Lúc còn trẻ Kim Nguyên Tông đánh đánh giết giết, sau khi đến tuổi trung niên xem như ổn định lại, hai mươi năm sống trong mưa tanh gió máu, kinh nghiệm ông tích lũy được nhiều nhất chính là làm sao chỉnh người, khiến cho người ta khuất phục ông ta.
Trước đây biết bao người ương ngạnh đã từng thua trên tay ông, đó là những kẻ thà cắn nát xương cũng không muốn chịu lên tiếng, cuối cùng trong số mười người cũng có tám kẻ mở miệng, còn lại hai người đều bị ném vào biển nuôi cá mập.
Bây giờ Kim Nguyên Tông ăn chay niệm phật, mặt mũi dần dần trở nên hiền lành, một mặt ông muốn tích đức nhiều một chút, tẩy rửa sát nghiệt lúc trẻ, mặt khác là muốn tích chút đức để che chở cho cháu của ông.
Nhưng con hổ không ăn thịt, thì không có nghĩa nó là mèo bệnh, lúc cần phát huy thì vẫn có thể một tiếng gầm gú làm rung chuyển núi rừng.
Khi thấy nụ cười trên mặt Kim Nguyên Tông, trong lòng hai người đàn ông cao to đều run sợ, bọn họ là đã nhìn thấy qua ông chủ nổi giận, tuy nhiên nhiều năm như vậy cũng chỉ gặp một lần. Đó là lúc Kim Khải vừa lên đại học, một sinh viên năm ba tự cho mình có gia cảnh tốt, hơn nữa có ông nội là một lãnh đạo lớn ở tỉnh sở, sau khi xảy ra mâu thuẫn với Kim Khải đã tìm một đám lưu manh đánh Kim Khải vào viện.
Lúc đó, sau khi Kim Nguyên Tông biết được, trên mặt chính là lộ ra vẻ mặt đáng sợ như lúc này, ông không nói gì nhiều, chỉ nói một câu đơn giản: “Người đánh cháu của tôi, phải trả giá gấp mười lần trở lên.”
Hai người đàn ông cường tráng có mặt ở đây, lúc đó chỉ là lính lác nhỏ bé mới bước vào ‘Kim Tự Chiêu Bài’, đến giờ bọn họ vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó. Những tên lưu manh đánh Kim Khải đó đều bị tìm bắt được, tổng cộng có chín người bị đánh đến bị thương nghiêm trọng, hơn nữa còn gây ra tàn tật ở những mức độ khác nhau, trong đó có một người nặng nhất chính là cả đời này cũng không đứng lên được, còn về cậu sinh viên năm ba con nhà giàu có gia thế ưu việt kia, cũng không thoát được ngón tay hổ ông, trên mặt của cậu ta nở đầy hoa.
Tục ngữ nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, lúc đó khi Kim Nguyên Tông đánh cậu ấm con nhà giàu kia còn không biết bối cảnh của tên này. Thật ra chuyện này rất bình thường, lúc xử lý những chuyện khác ông vẫn luôn tuyệt đối không có sai lầm, nhưng khi xử lý vấn đề liên quan đến cháu của mình, ông lại hoàn toàn giống như con thú dữ nổi điên, hận không thể hung hăng cắn nát đối phương, căn bản đợi không được điều tra rõ ràng.
Sau đó ông nội của thằng nhóc con nhà giàu kia tự mình tìm đến Kim Nguyên Tông, sau khi Kim Nguyên Tông biết được thân phận của đối phương rất lễ phép cúi mình cúi chào, vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh sở kia rất tự nhiên trút xuống Kim Nguyên Tông những lời chửi mắng, cuối cùng còn uy hiếp nói sẽ làm cho cho Kim Tự Chiêu Bài của Kim Nguyên Tông hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Kim Nguyên Tông vẫn luôn là dáng vẻ không nóng không lạnh, không quan tâm lời nói của vị lãnh đạo cấp cao tỉnh sở này, dù ông ta khó nghe tới mức nào đều không khiến ông dao động. Cuối cùng ông cũng nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh nhưng ngập tràn thâm trầm nói: “Ông có thể khiến cho Kim Tự Chiêu Bài của tôi biến mất, tôi cũng có thể làm cho cả nhà ông lập tức biến mất, Kim Nguyên Tông tôi cũng không nói mạnh miệng, nhưng nói được là làm được.”
