Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ là vì lời hứa mà nhiều hơn chính là sự đồng cảm, giờ phút này Lâm Côn quyết định phải giúp Tống Gia Thành tìm lại con trai của ông trở về, nếu như Tống Khánh Tông còn sống thì tốt, cho dù là chết đi, có phải đào mộ lên anh cũng phải đưa thi thể trở về!

Từ trong phòng làm việc của Tống Gia Thành đi ra, Lâm Côn đến trong phòng bệnh thăm Trương Thủ Nghĩa một lát. Sắc mặt Trương Thủ Nghĩa khá hơn trước đây rất nhiều, nhìn qua cũng thấy tinh thần không tệ, Lâm Côn bóc cam cho Trương Thủ Nghĩa, cười nói: “Chú, nhìn sắc mặt của chú càng lúc càng tốt rồi, tốt hơn trước đây rất nhiều!”

Trương Thủ Nghĩa ăn cam do Lâm Côn bóc vẻ mặt rất hạnh phúc. Ông bị bệnh nhiều năm như vậy, thân thể đột thiên thoải mái hơn nhiều, giống như gánh nặng trên lưng nhiều năm tự nhiên được bỏ xuống vậy. “Côn Tử, cũng may mắn là có con, nếu như không có con, cái mạng này của chú sợ rằng đã sớm bị Diêm vương gia bắt rồi.”

Lâm Côn cười nói: “Chú, chú đừng nói vậy, chú là người tốt, người tốt đều có thể sống lâu trăm tuổi, cuộc sống của chú còn có dài lắm.”

Trương Thủ Nghĩa cười nói: “Con đừng an ủi chú làm gì. Chỉ có điều lần này gặp được Tống Thần Y, chú nghĩ chú chắc còn có thể sống thêm mấy năm nữa. Trước đây khi còn trẻ làm việc quá vất vả, khi bệnh nó bám vào người, chuyện trong nhà đều do thím con gánh vác, bây giờ cái thân già này của chú mới tốt lên. Chẳng qua khổ cho thím con, bao nhiêu năm qua làm lụng vất vả vì cái nhà này cũng không dễ dàng gì, chờ chú khỏe lại, nhất định phải cố gắng báo đáp thím con!”

Ông vừa nói dứt lời, Hứa Anh ra ngoài lấy nước vừa trở về, vào trong phòng bà lại cười nói: “Lão Trương, ông nói muốn báo đáp ai đó?” Khi bà nhìn thấy được Lâm Côn lại vừa cười nói: “A, Côn Tử, con tới khi nào vậy?”

“Con vừa mới tới được một lát thôi.” Lâm Côn cười nói: “Chú mới vừa nói phải báo đáp thím, nhiều năm qua thím đã vì cái nhà này mà chịu cực khổ rồi.”

Hứa Anh trừng mắt nhìn Trương Thủ Nghĩa, oán trách nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nói ra những lời vô nghĩa đấy làm gì? Ông yên tâm giữ sức khỏe cho tốt chính là phần thưởng lớn nhất đối với tôi đấy.”

Trương Thủ Nghĩa toét miệng cười và nói: “Tôi biết rồi, mẹ nó!”

Sau khi nói chuyện với vợ chồng Trương Thủ Nghĩa một lúc, Lâm Côn rời khỏi bệnh viện. Bệnh tình của Trương Thủ Nghĩa xem như đã ổn định, nhưng cũng chỉ là tạm thời, bệnh vẫn còn ở trên người ông, nếu muốn khỏe hẳn vẫn cần lấy làm phẫu thuật ghép thận. Bệnh viện vẫn đang tìm thận thích hợp, Tống Gia Thành cũng đã nói với Lâm Côn, ông sẽ đích thân làm phẫu thuật ghép thận cho Trương Thủ Nghĩa, có những lời này của Tống Gia Thành, Lâm Côn cũng yên tâm.

