Trước đó Sở Tĩnh Dao đều phải tăng ca, hôm nay hiếm khi được nghỉ hai ngày cuối tuần. Lâm Lâm luôn là đứa bé hiểu chuyện, Sở Tĩnh Dao chỉ nghỉ ngơi ở nhà một ngày, chưa bao giờ bắt mẹ dẫn đi chơi, thằng bé cũng đau lòng cho mẹ, muốn cho mẹ được nghỉ cuối tuần, phải nghỉ ngơi ở nhà thật tốt.
Có đôi khi, nhìn thấy Sở Tĩnh Dao ở nhà vẫn bận rộn công việc, Lâm Lâm rất nghi ngờ hỏi mẹ: "Mẹ, không phải ông ngoại có rất nhiều tiền hay sao, vì sao mẹ còn vất vả như thế."
Đúng vậy, Lâm Lâm hỏi không sai chút nào, tập đoàn Thiên Sở là tập đoàn số một ở Đông Bắc, Sở Tĩnh Dao lại là cổ đông lớn nhất thật sự của tập đoàn Thiên Sở, mặc dù cả đời không làm gì cũng có thể tận tình hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho dù là Lâm Lâm cũng có thể cả đời không cần phải làm gì.
Mỗi lần như thế, Sở Tĩnh Dao đều mỉm cười nhưng không trả lời, đáp án là gì thì chỉ có một mình cô mới biết.
Cúp điện thoại, lúc này Lâm Côn đang ngồi bên đất trồng rau, hiện tại rau đã xanh mơn mởn, hơn nữa cà chua và dâu tây đã nở hoa, qua vài ngày nữa sẽ ra trái.
"Cha!" Lâm Lâm đã mặc xong quần áo, cậu bé đã thức dậy từ sớm, lúc này háo hức chạy về phía Lâm Côn. Hôm nay Lâm Lâm rất vui mừng, đã sớm muốn đi khu vui chơi, ngày hôm nay rốt cuộc có cơ hội, không chỉ hôm nay được cha dẫn đi chơi, cậu bé còn hẹn với bạn của mình.
"Con trai, chuẩn bị xong chưa." Lâm Côn quay đầu lại cười nói, "Qua đây cho cha xem nào, ừ, con cha thật đẹp trai!"
"Cha đẹp trai hơn!" Lâm Lâm nói chuyện rất ngọt.
"Ha ha, đúng, cha con chúng ta rất đẹp trai." Lâm Côn cười nói.
Sở Tĩnh Dao vừa lúc từ trong nhà đi ra ngoài, nghe được hai cha con đang khen nhau, chân mày của cô giãn ra, trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc, trong mắt của bà mẹ đơn thân, không có gì quan trọng bằng con trai vui vẻ.
Hôm nay Sở Tĩnh Dao mặc rất thoải mái, cô mặc cái quần jean ngắn màu xanh nhạt, lộ ra đôi chân thon dài và đùi đẹp, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng, trên đầu còn mang mũ che mắng.
Người đẹp, mặc quần áo gì cũng khiến đàn ông kích động khi nhìn thấy, như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhìn thấy Sở Tĩnh Dao mặc quần áo nhẹ nhàng thoải mái, cũng không trang điểm nhiều, đôi mắt của ráng rỡ Lâm Côn nhìn mãi không rời.
"Đi thôi." Sở Tĩnh Dao oán trách liếc Lâm Côn.
Không đợi Lâm Côn trả lời, Lâm Lâm vui mừng kêu lên, "Oa! Quá tốt, xuất phát thôi!"
Sở Tĩnh Dao giao chìa khóa xe cho Lâm Côn, Lâm Côn không nhận, nhếch miệng cười nói: "Vợ à, anh vẫn quen đi chiếc Jetta thôi."
Sở Tĩnh Dao liếc anh, cũng không nói chuyện, một nhà ba người cùng ngồi lên chiếc Jetta, ngoài ra Hải Đông Thanh nhỏ cũng theo cùng. Nhóc con này vốn như hình với bóng với Lâm Côn, hai ngày nay Lâm Côn bận việc nên không mang nó theo, nhân lúc hôm nay có thể ra ngoài chơi, cũng mang theo tên nó để gia tăng kiến thức.
Cuối tuần có nhiều người đi khu vui chơi, khu vui chơi của thành phố Trung Cảng đứng đầu tại khu vực Đông Bắc, có không ít người tỉnh khác chạy tới thành phố Trung Cảng du lịch một vòng.
Thật vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, Lâm Côn dừng xe, lại nghe cách đó không xa có tiếng tranh cãi vang lên. Theo tiếng nhìn sang, nơi đó có một đám người đang tụ tập, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đều không thích xem náo nhiệt, hôm nay lại dẫn Lâm Lâm ra ngoài chơi, cho nên bọn họ không tham dự những chuyện không có quan hệ với Lâm Lâm. Đây không phải là quy định giữa hai người, mà là lòng của hai người không tự chủ suy nghĩ như vậy.
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao nắm tay Lâm Lâm đi tới cửa ra vào, đột nhiên Lâm Lâm nói: "Cha, mẹ, là Tô Hữu Bằng và cậu của bạn ấy!"
Lâm Côn nhìn nhưng không thấy được, hỏi: "Sao con biết?"
Lâm Lâm chỉ vào đoàn người kia, nói: "Ở nơi đó!"
Lâm Côn nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Lâm, cẩn thận quan sát, chậc, quả nhiên là Tô Hữu Bằng và Lý Xuân Sinh, còn có Vương Thiến bạn gái của Lý Xuân Sinh, ba người bọn họ không phải tới xem náo nhiệt, mà là nhân vật chính. Lý Xuân Sinh đang tranh luận với một người đàn ông trung niên da đen, nghe người trung niên kia quát: "Thằng nhóc, mày nghe kỹ cho tao, nếu ngày hôm nay mày dám đậu xe, tao sẽ đập xe của mày!"
Lý Xuân Sinh đối chọi gay gắt trả lời: "Ồ, tôi không tin đấy, hôm nay tôi đậu xe ở nơi này, xem ông làm thế nào, nếu ông dám đập xe của tôi, tôi dám đập tổ tông mười tám đời của ông!"
"Hừ, thằng nhóc, mày muốn ăn đòn đúng không!" Người da đen kia nói lời dọa dẫm, phía sau người da đen này còn có hai người khác, ba người bọn họ trợn mắt nhìn Lý Xuân Sinh, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
"Ông đánh tôi thử xem!" Lý Xuân Sinh hoàn toàn không luống cuống, cũng duỗi cổ tới phía trước, giọng mỉa mai trả lời: "Tôi cảnh cáo các người, đánh tôi xong các người đừng hối hận, chờ sư phụ tôi tới nhất định sẽ đánh chết các ông!"
...
Nghe thấy lời này, mặt Lâm Côn xám xịt, Sở Tĩnh Dao không hiểu nhìn anh, hỏi: "Sư phụ anh ta là ai?"
Lâm Côn mỉm cười không mở miệng, Lâm Lâm nháy mắt vài cái, ngẩng đầu lên nói với Sở Tĩnh Dao: "Mẹ, sư phụ của cậu Tô Hữu Bằng chính là cha đấy!"
Sở Tĩnh Dao quay đầu nhìn về phía Lâm Côn, cười hỏi: "Anh còn nhận đồ đệ?"
Lâm Côn nhếch miệng mỉm cười, "Không có cách nào, cậu ta mặt dày mày dạng đòi anh nhận mình làm đồ đệ, anh không thể làm gì khác hơn... Thôi vậy đi, vợ à, em với Lâm Lâm ở đây đợi anh, anh đi xử lý một chút."
Lâm Côn đi tới, vừa lúc người trung niên da đen kia tiến lên, ông ta cười lạnh nói với Lý Xuân Sinh một câu: "Sư phụ của mày sao? Sư phụ của mày là cọng lông gì? Có bản lĩnh thì bảo sư phụ của mày ra đây, tao sẽ đánh sư phụ của mày thành cháu con rùa!"
Lý Xuân Sinh vừa nghe lời này, anh ta càng tức giận, nổi giận mắng: "Thằng khốn kiếp, mày muốn mắng thì mắng tao, không cho phép mắng sư phụ của tao!" Nói xong, anh ta xoa tay muốn lao vào đánh nhau với ba người trung niên kia. Lại nói anh ta thật sự không biết thời thế, một người chống lại ba người cũng dám đánh, đúng là tự tìm ngược đãi mà.
Chỉ có điều ‘hiếu tâm’ của anh ta đáng khen, sau khi Lâm Côn nghe xong cũng cảm động, không uổng phí khi anh nhận tên đồ đệ này, mắt thấy Lý Xuân Sinh sắp đánh nhau, Lâm Côn vội vàng hô to một tiếng: "Dừng lại!" Một tiếng này rất to, đám người xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Lúc ánh mắt của mọi người nhìn sang, bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, Lâm Côn cũng đã quen rồi, anh tự kỷ nói thầm, ai bảo mình đẹp trai như thế, luôn có thể làm mọi người chú ý. Trên thực tế trong mắt của phần lớn người hiện tại, phản ứng đầu tiên chính là... Tên ngu ngốc này là ai thế?
"Sư phụ!"
Nhìn thấy được Lâm Côn, Lý Xuân Sinh lập tức kích động, lại giống như đứa trẻ bị ức hiếp quay về nói với mẹ.
Mọi người vây xem bao gồm ba người trung niên kia đều bừng tỉnh hiểu ra... Hóa ra tên ngu ngốc trước mặt chính là sư phụ của tên ngu xuẩn này. Trong ánh mắt bọn họ lại mang theo xem thường, ở trong mắt mọi người, tuy rằng Lý Xuân Sinh ăn mặc không tệ nhưng lại không biết thời thế, mà Lâm Côn, từ quần áo rẻ tiền trên người của anh, từ trên phương diện khí chất càng giống một tên lưu manh.
Lý Xuân Sinh lại chạy đi tố khổ với Lâm Côn: "Sư phụ, nơi này rõ ràng là chỗ đậu xe, bọn họ không cho tôi đậu, còn luôn mồm đòi đánh tôi, định đập xe của đệ tử, bọn họ muốn bắt nạt tôi!"
Tô Hữu Bằng và Vương Thiến đều rất bình tĩnh, Tô Hữu Bằng lễ phép chào hỏi Lâm Côn: "Chào chú Lâm."
Vương Thiến mỉm cười một chút, cũng gọi Lâm Côn là sư phụ giống như Lý Xuân Sinh, chỉ có điều khi gọi lại không được tự nhiên.
Lâm Côn gật đầu với Vương Thiến và Tô Hữu Bằng, sau đó mới đến bên cạnh Lý Xuân Sinh, anh hiểu tính của tên đồ đệ này, cả ngày muốn làm đại hiệp, cũng luôn chọc ra một ít chuyện kỳ lạ. Lâm Côn cũng không phải người không nói đạo lý, bất cứ việc gì cũng phải có đúng sai, nếu như thật sự là lỗi của đồ đệ, anh cũng không già mồm át lẽ phải bao che, nhưng nếu như thật sự không phải lỗi của đồ đệ, vậy thì khác.
Lâm Côn đi lên phía trước nhìn một chút, nơi này thật sự là chỗ đậu xe, tại khu vui chơi công cộng này không dễ tìm được chỗ đậu xe, nhưng nếu như đồ đệ của mình tìm được chỗ đậu xe lại bị đối phương ngăn cản, khi đó không thể trách đệ tử của mình.
Lâm Côn nhìn trung niên da đen kia, cười hỏi: "Ông bạn, dựa vào cái gì không cho đồ đệ của tôi đậu xe?"
Người đàn ông trung niên cau mày, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, người ta không đặt người nghèo như Lâm Côn vào mắt, trong giọng nói còn mang theo xem thường: "Nơi này là chỗ của chúng tôi, anh ta đậu xe phải trả tiền!"
Lâm Côn nhìn chỗ đậu xe tại nơi này, rõ ràng là bãi đỗ xe công cộng, tại sao lại có thu phí, chỉ có điều nói đi thì nói lại, thu phí đỗ xe tại nơi này cũng bình thường, mọi người đến nơi này vì muốn vui vẻ, không cần thiết vì chút tiền nhỏ mà không thoải mái.
Bên kia Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm còn đang chờ, mặt khác gia đình Tôn Dương và Cảnh Nhạc Nhạc cũng sắp tới, Lâm Côn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện ngày hôm nay chỉ cần trả chút tiền là xong, không cần thiết phải tìm không vui, thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Một trăm tệ!" Người trung niên da đen kia ngang ngược mở miệng.
"Một trăm tệ?" Lâm Côn hơi kinh ngạc, trời ạ, đỗ xe mà đắt thế, người ta chỉ thu năm tới mười tệ, ông dám mở miệng thu một trăm, cho rằng tiền trong túi của tôi dễ lấy như vậy sao.
Nhìn người trung niên da đen trước mặt, Lâm Côn thật sự muốn tát ông ta một cái, nhưng suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua, đi chơi tìm vui vẻ, một trăm thì một trăm, ngày hôm nay anh có nhiệm vụ quan trọng chính lad dẫn con trai bảo bối đi chơi.
"Được rồi, tôi đưa." Nói xong, Lâm Côn lại muốn móc tiền ra, Lý Xuân Sinh lại mặc kệ, kéo Lâm Côn lại nói: "Sư phụ không được, dựa vào cái gì mình phải đưa tiền cho ông ta, bãi đỗ xe này là của công viên đấy!"
Lâm Côn liếc anh ta, nói: "Cậu biết cái gì, chúng ta đi ra ngoài chơi là để vui vẻ, lại vì một trăm tệ mà tìm bực mình, nhanh đưa tiền rồi đi vào chơi, không thấy đám trẻ đang chờ sao."
Nghe Lâm Côn nói như vậy, Lý Xuân Sinh đã hiểu ra, lòng đầy không cam lòng cũng nhịn xuống, móc một trăm tệ ra đưa cho tên trung niên da đen kia, tức giận nói: "Đây!"
Tên trung niên da đen thuận tay cầm tiền, sau đó nói: "Không đủ." Trên mặt còn đắc ý, thuận tiện lại chế nhạo: "Thằng nhóc, sư phụ của mày còn được, vẫn hiểu chuyện hơn mày nhiều."
"Mày..." Lý Xuân Sinh tức giận, Lâm Côn xua tay ngăn cản, cười hỏi: "Ông bạn, thế nào mà không đủ, không phải nói một trăm sao?"
Người trung niên da đen kia đắc ý, vô cùng khí thế nói: "A, tôi nói một giờ một trăm tệ!"