Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bị Lâm Côn mắng một trận xối xả, những phóng viên trước mặt này đều thẹn đỏ mặt. Trong số bọn họ có không ít người có đạo đức và lương tâm nghề nghiệp, bọn họ nhớ lại tâm trạng lúc mình vừa vào nghề, nhớ lại lý tưởng bao la cùng với tinh thần chính nghĩa của mình lúc đó...

Mà bây giờ, sau khi bị cái nghề này tiêm nhiễm mấy năm, chính mình càng ngày càng trở thành con buôn, càng ngày càng tối mắt vì lợi, so sánh với bản thân trước kia mang theo ý nghĩ đơn thuần vì nhân dân phục vụ, thay xã hội này vạch trần chân tướng, mình bây giờ quả thật giống như một tảng đá nát trong một vũng nước thối.

Nhưng trong đó cũng có không ít phóng viên không có lương tâm, giống như nữ phóng viên mặt tàn nhang đang đứng đối diện với Lâm Côn. Dáng vẻ của cô phóng viên này đã xấu thì thôi đi, đôi mắt đảo tới đảo lui, dáng người không cao, nước da lại đen, phụ nữ như vậy vừa nhìn đã biết chính là thuộc về loại người còn trẻ đã thiếu tự tin nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào việc không thua kém người khác liều mạng cố gắng học tập, sau đó giành được sự thỏa mãn của tâm lý trên học tập.

Loại phụ nữ như vậy có thể nói từ nhỏ tâm lý đã vặn vẹo, sau khi lớn lên bước chân vào xã hội, một khi có cơ hội sẽ làm kẻ địch với toàn bộ xã hội. Để cho loại người như thế bước vào lĩnh vực nghề nghiệp liên quan đến công chúng, đối với xã hội đó tuyệt đối là một khối u ác tính, có sự tồn tại của cô ta chỉ sẽ khiến cho xã hội càng bị bôi đen mà thôi.

Lâm Côn xem như đã nhìn thấu loại người này, nhớ lúc nhỏ lớp bọn họ có một nữ sinh như vậy, bởi vì không có năng khiếu gì nổi bật, cũng không có dáng vẻ ưa nhìn, vì thế liều mạng học tập, một khi thi tốt thì sẽ đắc ý khoe khoang ở trước mặt bạn học của cả lớp. Bình thường nếu như có chuyện gì cần nhờ cô ta giúp đỡ, quả thật là hận không thể bắt người ta quỳ xuống dập đầu với mình, lại đốt thêm ba nén hương cô ta mới bằng lòng giúp đỡ một việc nhỏ nhặt.

Vẻ mặt của những người khác đều thẹn đến đỏ bừng, nữ phóng viên mặt tàn nhang kia lại hoàn toàn chẳng đỏ chút nào, ngược lại tức giận đùng đùng mắng Lâm Côn: “Anh nói ai chứ? Ai không xứng làm phóng viên? Anh rõ ràng là đang đố kỵ với nghề nghiệp của chúng tôi, bởi vì anh là kẻ thua cuộc, cả đời chỉ có thể lăn lộn dưới đáy xã hội mà thôi.”

Cho dù bị chửi như tát nước vào mặt nhưng Lâm Côn lại hoàn toàn không có ý tức giận, chỉ là dáng vẻ rất bất đắc dĩ, vẻ mặt thông cảm nhìn người phụ nữ đang phát điên này lắc đầu thở dài nói: “Từ nhỏ đến lớn cô chắc chắn sống rất đau khổ, bởi vì cô vẫn luôn tự ti đúng không?”

“Tự ti cái đầu anh, ai nói tôi tự ti, từ nhỏ đến lớn tôi đều đạt được thành tích xuất sắc nhất, các giáo viên cũng khen tôi là học sinh giỏi, phụ huynh của những bạn học khác cũng đều muốn con cái của bọn họ học tập tôi, cha mẹ tôi cũng cảm thấy vinh dự vì tôi... Ha ha, tôi tự ti sao? Làm sao có thể chứ? Ngược lại, thứ bùn nhão không thể trát tường như anh mới phải tự ti.”

Lâm Côn tiếp tục bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về nữ phóng viên từ thông cảm trở thành hết thuốc chữa. Bây giờ thì anh càng chắc chắn cô ta chính là loại người giống như trong tưởng tượng của mình, cũng thật sự làm khó cô ta phải sống nhiều năm như vậy.

Không đợi Lâm Côn mở miệng nói gì nữa, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió mạnh kéo tới, giống như có một lưỡi dao đang đâm tới, khiến cho cả người đều dựng tóc gáy... Đương nhiên đây là có thêm chút khoa trương trong đó.

Thẩm Mạn bỗng nhiên giận đùng đùng đi tới, trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi giày cao gót giẫm lên trên mặt đất phát ra tiếng kêu lộp cộp liên tiếp, sau khi đi tới cô không nói hai lời đứng ở trước mặt nữ phóng viên mặt tàn nhang, ở trước mắt biết bao nhiêu người cô vung tay trực tiếp tát xuống.

Chát!

Tiếng tát thanh thúy vang dội, bàn tay trắng trẻo thon dài đẹp đẽ kia đánh chính xác lên trên gương mặt đen gầy đó. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê thảm vang lên, giống như là con mèo cái ở quán cơm bị giẫm phải đuôi...

Nữ phóng viên mặt tàn nhang lên tiếng trả lời bị đánh lảo đảo ngã xuống bên cạnh, trên khuôn mặt đen gầy đầy tàn nhang kia lập tức xuất hiện thêm năm dấu ngón tay rõ ràng. Cơn đau rát từ trên mặt trực tiếp đốt cháy vào tận trong lòng, đau đớn ngoài da không thể sánh được với sự nhục nhã trong lòng. Sau đó cô ta nhanh chóng đứng lên, hét lên với Thẩm Mạn: “Người phụ nữ thối tha này, cô đánh ai hả?” Cùng lúc đó cô ta giơ bàn tay không biết đã viết bao nhiêu tin tức giả dối đánh về phía Thẩm Mạn.

Nói ra thì nữ phóng viên đen gầy, mặt đầy tàn nhang này trước đây thông minh nhiều năm như vậy, học giỏi như vậy thì bây giờ lại hồ đồ giống như kẻ ngu si, Thẩm Mạn người ta tốt xấu gì cũng là đóa hoa của cục cảnh sát, chẳng những bề ngoài xinh đẹp hơn cô ta, bản lĩnh đánh nhau càng không phải là thứ mà cô ta có thể so sánh được.

Chỉ thấy nữ phóng viên mặt tàn nhang kia chưa kịp đánh tới trước mặt Thẩm Mạn thì đôi giày cao gót trên chân của Thẩm Mạn đã chính xác đá trúng bụng của cô ta. Nữ phóng viên này lập tức lại kêu lên thảm thiết, lần này cô ta giống như con chuột bị đá trúng chỗ hiểm, lập tức ôm bụng cong lưng lùi về phía sau, nhưng ngoài miệng cô ta vẫn không ngừng mắng chửi, gào lên: “Cô còn dám đánh người, thân là cảnh sát, cô làm như vậy có xứng đáng với những người nộp thuế như tôi sao? Tôi muốn... Tôi muốn đưa cô ra ánh sáng.”

Vẻ mặt của Thẩm Mạn nghiêm túc, cười lạnh một tiếng nói: “Có bản lĩnh thì cô đưa ra ánh sáng đi, làm một phóng viên còn tưởng mình ghê gớm lắm sao? Cô cho rằng tố chất của cô rất cao sao? Không nhìn thấy có bảng yêu cầu giữ yên lặng phía trên sao, tôi tên là Thẩm Mạn, là đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát trung tâm thành phố, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô đưa tôi ra ánh sáng.”