Ra khỏi cổng của bệnh viện, Lâm Côn lái xe chậm rãi ở trên đường, nhớ tới mình một ngày còn chưa về thăm Hải Đông Thanh nhỏ, Sở Tĩnh Dao lại không có ở nhà nên nó chắc đang rất đói. Anh vội vàng tìm một siêu thị gần đó, mua ít thức ăn chín mang về nhà.

Chiếc xe dừng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự số 7, vừa từ trên xe bước xuống, Lâm Côn không khỏi kinh ngạc nhảy dựng lên. Chỉ thấy trên bãi cỏ bên cạnh cửa chính, toàn thân Hải Đông Thanh đầy máu đang đứng xé cái thứ đó. Lâm Côn không chút suy nghĩ, vội vàng lao tới, nếu như nhóc con trăm năm khó gặp này xảy ra chuyện gì, sợ rằng anh sẽ tiếc nuối cả đời. Anh chạy đến chỗ Hải Đông Thanh nhìn kỹ mới thấy, thì ra nhóc con này không từ đâu có được một con cá sống rất lớn, đang đứng ở chỗ này ăn say sưa, máu trên người nó đều là máu cá. Lúc này Lâm Côn mới thở phào một cái, Hải Đông Thanh nhỏ vừa nhìn thấy Lâm Côn trở về, lập tức lại nhào tới bên cạnh anh, Lâm Côn cuống quít đưa hai tay ra muốn bắt lấy nhóc con toàn thân đầy máu này, nhưng anh vẫn chậm nửa nhịp, Hải Đông Thanh giống như hồ lô máu nhào tới trong ngực của anh...

Trực tiếp đưa đến kết quả là Lâm Côn không thể không cởi bỏ quần áo trên người, sau khi bỏ quần áo vào trong máy giặt để giặt, anh lại lấy một chậu nước tắm cho Hải Đông Thanh. Anh đang ở trong sân tắm cho Hải Đông Thanh nhỏ, lại nghe khu nhà phía sau hồ nước có người gào lên: “Nhà ai nuôi mèo lại để mèo ăn trộm cá trong hồ thế? Ôi trời, trên mặt đất còn có vết máu lớn này.”

Tiếng gào thét kia là của một ông già, nghe qua vô cùng đau đớn, chắc chắn là một người rất yêu cá, Lâm Côn búng tay gõ lên đầu của Hải Đông Thanh trong chậu nước. “Thành thật khai báo xem, nhóc con mày đã ăn mấy con cá rồi hả?”

Nhóc con này giống như nghe hiểu được lời Lâm Côn nói, đôi mắt to thông minh chớp chớp có vẻ rất tủi thân, dáng vẻ bé nhỏ tội nghiệp giống như đã biết sai, đồng thời lại giống như đang nói ‘biết làm sao đây, người ta đói bụng mà’.

“Được rồi, không trách mày, chỉ tại tao để quên mày ở nhà, hôm qua hẳn đói bụng lắm đúng không?” Lâm Côn cười nói xong lại ôm nó ra khỏi chậu nước, còn lấy ra thức ăn chín dỗ nó. Nhóc con này vừa ngửi được mùi thịt lập tức lại hăng hái, chờ sau khi Lâm Côn mở túi nhựa đựng thức ăn chín ra, nó lại nhào tới há to miệng ăn ngấu nghiến. Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của nó, Lâm Côn ngạc nhiên, giơ nắm đấm ở bên cạnh nó ước lượng một chút. Nhóc con ngày nhìn cũng chỉ bằng hai nắm tay nhỏ, làm sao sức ăn lại kinh người như vậy? Tuyệt đối còn ăn giỏi hơn cả một con chim ưng trưởng thành!

Cho Hải Đông Thanh nhỏ ăn xong, Lâm Côn ngồi ở trong sân hút một điếu thuốc, anh bắt đầu suy nghĩ về chuyện Tống Khánh Tông. Hiện tại anh gần như có thể đoán chắc trăm phần trăm, Tống Khánh Tông mất tích có liên quan tới Nhện Đen. Vấn đề bây giờ là làm thế nào mới có thể tìm được Tống Khánh Tông, sau khi tìm được Tống Khánh Tông rồi anh nên làm thế nào để đưa được anh ta trở về?

Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Côn càng lúc càng không nghĩ ra được cách gì, muốn cứu người từ chỗ của Nhện Đen là chuyện không dễ dàng. Trước đây anh từng bắt một tên trùm nhỏ của Nhện Đen, nhưng cuối cùng còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn thả ra sao, cái tổ chức kia rất nghiêm mật lại lớn mạnh, sợ rằng còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của anh!

Phía chân trời dần dần bị hoàng hôn nung đỏ, Lâm Côn tưới rau xong thì xách ghế ngồi bên cạnh, Hải Đông Thanh đứng ở trên vai của anh. Lúc này anh nếu như anh mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, đầu đội một chiếc nón lá rộng vành thì anh tuyệt đối chính là dáng vẻ điển hình của một bác nông dân.

Đúng lúc Lục Đình đang đi dạo ở trong khu nhà, khi đi ngang qua bên cạnh chỗ trồng rau, cô cảm thấy rất hứng thú nên đi tới. Từ bé đến giờ cô đều sống ở trong thành phố lớn nên cảm thấy rất tò mò và hứng thú với những thứ ở nông thôn, cô chỉ vào một gốc cây cà chua nhỏ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cà chua.”

“Còn kia thì sao?” Cô lại chỉ vào một cây cải trắng hỏi.

“Cải trắng.”

“Cái này, cái này, còn có cái này thì sao?” Lục Đình tò mò lại hỏi không ngừng.

Cũng may Lâm Côn trồng không nhiều rau, bằng không giải thích một lúc, khẳng định miệng anh cũng phải khô mất.

Lục Đình hỏi xong lại thấy hứng thú ngồi xổm bên cạnh vườn rau ngắm nghía. Lâm Côn đột nhiên hỏi cô: “Cô có thể lấy ra được bao nhiêu tư liệu có liên quan đến Nhện Đen?”

Lục Đình hơi ngẩn người, quay đầu hỏi: “Thật sự có liên quan đến Nhện Đen sao?”

Lâm Côn gật đầu: “Chắc chắn 100%.”

Lục Đình kinh ngạc hỏi: “Vậy anh còn tính tìm tiếp à?”

Lâm Côn thản nhiên cười: “Không làm tiếp thì thế nào, dù sao không thể nuốt lời, sống hay chết đều phải tìm hiểu rõ mới được.”

Trong lòng Lục Đình có chút lo lắng, nói: “Nhưng dù sao đó cũng là Nhện Đen, Cục an ninh quốc gia cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc bọn họ, một mình anh đi vào rất dễ xảy ra chuyện, đến lúc đó tôi không có cách nào ăn nói với lãnh đạo của tổ chức đâu.”

“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.” Lâm Côn nhếch miệng cười cười nói, dáng vẻ rất thờ ơ, Lục Đình cũng không nhìn ra được rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì. Bình thường nhìn anh thế nào cũng giống như một tên côn đồ vô lại, nhưng đến lúc cần thiết thì lại thâm sâu khó đoán, không có cách nào hiểu được anh, có thể đây mới gương mặt thật của người được gọi là Vua Sói Mạc Bắc này.

Lúc này, phía xa có một chiếc Mercedes MPV chạy tới, Tần Tuyết nhận lệnh đưa Lâm Lâm về nhà. Chiếc xe dừng ở bên cạnh vườn rau, cửa xe vừa mở ra, Lâm Lâm đã nhảy xuống, vừa chạy về phía Lâm Côn, cậu bé vừa kêu nói: “Cha, cha con đã trở về rồi!”

Lâm Côn bế Lâm Lâm bằng một tay, hôn một cái lên mặt của cậu bé, cười nói: “Con trai, con có nhớ cha không?”

Vẻ mặt Lâm Lâm rất nghiêm túc nói: “Nhớ ạ.”

Lâm Côn mỉm cười và nhéo yêu vào mũi của cậu bé, sau đó chỉ vào Lục Đình nói: “Con trai, con chào dì Lục đi.”

Lâm Lâm lập tức trở nên cảnh giác, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Lục Đình, hỏi: “Dì Lục, dì đang hẹn hò với cha cháu sau?”

Lục Đình lập tức dở khóc dở cười, lòng cảnh giác của cậu bé này cũng thật quá lớn, cô cười nói: “Dì không phải hẹn hò với cha cháu mà là đang nói chuyện với cha cháu.”

Dáng vẻ Lâm Lâm giống như người lớn vãy vẫy tay nói: “Dì Lục, dì không cần lừa cháu, người lớn ấy mà, giữa đàn ông và phụ nữ không phải chỉ có những chuyện đấy sao, cha cháu đẹp trai như vậy, dì nhất định là thích cha cháu!” Vẻ mặt cậu bé cực kỳ chắc chắn, hùng hồn nhìn Lục Đình, làm cho Lục càng Đình dở khóc dở cười.

“Con trai, đừng nói linh tinh!” Lâm Côn vội vàng ngăn cản, sau đó áy náy cười nói với Lục Đình: “Cô Lục, thật ngại quá, con tôi trưởng thành có hơi sớm, mong cô đừng để ý.”

“Không có chuyện gì, vậy anh Lâm có việc cứ làm đi, chờ có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo với anh.” Lục Đình cười nói xong liền xoay người rời đi. Vừa lúc cô đi ngang qua Tần Tuyết mới từ trên xe bước xuống, hai người đẹp gật đầu mỉm cười chào nhau, đồng thời trong lòng thán phục vẻ đẹp của đối phương.

“Anh Lâm.” Tần Tuyết cười chào Lâm Côn, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, thư ký Tần, chúng ta cũng hơn một tháng không gặp, không ngờ cô còn xinh đẹp hơn xưa.” Lâm Côn cười nói.

Lâm Lâm lập tức thở dài nói: “Ngài Lâm Côn à, ngay cả thư ký của ông ngoại mà cha cũng không tha, xem ra con không thể không về nói chuyện với mẹ được rồi.”

Lâm Côn và Tần Tuyết hơi ngẩn người ra, sau đó cùng cười lớn, Tần Tuyết xoa đầu của Lâm Lâm nói: “Lâm Lâm, cháu cứ yên tâm đi, dì Tần Tuyết chắc chắn sẽ không cướp cha của cháu đâu.”

Tần Tuyết lại nói với Lâm Côn: “Cuối tuần có một cuộc đua xe dành cho dân chuyên, không biết anh có dự định tham gia không?”

“Đua xe?” Lâm Côn rất kinh ngạc hỏi lại, Tần Tuyết cho rằng anh đã đồng ý, không ngờ anh lại thay đổi thái độ nói: “Không tham gia, không có hứng thú.”

Khóe miệng Tần Tuyết khẽ giật, mặt xám xịt, sau đó mỉm cười nói: “Anh Lâm, anh không tham gia thì đừng hối hận đấy, lần này tiền thưởng rất cao.”

Vừa nghe đến tiền, Lâm Côn lập tức lại hăng hái, tuy nói bây giờ anh làm bảo mẫu có tiền lương không ít, nhưng Trương Thủ Nghĩa nằm viện cũng tốn không ít tiền. Cho dù được Tống Gia Thành cho miễn phí tiền nằm viện và tiền phẫu thuật lần trước, nhưng để có thể tìm được thận thích hợp, chi phí phẫu thuật cấy ghép thận cùng các trị liệu hồi phục sau đó cũng là một khoản tiền không nhỏ. Hơn nữa, căn nhà 170 mét vuông của Trương Đại Tráng cũng cần mua sắm rất nhiều trang thiết bị, cái gì mà không cần tới tiền? Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế đâu, anh lập tức hỏi: “Đua xe ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK