Mấy phút sau, anh đứng thẳng lên, nhìn chính mình ướt sũng trong gương, thở một hơi dài nhẹ nhõm, bây giờ cảm giác đã tốt hơn nhiều, tim cũng không còn đập kịch liệt, hai gò má không còn nóng, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Diễn trò là giả, nhưng phản ứng trong cơ thể anh là thật, anh một người đàn ông khỏe mạnh lại phải ở Mạc Bắc đã kìm nén nhiều năm, bỗng nhiên có một người con gái xinh đẹp như Sở Tĩnh Dao ở dưới thân, trong giây lát adrenaline* bỗng chốc biến thành một con dã thú điên cuồng mất kiểm soát ở trong cơ thể anh, cũng may ý chí của anh vẫn còn giữ được vững vàng, nếu như đổi lại là những tên đàn ông bình thường khác, vừa rồi nhất định sẽ lợi dụng cơ hội giở trò với Sở Tĩnh Dao.
*Adrenaline là một loại hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.*
Kéo khăn lông để lau mặt, Lâm Côn đi từ trong phòng tắm ra, lúc này Tiểu Sở Lâm đang ngồi ở trên giường Sở Tĩnh Dao, lấy những thứ trong cặp sách của mình ra, cậu bé lấy ra quyển truyện cổ tích để Sở Tĩnh Dao đọc cho mình nghe, sau khi nhìn thấy Lâm Côn, cậu bé lập tức nhìn về phía anh gọi: “Cha, mau tới đây!”
Lâm Côn mỉm cười, ánh mắt yên lặng nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao cúi đầu xuống giúp Tiểu Sở Lâm sắp xếp lại sách vở, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, hiện tại người cô không muốn gặp nhất chắc chắn là anh, nghĩ thế Lâm Côn liền đi tới chỗ Tiểu Sở Lâm nói: “Lâm Lâm, con với mẹ cứ chơi với nhau trước đi, cha đi xuống làm bữa tối cho hai người.”
“Cha, con muốn ăn trứng xào cà chua!” Sau đó nhóc lại quay đầu hỏi Sở Tĩnh Dao, nói: “Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười với Tiểu Sở Lâm, nói: “Mẹ ăn gì cũng được.” Ánh mắt không nhìn đến Lâm Côn dù chỉ một chút.
Tiểu Sở Lâm nói: “Không được, sao có thể ăn gì cũng được, nếu không thì con giúp mẹ nghĩ một món ăn nha, hay là ăn sườn heo kho tàu đi!”
Sở Tĩnh Dao cười gật đầu: “Được rồi.”
Tiểu Sở Lâm nhìn Lâm Côn, cười nói: “Cha, con ăn trứng xào cà chua, mẹ ăn sườn heo kho tàu!”
Lâm Côn cười cười, cố tình lấy giọng, nói: “Được, hai vị khách quý xin vui lòng chờ một chút, thức ăn sẽ lập tức được đưa lên! Hôm nay nhà hàng có chuyện vui, nên sẽ tặng thêm cho hai vị một món canh cà chua thịt bò!”
“Tuyệt quá!”
Tiểu Sở Lâm vui vẻ kêu lên, Sở Tĩnh Dao hoàn toàn không có hành động và cảm xúc gì, cúi đầu tiếp tục giúp con trai sắp xếp sách vở, Lâm Côn nhìn cô, cô như là hoàn toàn không cảm thấy được, Lâm Côn cười khổ một tiếng, xoay người đi xuống lầu, lúc này khóe miệng của cô mới nhẹ nhàng nở ra một nụ cười.
Trong nhà bếp có đầy đủ các nguyên liệu để nấu ăn. Lâm Côn chỉ mất một lúc để nấu, anh làm hai món ăn và một món canh, món chính là cơm đậu đỏ, thêm vào một ít mè đen và gạo thơm, nấu lên có mùi vị thật là mê người.
Sở Tĩnh Dao bị trật chân, không tiện xuống lầu, Lâm Côn liền bưng đồ ăn lên lầu, đặt ở trên bàn trà tại phòng khách tầng hai, sau đó gọi hai mẹ con ra ăn cơm.
Tiểu Sở Lâm đỡ Sở Tĩnh Dao khập khiễng đi ra, cũng không thấy Lâm Côn đâu, liền chạy đến cầu thang, gọi xuống dưới lầu: “Cha, cha đang làm gì, sao không lên đây ăn cơm cùng Lâm Lâm?”
Dưới lầu truyền đến giọng nói của Lâm Côn: “Con trai, con cùng mẹ con ăn trước đi, cha xong việc sẽ lên.”
Nhóc con kia thở dài một tiếng, đi về bên cạnh bàn trà, cơm đã được dọn lên sẵn trên bàn, đến chiếc đũa cũng đã dọn xong, mùi cơm và đồ ăn thơm ngào ngạt ngay lập tức cám dỗ nước miếng của nhóc con kia chảy xuống, cậu bé bưng bát cơm lên ăn một miếng lớn, sau đó phồng má nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, cha làm cơm ăn rất ngon, mẹ mau ăn thử!”
Sở Tĩnh Dao ăn một miếng nhỏ, cười gật đầu với con trai: “Lâm Lâm, thích thì ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ.” Tiểu Sở Lâm gật gật đầu, há miệng thật to ăn.
Qua hơn mười phút, hai mẹ con đã sắp xong, buổi tối Sở Tĩnh Dao ăn cơm rất ít, gần như là ăn một chút đã no rồi, còn Tiểu Sở Lâm thấy món ăn ngon liền càn quét như gió bão, cái bụng nhỏ rất nhanh đã no căng.
Lúc này, Lâm Côn mang một cái khay đựng đồ ăn kiểu phương Tây từ dưới lầu đi lên, bên trên được đậy bởi cái nắp, nhìn qua trông có vẻ rất là thần bí, Tiểu Sở Lâm lập tức hỏi: “Cha đây là cái gì vậy?”
Lâm Côn thần bí nói: “Bí mật.”
Tiểu Sở Lâm kêu lên một tiếng, trong đôi mắt nhỏ trần ngập tò mò, chạy qua chạy lại khay đồ ăn để xem.
Lâm Côn đặt khay đồ ăn ở trước mặt Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao vẫn giữ một vẻ không quan tâm đến anh, cũng không thèm nhìn tới khay đồ ăn, ngay cả một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, Lâm Côn đành cười gượng hai tiếng, hỏi Tiểu Sở Lâm: “Con trai, con có muốn biết có cái gì tốt ở bên trong này không?”
Tiểu Sở Lâm lập tức nói: “Muốn ạ!”
Lâm Côn nói: “Cái này ăn rất là ngon, thích hợp nhất cho ăn sau bữa cơm, hơn nữa lúc tâm trạng không tốt, cũng có thể vui vẻ, chỉ tiếc là có người sợ béo thì không dám ăn...”
Sở Tĩnh Dao đứng lên, chuẩn bị trở về phòng.
Lâm Côn nhanh chóng chặn ở trước cô, cợt nhả nói: “Cô gái xinh đẹp này, nghe tôi nói hết đã.”
“Tránh ra.” Sở Tĩnh Dao lạnh lùng nói, cô cũng không phải là một đứa trẻ, Lâm Côn nói nhiều như vậy, cô đương nhiên biết bên trong là cái gì, hơn nữa khi cô nghe được Lâm Côn nói đến chữ 'Béo', cô đã không nghe nổi nữa.
Lâm Côn nhìn chỗ Tiểu Sở Lâm liếc mắt ra hiệu, nhóc con kia lập tức hiểu ý, đứng bên cạnh Sở Tĩnh Dao, lôi kéo cánh tay của Sở Tĩnh Dao lắc lắc nói: “Mẹ, mẹ nghe cha nói xong đi, Lâm Lâm muốn biết bên trong đó là cái gì.”
Sở Tĩnh Dao nhìn con trai trực tiếp nói luôn ra câu trả lời: “Lâm Lâm, bên trong là đồ ngọt tráng miệng, trước kia con đã từng ăn thử.”
Tiểu Sở Lâm ngẩng khuôn mặt tò mò đáng yêu của mình, nhìn Lâm Côn nói: “Cha, là đồ ngọt sao?”
Lâm Côn cười gật đầu: “Gần đúng, mẹ của con mới chỉ nói đúng một nửa.”
Tiểu Sở Lâm nghi ngờ nói: “Dạ?”
Lâm Côn cười nói: “Con trai, mở nắp ra nào.”
Tiểu Sở Lâm không thể chờ đợi mở cái nắp ra, một đĩa salad kem trái cây tinh xảo hiện ra ngay trước mắt.
“Oa... Tuyệt quá... Cha, cha thật lợi hại!” Tiểu Sở Lâm nhìn chằm chằm vào đĩa salad, cậu bé chảy nước miếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, con có thể ăn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Nhóc con kia không thể chờ đợi thêm vội ăn một miếng, ngẩng đầu nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, mẹ cũng ăn thử đi, rất là ngon... Ngon hơn nhà hàng nhiều!”
Sở Tĩnh Dao cười nói với Tiểu Sở Lâm: “Lâm Lâm ăn đi, mẹ không ăn.”
Tiểu Sở Lâm nghi ngờ nói: “Sao mẹ lại không ăn, thật sự ăn rất ngon, mẹ ăn một miếng đi.”
Lâm Côn xen vào nói: “Bởi vì mẹ của con sợ béo, nên mới không ăn.”
Tiểu Sở Lâm nói: “Mẹ, béo thì béo thôi, dù sao hôm nay cha đã nói mẹ có béo cha cũng không ghét bỏ mẹ, con đã nghe thấy hết.”
Sở Tĩnh Dao: “...”
Lâm Côn nhìn cô cười nói: “Em cứ ăn đi, anh đảm bảo món kem salad này ăn không mập.”
Sở Tĩnh Dao không tin nhìn anh.
Lâm Côn nói tiếp: “Bên trong anh cho sốt dưa chuột cùng với các thành phần giảm béo khác, kem cũng là kem không đường ở trong tủ lạnh của em, theo quan điểm cân bằng năng lượng mà nói, em ăn salad kem trái cây này không những không béo, mà còn có thể giảm béo hiệu quả.”
Sở Tĩnh Dao vẫn không tin: “Tôi dựa vào cái gì để tin anh?”
Lâm Côn cười nói: “Trước kia lúc còn ở trong quân đội, quân lính mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đòi hỏi chế độ dinh dưỡng đầy đủ và lượng calo cao, mà anh còn học qua nấu ăn ở nhà bếp, nên biết rõ những đồ ăn có dinh dưỡng và lượng calo cao, đồ ăn nào có thể ức chế calo, ví dụ như dưa chuột, bình thường lúc bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ thì dưa chuột bị xếp vào nguyên liệu cấm kỵ để nấu ăn, bởi vì nó có công dụng ngăn cản đường chuyển đổi thành chất béo, và không có lợi cho việc lưu trữ calo thành chất béo.”
Thấy Lâm Côn nói rõ ràng và hợp lí, Sở Tĩnh Dao nửa tin nửa ngờ, lại thêm Tiểu Sở Lâm ở bên cạnh vẫn nói ăn rất ngon, cuối cùng cô vẫn không chịu đựng được sự tò mò và cám dỗ, cô ngồi xuống và ăn một miếng nhỏ, con trai không có nói dối, món salad này thực sự ngon hơn món ở nhà hàng Tây rất nhiều, nó ngọt mà không ngấy, sau khi ăn một miếng nhỏ, lập tức lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, ăn miếng thứ hai lại muốn ăn miếng thứ ba...
“Nếu như mà anh dám gạt tôi, tôi nhất định không tha cho anh.” Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nói với Lâm Côn, tiếp đó không ngần ngại mà bắt đầu ăn.
Sở Tĩnh Dao đồng ý với Tiểu Sở Lâm tối nay được cùng ngủ với cha mẹ, cho nên Lâm Côn có thể đến ngủ ở phòng Sở Tĩnh Dao, ngủ ở phòng của Sở Tĩnh Dao rất là thoải mái, chủ yến là chiếc giường lớn của cô được lót đệm Simmons nhập khẩu, cho dù nằm tư thế gì, đều có thể để cảm thấy thoải mái nhất.
Buổi tối trước khi đi ngủ Tiểu Sở Lâm thường sẽ tắm rửa, nhiệm vụ này trước kia đều là của Sở Tĩnh Dao, con trai càng ngày càng lớn, cô là mẹ cũng càng ngày càng bất tiện, bây giờ có người cha Lâm Côn xuất hiện, nhiệm vụ này tất nhiên thành của anh, nhóc con kia lại còn chủ động yêu cầu tắm với cha, anh càng không thể trốn tránh.
Lâm Côn cực kỳ thích Tiểu Sở Lâm, trước đây anh chưa từng nghĩ đến kết hôn và sinh con, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sẽ là một người cha, nhưng cũng chính là trong trạng thái như vậy, sau khi gặp được Tiểu Sở Lâm anh rất nhanh lại thích cậu bé thông minh và đáng yêu này, có lẽ đây là cái gọi là nhân duyên.
Trong biệt thự, bất cứ nơi nào, bất cứ vật trang trí nào cũng đều rất xa hoa, trong phòng tắm chuyên dụng có một cái bồn tắm không nhỏ, một phòng tắm hơi, một cái vòi hoa sen lớn để tắm, ngày hôm qua Lâm Côn ở trong này tắm nước lạnh, coi như quen thuộc nơi này, hai cha con trước tiên tắm trong bồn tắm, nhóc con kia cầm rất nhiều món đồ chơi bỏ vào, rất nhanh bên trong bồn tắm đã đầy đồ chơi.
Lâm Côn nằm ở trong bồn tắm ngâm nước ấm đầy thoải mái, lúc này nếu có thể hút thuốc, khói thuốc lá lượn lờ trước mặt thì không gì thõa mãn hơn, nhưng để không làm sặc Tiểu Sở Lâm vì khói thuốc, anh vẫn nhịn cơn nghiện thuốc lá xuống.
Tiểu Sở Lâm chơi đùa trong nước rất vui vẻ, đột nhiên đến nằm bò trước ngực Lâm Côn, thần bí nói với anh: “Cha, con nói cho cha một bí mật nha?”
Lâm Côn kỳ quái kêu lên một tiếng, hỏi: “Bí mật gì?”
Tiểu Sở Lâm chỉ vào phía bên trái ngực Lâm Côn dời đi sang một chút, nhỏ giọng nói: “Chỗ này của mẹ có một nốt ruồi đỏ.” Tay nhỏ lại đi xuống chỉ chỉ xuống bên dưới: “Có một con bươm bướm màu sắc rực rỡ ở đây.”
“Ha...”
Lâm Côn nhất thời bị kinh ngạc, trong đầu tự nhiên tưởng tượng đến bầu ngực trắng bóng kia của Sở Tĩnh Dao có một nốt ruồi đỏ, bên dưới nốt ruồi đỏ, cũng là phía dưới *** có một hình xăm con bươm bướm màu sắc rực rỡ.
Thấy Lâm Côn ngây người, Tiểu Sở Lâm chớp mắt ngây thơ hỏi: “Cha, chẳng lẽ cha không thấy bao giờ sao?”
“Hả?”
Lâm Côn ngạc nhiên một chút, nếu như trung thực mà nói thì cũng chưa từng thấy qua, như thế quá là mất mặt, nói như thế nào thì Sở Tĩnh Dao cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, thân thể của vợ mà cũng chưa từng nhìn qua, không ngủ cùng có chút không hợp lý, anh chỉ đơn giản hơi ngẩng cổ lên, đúng lý hợp tình nói: “Nhìn thấy, đương nhiên đã nhìn thấy rồi...”
“Ha...”
Tiểu Sở Lâm suy nghĩ kêu lên một tiếng: “Con đã nói rồi, mẹ nhất định là đang nói dối, làm sao có thể chỉ có mình con mới được xem qua chú bướm nhỏ kia, rõ ràng là còn có cha đó thôi, sau khi tắm xong con phải đi hỏi mẹ.”
Thịch thịch!
Trái tim của Lâm Côn run lên, đầu anh trực tiếp trượt vào trong bồn tắm, một mảng nước lớn tóe lên...