“Cô...” Nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang cắn răng nói: “Được, vậy tôi sẽ đưa cô ra ánh sáng, khiến cho cô ngày mai phải cởi bỏ bộ cảnh phục này. Hừ, nhìn cô cũng có vài phần sắc đẹp, có thể làm tới vị trí đội trưởng đội điều tra hình sự, e là cũng kiếm được từ trên giường thôi, nếu không chỉ bằng vào cô… Hừ, ai mà biết chứ!”

“Cô!” Sắc mặt của Thẩm Mạn đỏ bừng, chẳng qua cô đã lập tức bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng, xem thường nói với nữ phóng viên mặt tàn nhang kia, “Loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, chính là bẩm sinh tự ti, tâm lý vặn vẹo nổi loạn. Cô tự biết mình xấu xí, vì vậy mới ghen ghét với vẻ đẹp của người khác, lấy việc sỉ nhục người khác để giành được sự an ủi tâm hồn. Loại người như cô nếu sống thì mãi mãi cũng chỉ là đau khổ, mãi mãi không ngẩng đầu lên được.”

“Tôi... tTôi mới không tự ti, tôi mới không đau khổ.” Nữ phóng viên mặt tàn nhang nói: “Bây giờ tôi sống còn tốt hơn những người cùng độ tuổi, tôi có thu nhập tốt, tôi đã mua được nhà và xe, những nhân vật có máu mặt kia cũng sợ tôi, tất cả đều phải đưa tiền cho tôi để lấy lòng tôi. Hừ, các người xinh đẹp thì thế nào, các người xinh đẹp còn không phải là đồ chơi của kẻ khác sao? Tôi thì không giống như vậy, tôi là dựa vào đôi bàn tay của mình sống cuộc sống của chính mình, cho dù tôi viết bài sai sự thật thì thế nào? Cô có bản lĩnh thì cô viết đi.”

Những lời nói chuyện ban đầu đầy hùng hồn nghiêm nghị, đến cuối cùng lại trở thành tự mãn, giống như cô ta đã hoàn toàn từ bên bất lợi trở thành bên có lợi vậy.

Thẩm Mạn lạnh lùng khinh thường cười một tiếng: “Cô cảm thấy mình sống không tệ? Cô cảm thấy mình mạnh hơn những người khác? Tôi chỉ có thể nói cô là ếch ngồi đáy giếng. Trong xã hội này có rất nhiều người có cuộc sống tốt đẹp hơn cô. Cô chuyên chọn những người có cuộc sống không bằng cô để so sánh, điều này nói rõ là sự tự ti trong lòng cô đang quấy nhiễu. Cô không dám ngẩng đầu nhìn lên trên, cô chỉ dám cúi đầu đi so sánh với những người không bằng cô thậm chí là nói tạm thời không bằng cô, ngay cả sự can đảm để ngẩng đầu mà cô cũng không có.”

“Ai... Ai nói tôi không có lòng can đảm?” Nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang ngẩng cổ lên: “Tôi không phải đã ngẩng đầu cao như vậy rồi sao?”

Lúc này Lâm Côn móc điện thoại di động từ trong túi ra, đi từng bước về phía trước, cầm điện thoại di động giơ lên lắc lư, cười trêu tức nói: “Tôi đếm ba tiếng, cô lập tức cúi đầu nhận sai, nếu không tôi sẽ đưa phần ghi âm của cô lên trên mạng, đến lúc đó không cần đến sáng ngày mai, cô sẽ bị đuổi việc.”

“Anh...” Nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang đột nhiên run sợ, vừa rồi cô ta nói ra quá nhiều tin tức, quan trọng hơn nhân vật chính trong đó còn chính là cô ta. Nếu chuyện này thật sự bị truyền lên mạng, chỉ vào kỹ thuật tìm kiếm của cộng đồng mạng bây giờ, rất nhanh sẽ có thể tìm ra được mọi thông tin về cô ta, đến lúc đó lại trải qua tốc độ lang truyền nhanh chóng của mạng lưới truyền thông sẽ trở thành tiêu điểm chỉ trích của mọi người. Vì để không ảnh hưởng tới danh dự và uy vọng của tòa soạn báo, tòa soạn báo chắc chắn sẽ đuổi việc cô ta.

Đuổi việc cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau khi cô ta bị đám ăn thịt người trên mạng đào ra, những phóng viên, tòa soạn khác cùng các ngành nghề có liên quan chắc chắn đưa cô ta vào danh sách đen, đến lúc đó nếu cô ta lại muốn tiếp tục làm công việc phóng viên thì sợ là không thể được.

Ở xã hội hiện tại, nghề nghiệp phóng viên tuyệt đối được xem như miệng bánh ngon, đối với nữ phóng viên mặt tàn nhang mà nói, một khi mất đi ánh hào quang này cũng chính là đại diện cho cuộc đời cô ta gần như hoàn toàn tuyệt vọng. Bởi vì ngoại trừ việc cô ta biết chanh chua khắc khe viết một số bài báo giả tạo để kiếm tiền ra, những thứ còn lại gần như không có gì.

Nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang hiểu rõ sự lợi hại trong đó, vì vậy mặc dù hàm răng nghiến vào nhau ken két nhưng cô ta vẫn không nổi giận. Sau khi cố nuốt cơn giận vào trong bụng, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia hy vọng.

Thẩm Mạn chỉ cảm thấy kỳ lạ nhưng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lâm Côn lại có cảm giác sau lưng có người đang chầm chậm bước tới.

Chỉ thấy gã bạn trai mập mạp của nữ phóng viên mặt tàn nhang kia không biết đã đứng lên từ lúc nào, đang tiến đến gần Lâm Côn, ánh mắt của anh ta đầy hung ác, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Lâm Côn. Mục đích của anh ta rất rõ ràng, chính là muốn cướp điện thoại trong tay của Lâm Côn, sau đó sẽ tiêu hủy, như vậy thì bạn gái của anh ta sẽ không bị uy hiếp nữa, cũng không cần cúi đầu xin lỗi rồi.Chỉ tiếc là cách nghĩ của anh ta thì tốt, nhưng khoảng cách của hiện thực và cách nghĩ vẫn luôn cách nhau rất xa, anh ta vừa mới làm một tư thế lao về phía trước, khóe miệng của Lâm Côn đột nhiên nở nụ cười, quay người đạp một cước vào cái đống thịt mỡ ở bụng của anh ta...

Không có tiếng phịch vang lên, bởi vì thịt trên bụng của gã mập kia rất dày, sau khi Lâm Côn đạp một cước, cảm thấy giống như là đạp lên một đống bông gòn. Chẳng qua vẫn có hiệu quả, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết đúng hạn vang lên, tên mập hét lên một tiếng mông liền ngã xuống đất.

Tất cả những điều này gần như chỉ xảy ra trong nháy mắt, những người có mặt ở đó vẫn chưa kịp phản ứng, Lâm Côn đã quay lưng lại, cười lạnh lùng nói với nữ phóng viên mặt tàn nhang: “Tôi nói cô vẫn là ngoan ngoãn nhận sai xin lỗi đi, chỉ dựa vào người bạn trai vừa mập vừa béo còn ngu ngốc của cô, muốn cướp điện thoại từ tay tôi thì không thể nào đâu. Bắt đầu từ bây giờ, tôi chỉ cho cô ba giây, nếu như cô không xin lỗi, tôi lập tức phát phần ghi âm này lên mạng.”

Nói xong, Lâm Côn giơ điện thoại lên, ngón tay đặt ở trên nút xác nhận gửi đi, bắt đầu đếm: “Một, hai, ba...” Anh vừa dứt lời, nữ phóng viên mặt đầy tàn nhang kia lập tức hét lên: “Đợi đã, đừng gửi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK