Lâm Côn chào Phùng Giai Tuệ: "Chào cô giáo Phùng!"
Phùng Giai Tuệ đang lấy hành lý từ trong cốp sau của chiếc xe taxi, lúc quay đầu lại nhìn thấy Lâm Côn làm cô rất kinh ngạc, cô vui mừng cười nói: "Anh Côn, anh tới đón Lâm Lâm sao?"
Lâm Côn cười nói: "Đúng vậy, nhưng tôi hình như tới hơi sớm." Anh cầm điện thoại di động nhìn giờ nói: "Còn phải một giờ nữa thằng bé mới tan học."
Phùng Giai Tuệ chủ động mời anh: "Vậy anh đến ký túc xá của tôi ngồi một lát trước đi, đúng lúc Hàn Tâm có nhờ tôi chuyển ít đồ cho anh."
"Oh?"
"Đồ đang ở trong vali của tôi." Phùng Giai Tuệ chỉ vào cái vali lớn trên mặt đất, cười nói: "Không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây, Hàn Tâm nói vật kia rất quan trọng nên tôi để ở dưới cùng."
"Ừ." Lâm Côn đi tới, cười nói: "Vậy để tôi giúp cô xách cái vali này." Anh dùng một tay nhấc cái vali lớn lên, cái vali này thật sự hơi nặng, anh quay đầu lại nói: "Cô đựng bảo bối gì trong này thế?"
Phùng Giai Tuệ cười nói: "Thật ra cũng không có gì, trong chỉ có một ít đặc sản địa phương thôi. Đúng rồi, bên trong còn có đồ cha mẹ tôi bảo mang gửi cho anh."
"Hả? Còn có phần của tôi sao?" Lâm Côn cười nói, hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đi đến trước cổng lớn của trường mầm non, lúc này bác lái xe hơn bốn mươi tuổi mới từ trong cửa sổ xe taxi thò đầu gọi Phùng Giai Tuệ: "Này cô gái, nhìn thấy người trong lòng cũng không cần đi vội vàng như vậy chứ? Cô còn chưa trả tiền đâu!"
Phùng Giai Tuệ lập tức đỏ mặt, bác tài xế này cũng thật là, làm gì phải nói chuyện trong lòng của người ta ra như vậy chứ? Phùng Giai Tuệ vội vàng lấy từ trong ví ra một trăm tệ, quay lại đưa tiền cho tài xế, sau đó cô cũng không đợi lấy lại tiền lẻ đã vội vàng xoay người đi vào trong trường học, mặt cô đỏ giống như quả táo chín vậy.
"Này, cô gái, tôi còn chưa trả lại tiền thừa cho cô mà!" Bác tài xế lại kêu.
"Không cần trả." Phùng Giai Tuệ vội vàng đi vào trường mầm non, bỏ lại Lâm Côn lại phía sau.
Lâm Côn hơi ngây người, quay đầu lại cười, sau đó anh tự luyến lẩm bẩm: "Không thể nào... Chẳng lẽ mình lại có sức quyến rũ như vậy sao?"
Lúc này tài xế kia lại hô lên: "Nhóc con, còn không mau đuổi theo, bạn gái cậu đang xấu hổ rồi kìa!"
Lâm Côn vừa muốn đi vào trong trường mầm non lại đột nhiên quay trở lại, giơ tay đến trước mặt anh tài xế, ông ta không hiểu nhìn anh: "Này nhóc, cậu làm vậy là có ý gì hả?"
Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: "Còn có thể là ý gì nữa, mau trả lại tiền thừa đi chứ."
Anh tài xế nhíu mày nói: "Làm trò gì vậy, cô bé kia không phải đã nói không cần trả lại rồi sao?"
Lâm Côn cười nói: "Cô ấy nói là không cần trả, nhưng nếu ông cũng nói cô ấy là bạn gái của tôi thì tiền của cô ấy chính là tiền của tôi, cô ấy nói không cần trả lại không có nghĩa là tôi cũng nói không cần trả, cho nên anh vẫn nên nhanh chóng trả lại tiền đi."
Bác tài xế này xụ mặt, nhìn Lâm Côn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, loại người gì vậy, còn ki bo hơn cả cô bé kia, cực kỳ không tình nguyện trả lại tiền thừa. Thật ra ông ta có lòng tham, từ trạm xe lửa đến trường mầm non trung tâm thành phố, toàn bộ hành trình cũng chỉ 30 tệ tiền xe, vừa rồi Phùng Giai Tuệ đưa cho ông ta một trăm tệ, ông muốn nuốt hết thì quả thật không tốt lắm, hơn nữa nếu không phải Phùng Giai Tuệ bị ông ta nói cho phát ngượng, cô làm sao có thể ‘bỏ của chạy lấy người’ như vậy được.
Tiền xe tổng cộng là 29,4, còn 0,6 tệ này thật sự khó tìm, lúc này Lâm Côn rất hào phóng khoát tay, "Thôi đi người anh em, 0,6 tệ này thì không cần thối lại." Anh nói xong đã xách vali tùy đi vào trong trường mầm non, mặt người tài xế đen như đáy nồi, run rẩy vài cái: "Người... Người gì vậy trời!"
Phòng ký túc của Phùng Giai Tuệ ở trong trường mầm non, đó là một căn nhà hai tầng, điều kiện sinh hoạt bên trong rất tốt, cho dù căn phòng không lớn, nhưng được cô trang trí rất ấm áp, hơn nữa cũng quét dọn sạch sẽ, Lâm Côn gõ cửa đi vào, mặt Phùng Giai Tuệ vẫn còn đỏ hồng.
"Ông tài xế kia chỉ là ăn nói lung thôi, tôi biết cô vẫn luôn coi tôi là anh trai nên cô không cần để ý đến anh ta làm gì." Lâm Côn cười nói.
"A..." Phùng Giai Tuệ cúi đầu đáp một tiếng. "Anh tùy tiện ngồi đi." Cô xoay người lại bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
"Căn phòng nhỏ này của cô thật sự rất tốt, rất ấm áp." Lâm Côn cười nói.
"Anh uống nước đi." Phùng Giai Tuệ cầm một ly nước tới, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Côn.
Lâm Côn nhận ly nước uống một ngụm, anh không muốn thấy Phùng Giai Tuệ tiếp tục xấu hổ như thế nên chuyển đề tài nói: "Hàn Tâm nhờ cô mang cho tôi cái gì vậy? Cô nhanh lấy ra cho tôi xem đi. Còn cả đặc sản địa phương của chú dì cho tôi nữa."
Phùng Giai Tuệ mở vali lớn, lấy từ bên trong ra một bọc đặc sản địa phương lớn, bên trong đều là nông sản của nông thôn, bao gồm khoai sọ, khoai lang, ngô.
Ở dưới đáy của cái vali, Phùng Giai Tuệ lấy ra một hộp quà nhỏ nhắn, đưa tới trước mặt Lâm Côn: "Chính là cái này đây, Hàn Tâm bảo tôi mang tới cho anh."
"Đây là cái gì?" Lâm Côn nhận hộp quà, hết nhìn trái tới nhìn phải lại thật sự không nhìn ra được đó là cái gì.
"Tôi cũng không biết." Phùng Giai Tuệ nói.
"À..."
Lâm Côn lập tức mở hộp quà ra, sau khi mở được một lớp giấy gói, bên trong còn có một lớp giấy gói khác, khi mở ra lại thấy một lớp giấy gói khác nữa, điều này khiến cho mặt anh càng đen hơn. May là sau khi mở ra tầng giấy gói thứ ba, bên trong xuất hiện một mảnh giấy nhỏ, Lâm Côn cầm lên đọc: "Mang theo nó và nghĩ tới em."
Đây là một câu cực kỳ mập mờ, vẻ mặt Phùng Giai Tuệ càng không tự nhiên, Lâm Côn cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên chỉ huy Lâm của chúng ta là một người da mặt rất dày cười ha ha nói: "Cô gái này cũng thật là, đã lớn thế này mà tính tình còn trẻ con."
Anh đưa tay mở ra một lớp giấy gói cuối cùng, bên trong là một hộp nhỏ rất đẹp, trong hộp đặt một cái giá chữ thập nhỏ ting xảo, ánh sáng lập lòe màu vàng, Lâm Côn cầm lên nhìn rồi dùng ngón tay búng nhẹ vào nó, anh có thể xác định nó chính là vàng thật 100%, hơn nữa nhìn màu sắc của nó, chắc là loại vàng Cu Ba hiếm có, toàn thế giới cũng có rất ít loại vàng này nên giá cũng rất đắt.
Theo Phùng Giai Tuệ thấy, đây là một cái giá chữ thập bằng vàng bình thường, tuy nhiên lại chứng tỏ được tình yêu của Hàn Tâm giành cho Lâm Côn. Mặc dù biết Lâm Côn là người đã có gia đình, trước đó bởi vì cảm kích Lâm Côn đã giúp mình, cho nên trong lòng cô cảm giác mình đối với anh không giống với những người đàn ông khác, nhưng mãi đến vừa rồi bị bác tài xế trêu chọc như vậy, cô mới mơ hồ hiểu ra...
Sau đó, khi thấy món quà nhỏ Hàn Tâm gửi tặng cho Lâm Côn, là cái giá chữ thập biểu đạt tình yêu, cô cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải. Không biết vì sao trong lòng cô bắt đầu ghen tuông, cảm giác ghen tuông này làm bản thân cô cảm giác khủng hoảng, nếu như người đàn ông trước mắt này là một người đàn ông độc thân, nói không chừng cô còn có can đảm có thể đứng ra nói ‘em thích anh’, thậm chí cạnh tranh công bằng với Hàn Tâm. Nhưng vấn đề là anh đã là chồng của người khác, hơn nữa con trai anh cũng đã năm tuổi, còn là đứa trẻ đáng yêu như vậy...
Phùng Giai Tuệ sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ cho dù không được đi học gì, nhưng giáo dục cô làm người phải đường đường chính chính, cho nên cô không chấp nhận được chuyện mình có tình cảm với một người đàn ông đã có gia đình, sau khi lấy lại tinh thần cô lập tức đuổi Lâm Côn ra ngoài: "Anh Lâm, tôi ngồi xe hết một ngày cảm giác mệt chết đi được, tôi muốn thu dọn một chút rồi nghỉ sớm."
Lâm Côn tất nhiên nhìn ra được tâm tư của Phùng Giai Tuệ, anh không muốn thấy Phùng Giai Tuệ khó xử nên vừa cười vừa nói: "Ừ, đúng lúc tôi còn có việc muốn bàn với phó hiệu trưởng, cô mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước đây."
"Ừ."
Lâm Côn từ trong khu ký túc xá đi ra, lại đến phòng làm việc của Phó Quốc Bân, ngoại trừ phòng làm việc của Phó Quốc Bân, bây giờ anh thật không biết nên đi đâu cho hết thời gian, anh cũng không thể chơi cầu trượt trong vườn trường chứ?
Phó Quốc Bân đang ở trong phòng làm việc xem báo, thấy Lâm Côn gõ cửa đi vào, ông đặt tờ báo xuống mỉm cười đi tới nghênh đón. Trước đây ông coi Lâm Côn là một người trẻ tuổi rất đáng để mình thưởng thức, bây giờ ông lại cực kỳ cảm kích Lâm Côn. Chuyện điều động công việc của Tôn Chí gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, Phó Quốc Bân nghe được tin tức này từ Tôn Chí, biết lần điều động công việc này hoàn toàn do Lâm Côn giúp đỡ, cả đời Phó Quốc Bân chỉ có một cô con gái, anh có thể giúp con rể ông cũng tương đương với giúp đỡ con gái của ông, cho nên trong lòng ông rất cảm ơn anh.
Lâm Côn tất nhiên không hy vọng nhìn thấy được Phó Quốc Bân khách khí với mình như vậy, ở trong mắt anh Phó Quốc Bân là một bậc cha chú rất hiền hòa. Mặc dù Phó Quốc Bân không nói một chữ về chuyện điều động công việc của Tôn Chí, nhưng Lâm Côn vẫn chủ động nói: "Chú Phó, chú thật sự không cần khách sáo với cháu như vậy đâu, cháu chỉ giúp được chuyện nhỏ mà thôi."
Phó Quốc Bân cười nói: "Được rồi Côn Tử, cháu không cần khiêm tốn nữa. Trước kia vì chuyện công việc của con rể chú khiến chú rất phiền lòng, nhưng bởi vì năng lực của chú không đủ, cuối cùng cũng vẫn không thể làm được. Chú cũng nói thật với cháu, cả đời này chú chỉ có một đứa con gái, con rể lại tương đương nửa con trai của chú, nếu nửa người con trai này có tiền đồ, con gái và cháu ngoại chú có cuộc sống tốt, chú chết cũng nhắm mắt!"
Lâm Côn lập tức cười nói: "Chú Phó, sao tự nhiên chú lại nói lời xui xẻo như vậy, nếu như chú thật sự có vấn đề gì thì ai sẽ chơi cờ tướng với cháu nữa."
"Ha ha, cháu không chê chú Phó là bại tướng dưới tay cháu à?" Phó Quốc Bân cười ha ha nói, trong lòng ông lại cực kỳ vui mừng, có thể quen biết với người trẻ tuổi như Lâm Côn cũng xem như là ông tới già vẫn gặp được may mắn rồi.
"Chú Phó, trên bàn cờ không nhất định phải lấy thắng thua để luận anh hùng, cháu đánh cờ với chú chủ yếu là thắng ở phần sát khí nặng, mà chú ở trên bàn cờ lại có phần ổn định vững vàng, đây là điều mà cháu vẫn cần từ từ học hỏi."
"Ha ha, Côn Tử, cháu quá khiêm nhường rồi."
Hai người nói xong lại dọn bàn cờ lên, một trận chiến tranh không có khói thuốc súng dần dần được triển khai.
Bởi thời gian có hạn, hai người chơi một ván kết quả lại hoà, Phó Quốc Bân còn chưa thấy đủ, nhưng không có cách nào, tiếng chuông tan học đã vang lên, Lâm Côn phải đón Lâm Lâm về nhà làm cơm tối. Khi Lâm Côn rời khỏi phòng làm việc, Phó Quốc Bân lưu luyến nói: "Côn Tử, hôm nào có thời gian chúng ta lại đánh tiếp!"
Lâm Côn vừa cười vừa nói: "Được, chú Phó, đến lúc đó cháu nhất định giết cho chú máu chảy thành sông!"
Phó Quốc Bân cười ha ha nói: "Được, đến lúc đó chú cũng cho cháu ‘xác phơi đầy đồng’."
Trước đó Lâm Côn chơi cờ với Phó Quốc Bân đều thắng rất nhẹ nhàng, nhưng ngày hôm nay anh quả thật phí công sức lại không thể chiếm được lợi thế, đây không phải là tài đánh cờ của anh giảm sút mà gần đây Phó Quốc Bân không có việc gì vẫn luôn nghiên cứu sách dạy đánh cờ, tìm ra được biện pháp kìm chế anh...