Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình khẩn cấp, chậm trễ một giây cũng làm Thẩm Hàm Sân gặp nguy hiểm tính mạng, tuy chưa gặp qua Thẩm Hàm Sân này, trong ấn tượng của anh, đó là cô gái xấu xí tóc tai bù xù, nhưng người này lại là thiên tài. Có thể điều chế ra đồ uống tốt như thế, có thể được hội nghị lớn tại Paris mời làm giám khảo chính là khẳng định chắc chắn nhất, loại thiên tài này không nên chết trong miệng cá mập, lòng Lâm Côn sẽ cảm thấy tiếc núi.

Nói cách khác, mặc dù Thẩm Hàm Sân chỉ là cô gái bình thường, nếu như chỉ huy Lâm gặp được loại việc này, anh nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh nhất định sẽ dùng toàn lực cứu người, đây là tinh thần trọng nghĩa ăn vào trong xương của anh, là ý thức trách nhiệm trong lòng của anh, hơn nữa cũng là nhiệm vụ khắc sâu vào linh hồn của người lính!

Lúc này quan trọng nhất chính là tìm được một chiếc thuyền, bờ biển có mấy chiếc thuyền mái chèo, nhưng nếu như dựa vào hai tay chèo thuyền đi tìm Thẩm Hàm Sân, không nói tìm được hay không, thời gian chính là vấn đề lớn, hiện tại quan trọng chính là thời gian, nếu chèo thuyền đi tìm kiếm Thẩm Hàm Sân, anh sẽ không có sức lực đấu với cá mập.

Nếu như ở trên bờ, Lâm Côn không sợ bất kỳ con thú dữ nào, nhưng ở trong nước lại khác, cá mập có lực tấn công tuyệt đối trong biển, anh ở trong nước chỉ có thể phát huy ra năm mươi phần trăm sức lực.

Ở phía trước không xa, một người đàn ông ở trần đang loay hoay với chiếc thuyền máy mới tinh, chung quanh người này có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh, người này rất kiêu ngạo với chiếc thuyền của mình, còn nói phét với mấy cô gái, cũng tuyên bố muốn dẫn các cô ra biển dạo một vòng, mấy cô gái rất hứng thú nên cười nói với người đàn ông kia.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, đột nhiên ánh mắt Lâm Côn sáng lên, anh chạy vài bước tới trước mặt, anh bạn này đang nổ rất sung sướng, lại nghe có người nói với mình: “Cho tôi mượn thuyền máy của anh dùng một chút.”

Anh bạn này còn không chờ kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, lại thấy thuyền máy của mình bị đẩy vào trong nước, Lâm Côn đã cưỡi lên trên, anh bạn này đang muốn mắng to trả thuyền máy lại cho mình, Lâm Côn đã khởi động thuyền máy, một đám khói đen phun ra từ ống nén khí của chiếc thuyền, thuyền máy liền lướt đi trên biển.

Người anh em kia há hốc mồm, trơ mắt nhìn thuyền máy cách mình càng lúc càng xa, anh ta có thật sự muốn khóc lớn luôn rồi. Hai cô gái mặc áo hai mảnh bên cạnh giật mình, sau khi lấy lại tinh thần đều rời đi tìm thú vui cho mình, vốn định ngồi thuyền máy đi dạo trên biển một vòng, hiện tại thuyền máy bị người khác lái đi, các cô không cần ép mình tiếp tục nghe người kia khoác lác nữa. Anh ta không đẹp trai, không phải nể mặt mũi của chiếc thuyền máy, ai mà nguyện ý đến gần người như anh ta.

Thuyền máy lướt đi trên mặt biển tạo ra luồng bọt nước bắn lên cao, tốc độ lao tới giống như mũi tên, Lâm Côn cách bờ biển càng ngày càng xa, mặt biển trước mặt cũng càng lúc càng rộng, sau khi chạy thêm mười phút nữa, Lâm Côn nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ có một cô gái.

Lâm Côn thở ra một hơi, anh không tới trễ, lúc này anh điều khiển thuyền máy chạy về hướng cô gái, đồng thời trong lòng cũng cảnh giác, vùng biển này có cá mập, cá mập chính là bá chủ trong nước, tốc độ, sức mạnh cùng với lực sát thương đều là sát thủ giỏi nhất trong biển cả.

Cô gái trên thuyền nhỏ nhìn thấy Lâm Côn, trên gương mặt trắng bệch của cô xuất hiện tia sáng hi vọng, nhưng cô vẫn không dám lên tiếng, dưới biển có cá mập, đột nhiên nó lại biến mất, điều này càng làm lòng của cô không nắm chắc. Vẫn luôn có một loại dự cảm xấu, con cá mập kia sẽ đột nhiên lao từ dưới lên và đụng gãy thuyền nhỏ, mình lại rơi vào trong nước, nó mở cái miệng đầy răng bén nhọn cắn cô một cái...

Sắc mặt trắng bệch, cô không ngừng chảy nước mắt, Thẩm Hàm Sân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khủng hoảng như vậy, dường như thần chết đang ở trước chính mình. Không nghĩ sẽ chạm tới, từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ đến cái chết, cũng không cảm thấy cái chết đáng sợ tới mức nào, chỉ khi nào gặp được, cô mới biết nó không đơn giản như thế. Cột nhiên cô có cảm giác cuộc sống còn có quá nhiều tiếc nuối, cô đang sống trong thời gian đẹp nhất nhưng chưa từng yêu đương, cũng không gần gũi với cha mẹ, chính mình dùng tất cả hiến dâng cho đồ uống, kết quả lại phát hiện mình làm chính mình và mẹ thiệt thòi quá nhiều...

Phía xa, người đàn ông cưỡi thuyền máy chạy tới, dường như anh ta chính là kỵ sĩ rong ruổi trong bóng tối, cũng mang tới hi vọng khi cô tuyệt vọng, đưa cô rời khủng khủng hoảng và tuyệt vọng.

Thuyền máy không ngừng chạy tới, lúc này phía dưới thuyền nhỏ có bọt nước bắn tung tóe lên cao, thân thuyền bắt đầu lắc lư, mơ hồ còn bị tấn công thật mạnh, trên gương mặt nhìn thấy hi vọng của Thẩm Hàm Sân lại biến thành hoảng sợ, cô cảm giác hàm răng sắc bén của con cá mập khổng lồ kia đang va chạm vào thuyền nhỏ.

Một tiếng động lớn vang lên, thân thuyền bị lật tung lên trong nháy mắt, hơn thế sàn thuyền còn phát ra tiếng răng rắc, thân thuyền bay lên thật cao, sàn thuyền cũng gãy lìa ra. Đột nhiên ánh mắt Thẩm Hàm Sân phai nhạt, cô bay ra khỏi thân thuyền, sắc mặt cô tái nhợt khi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, trên bầu trời kia, cô nhìn thấy thần chết đang mặc áo đen ngoắc ngoắc cô tới gần.

Sau đó thân thể cô lạnh lẽo, cái miệng của cá mập chắc chắn rất lớn, hàm răng của cá mập cũng rất sáng...

Nhắm mắt lại, cô muốn được nhìn thấy ánh nắng mặt trời chói chang của ngày mai, hi vọng mẹ không nên quá đau buồn, là con gái không tốt, nếu có kiếp sau mình vẫn làm con gái của mẹ, sử dụng hết tất cả để yêu thương mẹ.

Lâm Côn nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt anh lộ ra kinh hoàng, con cá mập thật lớn, con cá mập này dài ít nhất bốn mét, nó đang mở cái miệng to như máu ra, dường như có thể xé nát cả thuyền máy, hàm răng của nó đang tỏa ra ánh sáng sắc lạnh giống như từng thanh dao găm, mỗi cây dao găm có thể chém sắt như chém bùn.

Lâm Côn nhìn thấy con cá mập to lớn hung ác kia nhảy lên cao đụng gãy con thuyền nhỏ trước mặt, lao thẳng về phía Thẩm Hàm Sân đang bay lên không trung. Mắt thấy Thẩm Hàm Sân sắp rơi vào trong miệng của nó, đây là thời khắc chỉ mảnh treo chuông, đột nhiên Lâm Côn cầm một cây súng lục trong tay, cây súng lục này có khác biệt lớn với súng lục bình thường, thân súng góc cạnh mạnh mẽ, ống súng dài gấp hai súng lục bình thường, đây là súng lục Desert Eagle do quân khu Mạc Bắc chuyên môn phân phối cho anh.

Một tiếng nổ lớn vang lên, giống như một quả lựu đạn nổ mạnh, Lâm Côn bóp cò, đạn bắn thẳng vào quai hàm con cá mập, anh suýt bị sức giật từ súng đẩy bay ra khỏi thuyền máy.

Đòang, đạn bắn vào quai hàm con cá mập, con cá mập phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể to lớn của nó run rẩy, cái miệng cũng nghiêng sang một bên, bởi vì miệng nó lệch đi nên không thể cắn trúng Thẩm Hàm Sân, Thẩm Hàm Sân trượt sát miệng của nó và rơi vào trong biển, con cá mập cũng rơi xuống biển.

Lâm Côn vung tay phải lên, cây súng cũng biến mất, anh vội vàng nhảy ra khỏi thuyền máy, đồng thời lắc tay trái, một thanh dao găm sắc bén xuất hiện trong tay, đây là vũ khí lợi hại nhất của anh -- Quỷ Súc.

Quỷ Súc vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ, Lâm Côn cầm dao lao vào trong nước, lúc này mặt biển đã bị màu đỏ nhuộm đỏ rực, đó là máu loãng chảy ra từ quai hàm cá mập, viên đạn đã đâm thủng một lỗ máu trên quai hàm của nó, máu loãng đang chảy ra ngoài như suối.

Con cá mập to lớn đau đớn lăn lộn trong biển, từng luồng sóng nước cuồn cuộn, Lâm Côn nín thở tìm kiếm bóng người của Thẩm Hàm Sân, nhưng anh không nhìn thấy cái gì, anh ngậm Quỷ Súc trong miệng, hai tay bơi nhanh xuống dưới, anh nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hàm Sân.

Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, đáy biển cũng rất sáng, Thẩm Hàm Sân nhắm mắt chìm xuống nước, mái tóc đen của cô phồng lên giống như đóa hoa sen nở rộ, gương mặt trắng mịn ngũ quan tinh xảo, ánh sáng mặt trời chiếu vào hàng mi thật dài của cô, cô lúc này giống như tiên tử dưới biển.

Trong nháy mắt, Lâm Côn có cảm giác kinh diễm, Thẩm Hàm Sân trước mắt hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh, anh vốn tưởng rằng cô là một người có vẻ ngoài xấu xí và tính cách hướng nội, không nghĩ tới cô lại xinh đẹp như thế.

Con cá mập phía trên giãy giụa một lúc cũng ổn định lại, nó dùng ánh mắt hung dữ nhìn Lâm Côn, sau đó xoay người lao tới tấn công Lâm Côn.

Lâm Côn có cảm giác dòng nước sau lưng đang cuộn trào, anh cũng hiểu con cá mập đã lao tới, anh vội vàng xoay người lại, bất kể là ở đáy biển hay trên mặt đất, anh không thể đưa lưng về phía kẻ địch.

Con cá mập lớn lao tới, Lâm Côn lúc này còn chưa chuẩn bị đón đánh thế nào, hơn nữa Thẩm Hàm Sân phía dưới đang chìm xuống, chìm càng sâu sức ép của nước càng lớn, cô ấy lại không thể nín thở quá lâu. Đây là thời khắc chỉ mảnh treo chuông, Lâm Côn hơi suy nghĩ, đột nhiên vung tay phải lên, lúc này khẩu súng lục lại xuất hiện trong tay, anh nhắm ngay đầu con cá mập, ngón tay quả quyết bóp cò, lại nghe tiếng nổ mạnh vang lên, viên đạn kéo lê một đường bọt khí màu trắng lao thẳng về phía trước, trực tiếp bay vào trong miệng con cá mập.

Trong miệng con cá mập có một lỗ máu xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng lan ra xung quanh, con cá mập đau đớn nên giãy giụa rất dữ dội, thân thể nó co rút và quay cuồng, Lâm Côn mượn nhờ sức giật từ súng và nhanh chóng chìm xuống biển, cũng tới gần Thẩm Hàm Sân.

Đột nhiên Thẩm Hàm Sân há miệng phun ra một đám bọt khí, Lâm Côn vội vàng kề sát miệng cô ấy, cắn môi của cô và truyền dưỡng khí.

Thẩm Hàm Sân mở mắt ra, cô cho rằng mình đã chết, xung quanh là biển nước vô tận, cô cảm giác mình không còn sức lực nào, đồng thời lại cảm thấy ấm áp, giống như đang nằm trong vòng tay của thượng đế...

Hóa ra cảm giác chết là như vậy.

Thẩm Hàm Sân tiếp tục mở hai mắt ra, cô không rõ mình chết chưa, rốt cuộc mình đang ở thiên đường hay địa ngục, sau khi cô nhìn rõ tình cảnh trước mắt, trái tim của cô như co thắt lại, người đàn ông trước mặt đang ôm cô, hôn cô...

Này!!!

Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể bị cướp đi như vậy, trong lòng cô vừa tức vừa hận, giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực Lâm Côn, Lâm Côn lúc này mở mắt ra, ánh mắt hai người đối diện nhau, Thẩm Hàm Sân lập tức trấn định lại, trong lòng cô lập tức ý thức được chính mình còn chưa chết, cũng hiểu rõ tại sao người đàn ông trước mắt lại hôn môi cô.

Sau lưng Lâm Côn, con cá mập to lớn kia đang lao tới, sau khi trúng hai viên đạn, con cá mập này đã hung dữ hơn trước, trong đôi mắt tối tăm của nó mang theo sát khí, nó đang há miệng to lớn đầy máu lao tới cắn xé Lâm Côn, Thẩm Hàm Sân vừa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt sợ hãi của cô mở to, Lâm Côn nhíu mày, anh đã ý thức được có nguy hiểm tới gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK