"Cha, đây là cô giáo Phùng, chủ nhiệm lớp của con." Tiểu Sở Lâm ôm cổ Lâm Côn giới thiệu, sau đó vừa cười vừa nói với Phùng Giai Tuệ:
"Cô giáo Phùng, đây là cha của con, cha con là cha siêu nhân đó!"
Lâm Côn xấu hổ cười cười, vươn tay nói: “Xin chào, cô giáo Phùng!"
Phùng Giai Tuệ cũng cười, vươn tay nói: “ Xin chào, anh Lâm.” Hai người lễ phép bắt tay.
Giáo viên chủ nhiệm chủ động tìm tới chắc chắn là có việc, Lâm Côn trực tiếp hỏi: “Cô giáo Phùng, có phải Lâm Lâm ở trường không ngoan rồi không?”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Thật ra cũng không phải, Lâm Lâm học ở trường vẫn cực kỳ ngoan, chỉ là hôm nay em ấy bỗng nhiên trở thành đại ca của các bạn nhỏ khác, tôi lo sau này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập và sự trưởng thành của Lâm Lâm.”
Lâm Côn nghiêm túc gật đầu nói: “Cô giáo Phùng, chuyện này tôi đã hiểu, về nhà tôi sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt, cám ơn cô giáo đã quan tâm đến Lâm Lâm nhà tôi, hôm nào có thời gian, tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Cha Lâm Lâm khách sáo quá rồi, đây là việc mà giáo viên như tôi nên làm. Được rồi, anh và Lâm Lâm cũng nên về nhà đi, tôi cũng phải quay lại văn phòng dọn dẹp một chút để tan tầm đây... Lâm Lâm, tạm biệt.”
“Cô giáo Phùng, tạm biệt...” Cậu bé vừa nghe Lâm Côn nói muốn dạy bảo mình thì lập tức ỉu xìu, hoàn toàn không có vẻ vui mừng như vừa rồi. Đợi Phùng Giai Tuệ đi xa, cậu bé liền đáng thương tội nghiệp hỏi Lâm Côn: “Cha, cha sẽ đánh con sao?”
“Con trai ngốc, đương nhiên là không rồi.” Lâm Côn vuốt ve khuôn mặt cậu bé, cười nói: “Nhưng mà con phải hứa với cha, về sau không được làm đại ca gì đó nữa, con phải chơi thật ngoan cùng các bạn, học thật giỏi.”
“Dạ... “
“Nhưng là con trai, không được để người khác ức hiếp con, nếu ai ức hiếp con thì con đánh lại kẻ đó, đánh không lại thì nói với cha biết chưa?” Lâm Côn vừa ôm Tiểu Sở Lâm đi đến chỗ đỗ xe.
“Dạ.”
Cậu bé vẫn không vui vẻ, ghé vào bờ vai Lâm Côn như là có tâm sự gì đó, Lâm Côn cho rằng cậu bé vì sau này không được làm đại ca của các bạn học nữa nên mới không vui, anh cũng không nói gì nữa.
Hai cha con ngồi vào trong xe, Tiểu Sở Lâm ngơ ngác nhìn về phía trước, Lâm Côn vừa khởi động xe, đánh tay lái muốn đi thì vẻ mặt Tiểu Sở Lâm đột nhiên nghiêm túc, lên tiếng hỏi: “Cha, cha và mẹ sẽ ly hôn sao?”
Lâm Côn giật mình, chân giẫm lên phanh xe và chân ga, khiến thân xe giật mạnh một cái về phía trước, tắt máy.
“Gì, ly hôn?” Lâm Côn quay đầu hỏi.
“Dạ.”
Vẻ mặt cậu bé ủ rủ đầy thất vọng, nói: “Cha, vừa nãy con thấy ánh mắt cha nhìn cô giáo Phùng rất khác thường, cha thích cô giáo Phùng đúng không, cha sẽ vì bỏ trốn với cô giáo Phùng mà bỏ rơi con với mẹ sao?”
“...”
Mặt Lâm Côn đen lại, thằng bé này mới tí tuổi đầu đã học theo ai, lại còn biết cái từ ‘bỏ trốn’ này.
Lâm Côn xoa đầu Tiểu Sở Lâm an ủi: “Yên tâm đi Lâm Lâm, cha sẽ không vứt bỏ con và mẹ đâu.”
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên là thật.”
“Haizzz...”
Cậu bé lại thở dài giống như đang rất rầu rĩ, nói: “Cha, tâm trạng con không tốt, cực kỳ không tốt.”
“Vậy làm thế nào thì tâm trạng con mới có thể tốt lên?” Lâm Côn quan tâm hỏi.
“Cha, hay là cha đưa con đến một nơi đi, đi đến đó tâm trạng con sẽ tốt lên thôi.” Cậu bé nói.
“Nơi nào?”
“Đến nơi cha sẽ biết.” Tiểu Sở Lâm nói xong, liền lấy một cái IP6 từ trong túi ra, thuần thục mở bản đồ -- định vị -- rồi mở phần chỉ đường, sau đó đặt IP6 lên trên giá trước tay lái.
Lâm Côn liếc nhìn một cái, trên bản đồ chỉ đường hiển thị là quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa.
Lâm Côn không hỏi gì, khởi động xe một lần nữa, đi đến quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa, anh không chú ý đến, thật ra thừa dịp lúc anh quay đầu xe, Tiểu Sở Lâm đang ngồi ghế phụ bên cạnh tay lái mím môi cười trộm một trận.
Quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa là một trong các trung tâm thương nghiệp lớn nhất ở thành phố Trung Cảng, nơi đây tập trung rất nhiều khu giải trí, rạp chiếu phim, KTV, nhà hàng, khu vui chơi... Lâm Côn đậu xe ở tầng ngầm garage của quảng trường, Sau khi xuống xe, Tiểu Sở Lâm lại ngựa quen đường cũ đi trước dẫn đường, trước tiên là đưa Lâm Côn vào một khu trung tâm thương mại lớn, sau đó đi thang máy lên tầng năm, lúc cửa thang máy mở ra, lập tức vô số tiếng ồn ào đập vào mặt, dọc theo đường đi tâm trạng Tiểu Sở Lâm vốn không tốt, cũng trở nên đầy máu sống lại rồi!
Thì ra nhóc con này muốn đến khu vui chơi!
Đến giờ phút này, Lâm Côn nhìn thấy cậu bé vui vẻ chơi các loại máy chơi game, anh cực kỳ nghi ngờ có phải mình bị nhóc con này đùa giỡn rồi hay không, lúc đầu là lấy anh và Phùng Gia Tuệ làm cái cớ, rồi nói tâm trạng không tốt, sau đó lại đòi đến nơi này chơi, tục ngữ nói người nhỏ mưu to quả thật không sai.
“Giỏi lắm nhóc con, dám lừa cả cha!”
Lâm Côn cười lắc đầu, không thắc mắc ý đồ thật sự của Tiểu Sở Lâm nữa. Lúc này điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, là Sở Tĩnh Dao gọi tới, trong khu vui chơi quá hỗn loạn, anh không dám để Tiểu Sở Lâm rời khỏi tầm mắt mình, nên đứng tại chỗ nghe điện thoại. Nhưng trong khu vui chơi quá ồn ào, anh căn bản không nghe rõ được Tĩnh Dao nói gì, anh nhất thời sốt ruột, liền hét vào điện thoại: “Vợ à, em yên tâm đi, anh cùng với con trai...”
“Alo alo? “
Trong điện thoại truyền đến tạp âm.
Máy chơi game trong khu vui chơi gần như đều bị Tiểu Sở Lâm chơi qua, nhưng cậu nhóc này chơi giỏi nhất là trò bắn súng, nó ôm một máy chơi game bắn súng, màn hình vang lên những tiếng bắn súng loạn xạ. Trên màn hình, quái vật khổng lồ liền tục bị cậu bé bắn ngã trên đất, Lâm Côn đứng một bên, trong lòng ngầm nói: “Nhóc con này, chắc không phải sau này muốn trở thành một người lính chứ?”
Tiểu Sở Lâm đang chơi hăng hái, thấy cũng sắp qua được cửa này, lại đột nhiên không chơi nữa, buông súng trò chơi xuống, chạy đến trước mặt Lâm Côn, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cha ơi chúng ta đi thôi!”
Lâm Côn bế cậu bé lên thắc mắc hỏi: “Đi chỗ nào?”
Cậu bé liền nói: “Đi ăn cơm.”
Lâm Côn cười nói: “Được, con dẫn đường nhé.”
Lâm Côn thả Tiểu Sở Lâm xuống, cậu bé vẫn ngựa quen đường cũ kéo Lâm Côn tới tầng 6, nơi đây tất cả đều là quán cơm. Bây giờ đang là lúc tan tầm, cả tầng 6 ồn ào toàn người là người, rất nhiều nhà hàng làm ăn tốt, ngoài cửa đều đã có người xếp một hàng dài.
Lâm Côn không sao hiểu được, mục đích của việc ăn cơm chính là làm no bụng, xung quanh nhiều nơi không cần xếp hàng đã có thể ăn cơm như vậy, những người này cần gì phải làm khổ bản thân xếp hàng chờ đợi như vậy? Hơn nữa, phía trước cách đó không xa có một nhà hàng người xếp hàng đã thành hình chữ S rồi, nhà hàng kia tốt như vậy sao?
Trong lòng anh vừa mới nghĩ đến chuyện này, liền phát hiện Tiểu Sở Lâm cũng đi đến nhà hàng kia, đầu của anh liền nổ “ầm” một tiếng, nhìn cái hàng dài hình chữ S kia ít nhất cũng phải hơn một trăm người, nếu đợi tới khi hơn một trăm người này ăn cơm xong, chắc cũng phải đến sáng mai.
“Lâm Lâm, chờ chút!”
Lâm Côn nhanh chóng gọi Tiểu Sở Lâm lại, vừa nhìn nhà hàng kia vừa nói: “Con trai, chắc không phải là con muốn đến chỗ kia ăn cơm chứ?"
Tiểu Sở Lâm trả lời ngay: “Vâng ạ.”
Lâm Côn khuyên: “Theo cha thấy, đợi những cô chú này ăn xong, hai cha con chúng ta chắc cũng đói lả rồi.”
Tiểu Sở Lâm nghịch ngợm cười nói: “Cha yên tâm đi, con đã có cách.” Nói xong, liền chạy nhanh tới nhà hàng kia, lúc đến cổng quán ăn, lập tức xuyên qua đội ngũ hình chữ S làm cho Lâm Côn nhoáng cái chẳng thấy Tiểu Sở Lâm đâu nữa, cũng chẳng cần biết bản thân rõ ràng đang chen ngang, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Sở Lâm đi ngang qua đám người xếp hàng kia, tất cả mọi người chẳng phản ứng gì, Lâm Côn đi ngang qua lại không được, vừa chen liền rước lấy tiếng chỉ trích, sau khi chen qua một cách không dễ dàng, lại thấy Tiểu Sở Lâm đang ngửa đầu nói gì đó với người phục vụ ở cửa.
Hai phía không ngừng vang lên những tiếng chỉ trích, thậm chí còn có người không khách khí với Lâm Côn, dù Lâm Côn da mặt có dày đến đâu thì lúc này cũng đã đỏ lên như đít khỉ, anh cúi đầu đi tới, suy nghĩ rằng nên xin lỗi người phục vụ trước, sau đó sẽ ôm Tiểu Sở Lâm đi, kết quả còn không đợi anh mở miệng, người phục vụ đã khom lưng chào hỏi trước rồi giành nói: “Xin chào ngài Lâm, ngài là khách quý cao cấp của chúng tôi, xin mời theo tôi...”
Lâm Côn có chút lờ mờ không rõ, rõ ràng bản thân mình là lần đầu tiên đến chỗ này, sao lại là thành viên cao cấp?
“Cha, thẻ của cha này.”
Lâm Côn cúi đầu, chỉ thấy trong tay Tiểu Sở Lâm nắm chặt một tấm thẻ VIP màu vàng đưa cho anh.
Tấm thẻ này vừa xuất hiện, những tiếng chỉ trích xung quanh lập tức biến đổi thành tiếng hâm mộ cùng ghen ghét.
Dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp của người phục vụ, Lâm Côn và Tiểu Sở Lâm đi tới chỗ ngồi của khách VIP, lúc thực đơn được mang lên, Tiểu Sở Lâm nhìn Lâm Côn trao đổi: “Cha, chúng ta đóng gói mang về được không?”
Lâm Côn nhìn xung quanh rồi hỏi: “Nơi này rất tốt, vì sao con lại không muốn ăn ở đây?”
Tiểu Sở Lâm liền nói: “Con muốn đóng gói mang về để ăn cùng mẹ, mẹ tăng ca cực kỳ vất vả, còn thường xuyên không ăn cơm chiều, mẹ thích nhất há cảo nhân tôm hùm và bánh thịt ở đây... Cha, chúng ta mang về ăn cùng với mẹ được không?”
Nghe vậy, Lâm Côn lập tức ngẩn ra, trong lòng xẹt qua một tia cảm động, đồng thời trong lòng cũng giật mình hiểu ra, mục đích cậu bé muốn đến quảng trường quốc tế Tân Thiên Địa này không phải để vui chơi mà là muốn mua bữa tối cho mẹ.
“Được!”
....