quan trọng nhất trong tổ chức sinh nhật chính là lãng mạn, lãng mạn lại chia rất nhiều loại, mỗi một loại tùy vào những người phụ nữ có tính cách khác nhau, giống như đối với người phụ nữ cao quý lạnh lùng, thích hợp nhất là...”
Lý Xuân Sinh chậm rãi nói, nói một hơi hơn hai mươi phút, Lâm Côn ở bên cạnh lắng nghe liên tục gật đầu, đừng thấy người này này bình thường giống như ra đường chưa uống thuốc, nhưng anh ta nói am hiểu tổ chức sự kiện lại không phải khoác lác, mặc dù Lâm Côn là một người dân bình thường, nhưng tốt xấu gì vẫn nghe ra được, đặc biệt là khi Lý Xuân Sinh nói đến một vài chi tiết khác lạ không giống người thường, Lâm Côn cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó ấm áp lãng mạn tới mức nào. Đừng nói Sở Tĩnh Dao là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, cho dù cô có là một ngọn núi băng, đến lúc đó nhất định cũng sẽ bị cảm động tan chảy thành một dòng nước xuân mềm mại...