Chẳng qua chỉ là một câu nói ngắn gọn, sau khi nói xong Kim Nguyên Tông rất bình tĩnh xoay người bỏ đi, vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh sở kia lúc trước vẫn là dáng vẻ ‘ông đây rất lợi hại’, khí thế hung hăng thoáng cái đã ủ rũ xuống, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, không phải là màu sắc thâm trầm lạnh lẽo mà là do khiếp sợ đến trở nên lạnh giá.
Không đợi Kim Nguyên Tông đi ra khỏi cửa, vị lãnh đạo cáp cao tỉnh sở kia không để ý đến mặt mũi, lôi kéo tay Kim Nguyên Tông, vẻ mặt thành khẩn áy náy, cuối cùng thậm chí còn đề nghị phải bày tiệc để xin lỗi Kim Nguyên Tông.
Có đôi khi, không phải là bạn có quyền thế thì nhất định có ưu thế, trên thế giới này vĩnh viễn là vua cũng thua thằng liều, nhưng một khi một người chịu từ bỏ tất cả, thế giới sẽ cũng vì họ mà trở nên run rẩy.
Ở trong mắt Kim Nguyên Tông, lúc còn trẻ tạo dựng gia nghiệp là mục đích của ông, bây giờ cháu trai mới chính là mục đích sống còn của ông. Ông sống lâu thêm một ngày cũng là suy nghĩ vì cháu trai, đắp đường cho tương lai của cháu trai mình, hy vọng sau này mình trăm tuổi, nó có thể độc lập một mình, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đường hoàng.
Con hổ không phát uy bạn có thể coi nó là con mèo bệnh, nhưng nếu con hổ phát huy thì muốn hối hận không kịp nữa rồi.
Cô thư ký kia nằm dưới đất, hất mặt lên tỏa vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ thề chết không phục, Nguyên Tông đã đi về phía cô ta, ở trong mắt của cô ta dù ông cụ trước mắt này trước đây lợi hại như thế nào, bây giờ cũng là một kẻ mất đi cháu trai duy nhất, đáng thương tội nghiệp, liều mạng cả đời mới gây dựng được một gia nghiệp lớn, cuối cùng lại không có ai kế thừa.
Kim Nguyên Tông đi tới trước mặt cô thư ký, không nói lời nào, đột nhiên giơ chân lên hung hăng đạp xuống, chính là nhằm thẳng vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp được phủ thêm một lớp phấn dày của cô thư ký, lập tức nghe một tiếng kêu thảm thiết từ cổ họng phát ra.
Kim Nguyên Tông ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn hai người đàn ông cường tráng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Để cho cô ta hiểu rõ cái gì gọi là đau khổ nhất trên đời này, không phải mỗi một phụ nữ mạnh miệng đều có thể làm Lưu Hồ Lan* đâu, Lưu Hồ Lan là vì cách mạng, một kẻ bán mình như cô ta không thể so sánh được.”
*Lưu Hồ Lan (1932-1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc
Hai người đàn ông cường tráng cùng gật đầu, bọn họ cũng không dùng thủ đoạn đặc biệt gì, chỉ là dùng tay không, tay đánh chân đạp, không được hai phút, thư ký nằm dưới đất đã bị đánh đến không còn hình người, vừa khóc vừa xin tha mạng, hơn nữa còn khàn giọng kêu lên: “Tôi nói, tôi nói…”
Hai người đàn ông cường tráng căn bản không nhìn Kim Nguyên Tông xin chỉ thị, chỉ cố ra tay, bọn họ theo Kim Nguyên Tông cũng được bảy tám năm rồi, rất hiểu rõ tính khí của ông chủ Kim nhà bọn họ. Ông không mở miệng nói dừng, họ chỉ cứ tiếp tục làm việc là được, khi nào ông cảm thấy sắp được rồi tự nhiên sẽ bảo dừng, đây luôn là phong cách làm việc của ông cụ Kim.
Người thư ký vừa chịu đựng đau đớn của trận đòn tàn ác, xương cốt cả người giống như sắp bị hai người đàn ông cường tráng này đập nát rồi, câu ‘Tôi không nói’ lúc nãy chỉ là bất chợt kích động mà buộc miệng nói ra. Cô ta căn bản không có giống như Lưu Hồ Lan da thịt rắn chắc, thân người cô ta nhỏ nhắn da thịt non mềm căn bản cũng chịu không nổi sự tàn phá này.
Nhưng trên đời này không có bán thuốc hối hận. Nếu như đã lựa chọn cứng rắn thì cho dù có phải xuất phát từ sự tự nguyện hay không, kết quả lúc này bắt buộc phải im lặng mà chịu đựng. Từ trước tới giờ ông cụ Kim ngược đãi người khác luôn có một tiêu chuẩn, tiêu chuẩn này nói ra cũng hơi thú vị -- ít nhất là sẽ khiến cho bà ngoại nhìn không ra, hơi nghiêm trọng hơn chính là mẹ ruột cũng nhìn không ra. Cô thư ký này đã qua giai đoạn bà ngoại nhìn không ra đang phát triển theo hướng mẹ ruột cũng nhìn không ra.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên tự xưng là tổng giám đốc Hứa đang nằm rạp bên cạnh tràn đầy khủng hoảng, ông ta nằm rạp trên đất chổng mông lên trên giống như là nịnh thần quỳ lạy hoàng đế, toàn thân run lẩy bẩy lại giống như chó cái đang chờ chó đực đút vào, trên mặt có từng giọt mồ hôi lạnh rơi lộp bộp trên mặt đất.
Kim Nguyên Tông đi về phía tên giám đốc họ Hứa kia, ông quản gia già ở ngoài cửa lấy một cái ghế đem đến sau lưng ông, ông ngồi xuống cúi đầu nhìn tên giám đốc họ Hứa đang nằm rạp trên mặt đất, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hứa, anh biết bây giờ anh giống thứ gì không? Chính là giống một con chó Nhật tôi đã nuôi trước đây. Lúc nãy không phải anh nói muốn kinh doanh sản nghiệp của tôi sao? Chỉ chút gan dạ và đức hạnh giống như một con chó này của anh làm sao có thể khiến cho lợi nhuận của tôi tăng lên gấp đôi? À, tôi có thể nghĩ thế này chứ, anh chính là một tên giả danh lừa bịp, muốn tay không chiếm hết gia sản trong tay tôi, tôi nghĩ anh đã lựa sai người rồi, Kim Nguyên Tông tôi không ngốc.”
Kim Nguyên Tông móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, hít một hơi thật sâu sau đó phà ra trên đỉnh đầu của tên giám đốc họ Hứa kia, làn khói trắng dần dần tản đi, Kim Nguyên Tông lại tiếp tục cười lạnh nói: “Nói đi, là ai bảo anh tới?”
“Không… Không có ai bảo tôi tới.” Tên giám đốc họ Hứa này vẫn còn mạnh miệng.
Kim Nguyên Tông cười lạnh: “Rất tốt, nếu anh đã thật lòng muốn làm một con chó trung thành, tôi sẽ cho anh toại nguyện vậy, chỉ có điều làm một con chó đã khó, làm một con chó trung thành lại càng khó hơn.”
Kim Nguyên Tông ngẩng đầu nói với ông quản gia: “Lão Tất, kêu hai người nữa đến cho tôi, thuận tiện đem theo một số ‘anh bạn’ đến đây, Kim Nguyên Tông tôi muốn người nào mở miệng, cho đến ngày hôm nay hình như cũng chưa từng thất bại.”
Kim Nguyên Tông vừa dứt lời, trong lòng tên giám đốc họ Hứa kia đã sợ hĩa đến cực độ, hai người đàn ông cường tráng kia vẫn đang còn bạo ngược cô thư ký bên cạnh. Ông ta vốn dự định sau khi làm ổn thỏa xong chuyện này, ông ta và cô thư ký Tiểu Lam của mình sẽ thuê phòng chúc mừng một phen, kết quả là cô Tiểu Lam thướt tha động lòng người bây giờ còn không bằng một con heo. Tiếng kêu thảm thiết kia của Tiểu Lam lúc lên lúc xuống tràn ngập trong lỗ tai của ông ta, ông ta gần như đã đoán được kết cục của mình, đó chính là trận đòn quyền cước như mưa đau đớn đập trên người, còn có ‘những anh bạn’ mà lúc nãy ông cụ Kim đã nói, anh ta lập tức liên tưởng tới cực hình thời xưa.
“Tôi nói, tôi nói, tôi nói… “ Nói một hơi ba lần tôi nói, vốn tưởng rằng nói rồi thì không sao, không nghĩ tới ông ta vừa dứt lời, Kim Nguyên Tông đã giơ tay ra đánh trúng ngay vào mặt anh ta.
Tên giám đốc họ Hứa này không hiểu nhìn Kim Nguyên Tông, trong ánh mắt vừa tủi thân vừa sợ hãi, Kim Nguyên Tông cười hiền lành nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lẽo nói: “Lúc nãy bảo anh nói anh không nói, bây giờ muốn nói thì đã muộn rồi.”
Tên giám đốc họ Hứa này lập tức muốn xin tha mạng, bàn chân của Kim Nguyên Tông đã đạp lên miệng của ông ta: “Tạm thời anh có thể im miệng.”
...
Trong phòng họp lại thêm những tiếng kêu thảm thiết, không mấy phút sau dáng vẻ nhân sĩ thành đạt ban đầu của tổng giám đốc Hứa lúc này đã hoàn toàn trở thành dáng vẻ của một con heo. Bộ đồ vest phẳng nếp lúc này cũng trở nên rách rưới, giống như một kẻ ăn mày khoác vải rách ngồi xổm ở góc đường.
Kim Nguyên Tông ngồi vững vàng trên ghế, bắt chéo chân, tư thế này khiến cho ông thoạt nhìn giống như bỗng nhiên trẻ ra, ánh mắt của ông nghiền ngẫm nhìn tên giám đốc họ Hứa kia và thư ký của ông ta. Nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý ban đầu của hai người này, lại nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi bây giờ của bọn họ, sự tương phản trước sau khiến cho người khác không nhịn được cười.
“Nói đi.” Kim Nguyên Tông cười nói, dáng vẻ của ông ta lúc này hoàn toàn hiền lành, tuy nhiên lời nói lọt vào lỗ tai của tên giám đốc họ Hứa này và cô thư ký Tiểu Lam lại giống như kim nhọn đâm vào người. Hai người trước sau tranh nhau nói: “Là Lạc Đại Thành bảo tôi đến đây, ông ta kêu tôi bàn chuyện kinh doanh của công ty PE với ông, sau khi bàn bạc thành công sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”
“Lạc Đại Thành?” Kim Nguyên Tông nhíu mày nói: “Lạc Đại Thành là ai?”
“Tôi cũng không quen Lạc Đại Thành, gần đây ông ta tìm đến tôi nói Kim Tự Chiêu Bài lập tức sẽ không có người thừa kế, nói đây là thời gian tốt nhất để PE thu mua, nói sau khi thành công sẽ có báo đáp hậu hĩnh cho tôi.”
“Trước kia anh có quen với tôi sao?” Kim Nguyên Tông hỏi.
“Không quen biết.” Tổng giám đốc Hứa nói: “Tôi là từ Hạ Môn đến đây, không quen thuộc với thành phố Trung Cảng.”
“Lạc Đại Thành?” Kim Nguyên Tông hỏi ngược lại, đồng thời trong đầu lục soát lại cái tên này, tên này nghe không hoàn toàn xa lạ, nhưng tạm thời cũng nghĩ không ra.
“Ông ta cũng là từ Hạ Môn tới, tuy nhiên hình như trước đây đã từng ở thành phố Trung Cảng lúc nói chuyện với tôi ông ta có nhắc qua…” Tên giám đốc họ Hứa kia hơi do dự, Kim Nguyên Tông trừng mắt nhìn ông ta, ông ta vội vàng nói tiếp: “Ông ta nói sẽ giải quyết cháu trai có quyền thừa kế duy nhất của ông, để cho không còn ai thừa kế sản nghiệp mà ông liều mạng mới có được.”