Chờ tới khi Lâm Côn nấu cơm tối xong thì trời cũng sập tối, Sở Tĩnh Dao vừa lúc cũng về đến nhà, cả nhà bọn họ lại vây quanh bàn ăn để ăn cơm, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Đang ăn vui vẻ, điện thoại của trong túi của Lâm Côn đột nhiên đổ chuông, anh lấy ra xem mới biết là Tưởng Diệp Lệ gọi tới, Lâm Côn ‘Ừ’ hai tiếng trong điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, sau khi cúp điện thoại anh nói với Sở Tĩnh Dao: "Bách Phượng Môn xảy ra chút chuyện, anh phải chạy tới đó xem thử, em và con cứ từ từ ăn."
"Được rồi." Sở Tĩnh Dao gật đầu, Lâm Lâm ở bên cạnh lại hờn dỗi: "Cha, con cũng muốn đi!"
"Con trai ngoan, cha không phải đi chơi, cha đi xử lý chuyện của người lớn, chờ khi nào cha đi chơi, cha sẽ dẫn con và mẹ đi." Lâm Côn cười nói, anh vừa nói dứt lời, Hải Đông Thanh lại đột nhiên nhảy tới trên bả vai của anh, đôi mắt nhỏ thông minh linh hoạt của nó nhìn anh, hiển nhiên là nhóc con này cũng muốn đi theo anh.
"Cha, vì sao Hồng Diệp có thể đi mà con lại không thể đi?" Lâm Lâm tủi thân nói.
Không đợi Lâm Côn nói gì, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh đã cười nói: "Lâm Lâm phải ở lại với mẹ còn Hồng Diệp phải đi cùng cha." Cô nói xong mới ngẩng đầu nói với Lâm Côn: "Muộn thế này, anh ra ngoài phải cẩn thận một chút."
Trong lòng Lâm Côn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, anh nhếch miệng cười, nói: "Được rồi, bà xã cứ yên tâm đi!"
Sở Tĩnh Dao lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, Lâm Côn nhếch miệng cười, dẫn theo Hồng Diệp đi ra khỏi biệt thự.
Chiếc Jetta cũ gầm thét chạy ở trên đường phố, vừa rồi trong điện thoại Tưởng Diệp Lệ nói ba người Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng, Lý Lão Tứ bọn họ dẫn một nhóm người tới vũ trường Bách Phượng Môn gây sự, đã đập loạn cả vũ trường.
Mở vũ trường quan trọng nhất chính là hoàn cảnh an toàn, hễ là đến vũ trường, quán bar, những nơi tốn kém đều muốn tìm vui, tìm sự hài lòng. Vũ trường ba lần hai lượt gặp xảy ra chuyện, có người tới đập phá thì có ai còn muốn đến chỗ này vui chơi nữa? Tiêu tiền là muốn mua vui, không có phải tới tìm sự lo lắng đề phòng, hiện tại việc kinh doanh của vũ trường Bách Phượng Môn càng ngày càng kém cũng là bởi vì luôn có người đến vũ trường gây sự.
Chiếc Jetta cũ vững vàng dừng ở cửa của vũ trường Bách Phượng Môn, ở trước cửa của vũ trường có ba chiếc xe đang đậu, vừa lúc chặn ở cửa lớn. Rất rõ ràng ba chiếc xe này chính là xe của đám người Tiếu Trì Quốc, dựa theo sức chứa của mỗi chiếc xe chắc hẳn bên trong có ít nhất hơn hai mươi người.
Hơn hai mươi người, nếu như Tưởng Diệp Lệ ra lệnh một tiếng, A Đông hoàn toàn có thể dẫn người giải quyết, nhưng đây là địa bàn của cô, một khi xuất hiện xung đột ở bên trong vũ trường, chưa nói việc đầu tiên là khiến cảnh sát dòm ngó, đồ đạc trong vũ trường cũng sẽ bị phá hỏng.
Lâm Côn từ trên xe bước xuống, Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở đầu vai anh, Hải Đông Thanh nhỏ này bình thường thì rất đáng yêu, cho dù nó có dáng vẻ của chim ưng, nhưng lúc nó làm nũng giả đáng yêu lại hoàn toàn không thua mấy con vẹt, hơn nữa đôi mắt nhỏ của nó đầy thông minh linh hoạt, chớp chớp lại càng chọc cho người ta yêu thích.
Lâm Côn đứng trước ba chiếc xe, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Bây giờ tốt xấu gì anh cũng là phó Boss của Bách Phượng Môn, người khác đỗ xe ở cửa chính cản đường làm ăn của anh, anh thấy thoải mái mới là lạ.
"Nhìn cái gì?"
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng quát lớn, Lâm Côn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đầu trọc, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón cái, anh ta có vẻ mặt hung dữ, thớ thịt trên mặt rung lên, dáng vẻ hung dữ vênh váo, nhìn rất dọa người.
Lâm Côn khẽ nhíu mày nhưng lại lập tức nhếch miệng cười, tỏ ra rất khiếp sợ nói: "Đại ca, đừng tức giận như vậy, tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi."
"Có cái quái gì mà nhìn!" Người đầu trọc nhìn Lâm Côn đầy xem thường, anh ta lại nhìn chiếc Jetta cũ bên cạnh, "Không có việc gì thì đừng có đi lung tung, tối hôm nay ở đây ngừng kinh doanh để chỉnh sửa, muốn đi thì tới nơi khác mà chơi!"
"Ngừng kinh doanh để chỉnh sửa sao?" Lâm Côn giả vờ ra vẻ không hiểu, "Không phải ngày hôm qua vũ trường này vẫn mở sao, hôm nay sao đột nhiên ngừng kinh doanh để chỉnh sửa vậy? Không đúng, bạn tôi vừa hẹn tôi tới đây, anh ấy nói đã đặt phòng bên trong rồi. Đại ca, có phải anh nhận được tin tức sai rồi không?"
"Má nó mày nói ai nhận được tin tức sai hả, tao nói bây giờ chỗ này ngừng kinh doanh để chỉnh sửa thì chính là ngừng kinh doanh để chỉnh sửa!" Người đầu trọc lớn tiếng mắng, trên gương mặt càng thêm dữ tợn giống như nói thêm câu nữa sẽ lập tức đánh người.
"Ha ha..." Lâm Côn cười nói: "Đại ca, anh đang so xem giọng ai lớn sao?"
Người đầu trọc hơi híp mắt lại, nói: "Thằng nhóc, biết điều thì nhanh cút đi cho tao, mày cứ loanh quanh ở đây thì tao sẽ đánh vỡ đầu mày ra bây giờ!" Anh ta nói xong liền vung cánh tay đầy thịt của mình lên.
Lâm Côn liếc mắt nhìn chiếc xe Mercedes màu đen phía sau anh ta, biển xe cũng rất phong cách 318, anh mỉm cười hỏi: "Đại ca, xe kia là ông chủ của các anh sao? Là Tiếu Trì Quốc, Lý Lão Tứ, hay là Trương Đức Thắng vậy?"
Vẻ mặt tên đầu trọc hơi ngây ra, anh ta không ngờ người trẻ tuổi trông rất tầm thường trước mặt này lại còn biết tới ông chủ của mình, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Ông chủ tao là Lý tổng, chẳng lẽ mày cũng biết Lý tổng sao?"
"Đúng vậy." Lâm Côn nhàn nhạt cười, nói: "Có biết, hai ngày trước tôi vừa thưởng cho ông ta hai bạt tai, không ngờ người này lại không nhớ lâu, còn dám tới Bách Phượng Môn gây sự, bây giờ tôi lấy xe của ông ta ra luyện tay vậy." Anh nói xong lại vòng qua người tên đầu trọc đang cản đường bên cạnh, nghênh ngang đi về phía chiếc xe Mercedes, nhặt lấy một cục gạch trong bồn hoa bên cạnh đập xuống cửa kính sáng loáng của chiếc xe.
Ầm!!!
Viên gạch trực tiếp lún vào tấm kính xe, toàn bộ mặt kính nứt thành một mảnh mạng nhện, người đầu trọc phía sau lại trực tiếp sững sờ, há hốc miệng không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt. Chờ tới khi Lâm Côn cầm cục gạch lại đi tới cửa kính bên cạnh ném, anh ta mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hô to một tiếng: "Mẹ nó, mau dừng tay!"
Lâm Côn thật sự dừng tay, anh cầm theo cục gạch trong tay đi về phía người đầu trọc, cười ha hả nói: "Đại ca, anh không cho tôi đập xe, vậy tôi đập anh nhé?"
"Mày bớt..." Người đầu trọc vừa nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, nắm chặt tay lại muốn đánh Lâm Côn, kết quả anh ta vừa kêu lên được hai từ, từ còn lại lập tức biến thành một tiếng hét thảm: "A!!!"
Lâm Côn trực tiếp đem cục gạch đập thẳng lên mặt anh ta khiến mặt anh ta lập tức nở hoa, ôm mặt nằm ở trên mặt đất, Lâm Côn lại đá sau lưng anh ta khiến anh ta lật người nằm bẹp trên đất, xoay người lại tiếp tục vung gạch đập chiếc xe. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, anh đã đập cho chiếc xe Mercedes này và ba chiếc bên cạnh hoàn toàn biến dạng, ngay cả cục gạch trong tay anh cũng vỡ vụn.
Những tiếng ầm ầm bên ngoài vũ trường hoàn toàn không có ảnh hưởng đến bầu không khí nặng mùi thuốc súng bên trong vũ trường, tất cả mọi người nghe được tiếng ầm ầm này nhưng không ai tưởng tượng được là có người đang đập phá xe. Ba người Tiếu Trì Quốc do Lý Lão Tứ dẫn đầu đang cùng Tưởng Diệp Lệ đàm phán, muốn thật sự rút cổ phần của bọn họ ở Bách Phượng Môn. Bọn họ tuyên bố nếu không chịu làm theo ý mình, thì tối hôm nay họ sẽ dọn sạch đồ bên trong Bách Phượng Môn.
Tưởng Diệp Lệ cũng đã nói hết lời ngon ngọt, nhưng hoàn toàn không có tác dụng với ba người Lý Lão Tứ. Ba người Lý Lão Tứ bọn họ tất nhiên đã nhận được chỉ thị của Phong Bưu, không làm cho sản nghiệp cuối cùng của Bách Phượng Môn này suy sụp, bọn họ thề không bỏ qua.
Lâm Côn nghênh ngang đi vào vũ trường, toàn bộ sảnh lớn của vũ trường chỉ còn lại có hai bên đang giằng co, khách đã sớm bị hù dọa đi hết, một đêm này Bách Phượng Môn tổn thất một con số không nhỏ. Lâm Côn không có vội vàng đi tới, mà ngồi trên một cái ghế dài cạnh cửa, đốt điếu thuốc thông thả hút.
"Tưởng Diệp Lệ, ngày hôm nay cô phải cho chúng tôi một câu trả lời, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!" Lý Lão Tứ nói rất hùng hồn, trong lời nói của ông ta lại để lộ ra khí thế kinh người, Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng ở bên cạnh cũng nói theo: "Chúng tôi đều là người làm ăn, hợp tác vui vẻ, kết thúc trong hòa bình, đừng có làm náo loạn, như vậy sẽ khiến tất cả chúng ta đều không tốt! Chúng tôi cũng là người nói đạo lý, không muốn làm chuyện quá đáng!"
Vù...
Ba tên này vừa dứt lời đã nghe được trong không khí có một tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó lại nghe ‘a’ một tiếng, Lý Lão Tứ ôm đầu té ngã xuống đất, đồng thời nghe được tiếng chai bia vỡ nát, trên gáy của Lý Lão Tứ có một vết máu đang tràn ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ai ném cái chai bia hả?"
"Ông chủ, ông chủ..."
...
Cục diện lập tức có chút hỗn loạn, trong tay Lâm Côn cầm một chai bia đứng lên, khóe miệng cong lên cười đầy ngả ngớn, anh vung chai bia trong tay chỉ vào Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng đang đứng ở giữa đám người nói: "Ông chủ Tiếu, ông chủ Trương, các người đều là người làm buôn bán lớn, làm sao có thể nói không giữ lời chứ? Lần trước không phải chúng ta đã nói rồi sao, tôi bảo đảm Bách Phượng Môn sau này sinh lợi nhuận, các người không đối địch với Bách Phượng Môn nữa. Tại sao mới có mấy ngày không gặp, các người lại đột nhiên giở quẻ, các người là đang giỡn mặt với tôi sao?"
Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng lập tức rùng mình, thấy Lâm Côn đột nhiên xuất hiện, trong lòng của bọn họ đều rất khiếp sợ. Lý Lão Tứ bị chai bia đập trúng đã nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng liếc mắt nhìn nhau, mặc dù hai người rất sợ sát tinh trước mặt này, nhưng thấy bên cạnh có hơn hai mươi tên đàn em, bọn họ lại thấy vững tin hơn, lạnh lùng nói với Lâm Côn: "Anh Lâm, chúng ta đều là người làm ăn, chúng tôi chỉ muốn lấy lại lợi ích của chúng tôi thôi, vậy có gì sai đâu?"
Lâm Côn thản nhiên cười, từ từ đi qua, nói: "Muốn lấy lại lợi ích của các người đương nhiên không sai, vấn đề là các người không nên cấu kết với Phong Bưu mà chống lại Bách Phượng Môn, xem ra các người đã xác định chống lại Bách Phượng Môn, vậy hôm nay chúng ta cũng chỉ đành phải trở mặt rồi. Các người dẫn nhiều người tới đây, tôi nghĩ phần lớn bọn họ hẳn đều là người của Phong Bưu đi. Chúng ta không cần nói nhiều, trước hết cứ thoải mái làm một trận đã, không quan tâm số phận của Bách Phượng Môn sau này thế nào, tôi có thể nói rất rõ ràng cho các người biết..."
Lâm Côn đột nhiên cười thâm trầm nói: "Tối hôm nay, ba người chỉ có thể từ nơi này lết đi ra ngoài được thôi."