Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao?”

Viện trưởng đứng bật dậy, bởi vô cùng khẩn trương, cái kính trên sống mũi suýt rơi xuống.

“Cứu lại rồi!” Một bác sĩ hơn bốn mươi bước vào, trước ngực còn có tấm biển hiệu ‘chủ nhiệm’, bác sĩ trung niên này mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên ông đã chạy tới đây.

Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng đã cứu lại...”

“Nhưng viện trưởng...” Người đàn ông trung niên kia lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Chúng ta gần như sử dụng hết nhóm máu khan hiếm dữ trữ, việc này làm chúng ta trả giá quá lớn, nếu sau này chẳng may...”

Viện trưởng lập tức cắt lời anh ta, khiển trách: “Suy nghĩ của anh thật bảo thủ, sử dụng chút máu hiếm thì tính là gì, anh có biết nếu không cứu được người kia, bệnh viện trung tâm của chúng ta sẽ bị đóng cửa, quân đội đóng ở phía nam thành phố sẽ lái xe tăng xe thiết giáp tới cửa chính của bệnh viện đó!”

Chủ nhiệm này cảm thấy hồ đồ, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Lái xe tăng xe thiết giáp tới đây làm gì?”

Viện trưởng hít sâu một hơi, giơ ngón tay lên vào mặt bác sĩ trung niên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tại sao suy nghĩ của anh lại cứng nhắc như thế, anh nói bọn họ lái xe tăng xe thiết giáp tới làm gì, còn không phải đến san bằng bệnh viện của chúng ta hay sao!”

Sắc mặt bác sĩ trung niên thay đổi, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, anh ta nhìn viện trưởng và run rẩy nói: “Viện... Viện trưởng, bọn họ thật sự... Thật có thể làm việc như vậy sao? Bệnh viện chúng ta thuộc về quốc gia, nếu bọn họ không nói đạo lý, cũng phải suy nghĩ hậu quả một chút, chúng ta có thể báo cảnh sát!”

Viện trưởng nhìn bác sĩ trước mặt, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy báo cảnh sát dùng được sao, nếu anh là cảnh sát, nhận được tin báo có quân đội san bằng bệnh viện, mặc dù lãnh đạo cảnh sát đồng ý tới, các cảnh sát cấp dưới sẽ nghe theo sao? Anh cầm súng lục trong tay, tối đa cũng chỉ có thể đấu với súng tự động, anh dám đối nghịch với xe tăng xe thiết giáp hay không!”

Bác sĩ trung niên liên tục gật đầu, cũng đúng, suy nghĩ của anh ta thật đơn giản, anh ta là nhân tài của bệnh viện trung tâm, trong đầu suốt ngày nghĩ làm sao chữa bệnh, cũng không quan tâm tới những việc khác.

Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có giọng nói dồn dập vang lên, “Viện trưởng, không xong rồi!”

Viện trưởng đang thả lỏng tâm tình, đột nhiên trái tim co rút dữ dội, một y tá hơn ba mươi tuổi chạy vào, dáng dấp y tá rất thướt tha, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, đây là y tá trưởng của bệnh viện, viện trưởng kinh hồn bạt vía hỏi: “Thế nào, có phải người kia xảy ra chuyện gì hay không?”

Y tá trưởng thở ra một hơi, trên mặt đổ mồ hôi, nói: “Không phải không đúng, bên ngoài có người kéo đến.”

Viện trưởng nói: “Binh lính?”

Y tá trưởng nói: “Không phải không phải, hình như là một đám xã hội đen, bọn họ lái bảy tám chiếc xe tới, trong tay còn vũ khí!”

Viện trưởng nhíu mày, nói: “Ai trong các người vay nặng lãi sao?”

Y tá trưởng nói: “Viện trưởng, không phải, những người đó vừa tới đã hỏi phòng cấp cứu ở đâu, hình như nhắm vào người đang cấp cứu, làm sao bây giờ, bảo vệ của chúng ta không ngăn cản được!”

Viện trưởng nói: “Bảo vệ đâu?”

Y tá trưởng nói: “Vừa nhìn thấy xã hội đen, tất cả bảo vệ đều chạy.”

Viện trưởng mắng to một câu: “Đám khốn nạn, bệnh viện nuôi sống bọn họ, đến thời khắc mấu chốt toàn bộ đều bỏ chạy, cô nhớ kỹ cho tôi... Lập tức đuổi tất cả những bảo vệ này!”

Y tá trưởng nói: “Được, tôi nhớ kỹ. Nhưng viện trưởng, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?”

Viện trưởng lập tức đứng lên, bên này là xã hội đen, bên kia là quân đội, ông ta lựa chọn nên đắc tội ai? Sau khi bình tĩnh lại, ông hỏi y tá trưởng: “Cô biết đám băng đảng kia là ai không?”

Y tá trưởng lắc đầu, viện trưởng nói: “Vậy còn đứng đó làm gì, đi, theo tôi nói chuyện với bọn họ!”

Viện trưởng bước ra khỏi phòng làm việc, ông rất sốt ruột đi xuống phòng cấp cứu, y tá trưởng và bác sĩ trung niên đi theo phía sau, ba người tiến vào thang máy, thang máy đi xuống lầu hai, phòng cấp cứu nằm ở căn phòng cuối hành lang bên trái, lúc này ở cửa phòng cấp cứu cửa có đầy người đang đứng, mỗi người đều lộ hình xăm, trong tay còn cầm các vũ khí khác nhau, hàng lang vốn chật hẹp, hiện tại tụ tập nhiều người như thế, nơi này cũng nóng lên.

“Các vị, các vị!”

Viện trưởng cũng không kịp lau mồ hôi trên trán, ông ta đi lên phía trước và hô lớn: “Tôi là viện trưởng ở nơi này, các vị có chuyện gì cũng từ từ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.”

Tất cả những người này quay đầu lại, tất cả ánh mắt lạnh lùng đều nhìn sang viện trưởng, trên người viện trưởng đổ mồ hôi lạnh, ông ta rùng mình vài cái, mồ hôi nóng trong nháy mắt biến thành mồ hôi lạnh.

Một tên côn đồ tóc vàng đi tới, trên con đồ này ở trần, cũng lộ ra hình xăm lớn, bên trái là hình côn rồng trợn mắt dữ tợn, bên phải là một con mãnh hổ mở răng nanh đi xuống núi, trên lưng còn có hình xăm con trâu xanh.

Tên côn đồ tóc vàng này cầm một cây khảm đao dài nửa mét, nâng khảm đao lên chỉ vào viện trưởng: “Ông già kia, tao mặc kệ ông có phải viện trưởng ở đây hay không, tốt nhất đừng cản trở bọn tôi làm việc ở đây, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”

Viện trưởng là người nhìn thấy các mặt xã hội, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người làm văn hóa, vừa nhìn thấy khảm đao sáng chói trước mặt, trong lòng đã run rẩy, sắc mặt ông ta thay đổi và vẻ mặt biến thành tái nhợt.

Thanh niên tóc vàng cầm đao ép viện trưởng lui lại, viện trưởng lập tức sợ hãi run rẩy lui về phía sau, bác sĩ trung niên và y tá trưởng cũng lui theo, y tá trưởng nhỏ giọng nói với viện trưởng: “Viện trưởng, tôi thấy thôi đi, chúng ta không chọc nổi những người này, có khả năng sẽ làm chúng ta bị thương đấy...”

Viện trưởng cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng ông không thể bàn giao với hai trung sĩ kia, vì vậy hít sâu một hơi, ông cố dùng tất cả dũng cảm nói với tên côn đồ tóc vàng kia: “Các người không phải không biết người bên trong là ai? Đây chính là người mà quân đội Nam Giao muốn, nếu các người làm loạn vào hôm nay, không sợ sẽ...”

“Sợ cả nhà ông!”

Không đợi viện trưởng nói xong, thanh niên tóc vàng cầm khảm đao vỗ vào người viện trưởng, trực tiếp vỗ vào cái đầu của viện trưởng, nếu anh ta chém xuống, chỉ sợ đã chém vỡ đầu viện trưởng.

Viện trưởng đổ mồ hôi lạnh, tóc gáy của ông dựng đứng, ông ta run rẩy nói: “Người anh em, các người không sợ là được rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người, các người muốn làm gì thì làm đi...”

Ông nói xong liền xoay người mang theo y tá trưởng và bác sĩ trung niên bỏ chạy, đám côn đồ sau lưng cười to.

Viện trưởng không phải là người ngu, trong thành phố Vô Đồng này chỉ có một người có thể chống lại quân đội Nam Giao, đó chính là Lỗ Đại Năng. Lỗ Đại Năng được xưng là ông vua trong thế giới ngầm của thành phố Vô Đồng, biểu hiện ra ông ta là một thương nhân lớn, ông ta có mánh khóe thông thiên trong thành phố Vô Đồng, trong thành phố Vô Đồng này, gần như không có chuyện ông ta không làm được.

Y tá trưởng theo sau lưng hỏi: “Viện trưởng, chuyện ngày hôm nay...”

Viện trưởng thở hổn hển nói: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta không quản được, hai con hổ đánh nhau, chúng ta nên trốn xa một chút.”

Y tá trưởng và bác sĩ trung niên nghe cái hiểu cái không, viện trưởng không có ý nói tiếp, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều nữa.

Lâm Côn còn đang nằm trong phòng bệnh, rơi vào trạng thái hôn mê, Sở Tĩnh Dao ngồi ở bên cạnh, ngoài ra còn có mấy bác sĩ chịu trách nhiệm giám hộ, toàn bộ cửa phòng cấp cứu có bốn năm mươi tên côn đồ tụ tập, bên ngoài chỉ còn lại hai trung sĩ đang canh gác, đối mặt với đám côn đồ đông đảo, vẻ mặt hai người trung sĩ này rất thản nhiên, ánh mắt lợi hại nhìn đám người trước mặt.

Trương Dực không tự mình đứng ra, ông ta vừa đứng ra sẽ bại lộ thân phận của Lỗ Đại Năng, Lỗ Đại Năng không muốn kết thù kết oán với quân đội Nam Giao, e ngại đến điểm này, Trương Dực vẫn ngồi trong xe không đi ra.

Tên thanh niên tóc vàng chỉ vào mặt viện trưởng chính là thủ lĩnh của đám người này, nếu bàn về đơn đả độc đấu, đám côn đồ này không thể nào là đối thủ của hai trung sĩ kia, chỉ có điều mục tiêu của bọn họ rất kiên định, đó là dùng ưu thế số đông, hai trung sĩ có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đánh lại bốn năm mươi người bọn họ, hơn nữa mỗi người trong bọn họ đều cầm khảm đao.

Người thanh niên tóc vàng mang theo khảm đao tới trước mặt hai trung sĩ kia, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt, dáng vẻ vô lại nói: “Tôi nói này hai anh binh sĩ, đàn ông chúng ta không ăn thua thiệt trước mắt, sau lưng tôi có hơn năm mươi người, hai người không phải đối thủ của bọn tôi, nên giao người bên trong cho chúng tôi, chúng ta cũng tránh tổn thương hòa khí.”

“Không có khả năng!” Hai trung sĩ lạnh lùng nói: “Muốn người bên trong, trừ khi bước qua xác của chúng tôi.”

Người thanh niên tóc vàng lạnh lùng cười, nói: “Được, việc này không có ý thương lượng đúng không, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí.” Sau đó anh ta vẫy đám đàn em, nói: “Các anh em lên cho tao!”

Người thanh niên tóc vàng nhận được chỉ thị đặc biệt của Trương Dực, lần hành động ngày hôm nay quan trọng nhất chính là thời gian, ngàn vạn không thể lãng phí thời gian, nếu như đợi đến khi quân đội phái lính cứu viện tới, bọn họ sẽ gánh vác không nổi.

Bốn năm mươi tên côn đồ lập tức xông lên như ong vỡ tổ, loại người như bọn họ không quan tâm chuyện khác, hai trung sĩ này cũng nghiêm túc, hai người tựa vào vai nhau, hai tay nắm chặt lại định đọ sức với đám côn đồ.

Thân thủ của hai binh sĩ này không tồi, chỉ vài giây đã đánh ngã mười mấy côn đồ, nhưng cuối cùng hai tay không địch lại rất nhiều người, trên người bọn họ trúng vài đao và ngã xuống... Đám côn đồ cũng giết đỏ mắt, bọn họ vung mạnh khảm đao chém xuống làm hai trung sĩ này bị thương nặng.

Cửa phòng cấp cứu bị đá văng ra, người thanh niên tóc vàng xông vào đầu tiên, mấy bác sĩ và y tá chịu trách nhiệm giám hộ lập tức sợ hãi lui sang một bên, Sở Tĩnh Dao bảo vệ ở bên cạnh Lâm Côn, cô nói với người thanh niên tóc vàng: “Các người muốn làm gì?”

Người thanh niên tóc vàng cười lạnh, nói rất dâm đãng: “Cô em trông thật xinh đẹp, anh dẫn cô em đi chơi!” Anh ta nói xong lại ngoắc ngón tay, đám côn đồ xông vào như ong vỡ tổ.

Nhóm côn đồ này giống như thổ phỉ, mạnh mẽ mang theo Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao ra khỏi bệnh viện, đẩy vào trong xe và muốn lái xe rời khỏi nơi này. Lúc này Trương Dực ngồi trong một chiếc xe SUV màu đen đỗ ở cửa bệnh viện, thấy người thanh niên tóc vàng đã xong việc thì anh ta nở nụ cười thỏa mãn, lẩm bẩm: “Làm rất đẹp.”

Những chiếc xe Innova chờ bên ngoài bệnh viện lái đi, vào lúc nửa chiếc xe đầu tiên vừa ló nửa đầu ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có một chiếc xe quân sự màu xanh lục chạy tới, ngay sau đó là tiếng va chạm rất mạnh, đầu xe quân dụng đụng vào đầu xe Innova. Hai bên không cùng đẳng cấp với nhau, đầu của chiếc xe Innova đầu tiên bị đụng nát, tên côn đồ lái xe gụp đầu xuống vô lăng, hiển nhiên đã bị đụng chết.

Những tên côn đồ trong các chiếc xe phía sau định nhảy xuống trợ giúp, kết quả nghe thấy tiếng động cơ gầm rú trong những con hẻm bên ngoài, cửa chính của bệnh viện xuất hiện chiếc xe quân dụng thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... Đến cuối cùng cũng không rõ có bao nhiêu chiếc xe, xe quân dụng đã vây chặt cửa chính bệnh viện như nêm cối, đồng thời bầu trời còn có âm thanh cánh quạt vang lên, ngay sau đó có một chiếc trực thăng quân sự màu xanh lục xuất hiện...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK