Đúng như lời Lâm Côn đã nói, những tên đàn em đi theo mấy người Tiếu Trì Quốc đến đây đều là đám người Phong Bưu phái tới, nói cho cùng đám người Tiếu Trì Quốc đều là ông chủ làm buôn bán lớn, căn bản không phải là những băng đảng lăn lộn trong giới xã hội đen. Bình thường bọn họ dựa vào tiền của mình ra vẻ uy phong ức hiếp người bình thường còn tạm được, nếu thật sự gặp phải đánh nhau giữa các băng đảng xã hội đen, nhất là bị vây đánh, hai chân của bọn họ không nhịn được mà run rẩy, sắc mặt cũng nhanh chóng đen như đít nồi.
Những đàn em do Phong Bưu phái tới đều là những kẻ lỗ mãng mới hơn hơn hai mươi tuổi, còn chưa hiểu sự đời... Những người trẻ tuổi này tính khí ngông cuồng, một khi đầu nóng lên thì chuyện gì bọn họ cũng dám làm. Bọn họ nghe nói Bách Phượng Môn có một nhân vật rất lợi hại mới tới, căn cứ vào tình hình hiện tại, bọn họ cũng đã biết nhân vật lợi hại kia chính là người đang đi tới kia. Trong lòng bọn họ khủng hoảng, đồng thời cũng sinh ra ý chí chiến đấu ngút trời, nói cho cùng muốn lăn lộn trong giới xã hội đen thì cần phải có danh tiếng, không có việc gì mau nổi tiếng nhanh bằng đánh ngã một nhân vật lợi hại nào đó.
Lâm Côn đi về phía này, có hai người trẻ tuổi không kiềm lòng được đi theo sau Lâm Côn. Hai người trẻ tuổi này hơn hai mươi tuổi, đầu tóc nhuộm nhiều màu sặc sỡ, hai người bọn họ dẫn đầu đi về phía trước, ngay sau đó có những người trẻ tuổi khác cũng hùa lên đi theo sau.
Bên kia, A Đông dùng mắt ra hiệu cho tên đàn em bên cạnh, lập tức cũng đi về phía trước, trong thời gian ngắn, hai bên giương cung bạt kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Tưởng Diệp Lệ bình tĩnh ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt cô bình tĩnh, ngón tay kẹp một điếu thuốc, nếu như không thể tránh được việc phải đánh một trận, vậy cô tình nguyện để Lâm Côn xung phong ra trận trước, kết thúc trận chiến lâu dài này, ngoài ra, trong lòng cô cũng tin tưởng Lâm Côn.
Lý Lão Tứ nằm co quắp trên mặt đất, sau đó được một tên đàn em đỡ dậy, Tưởng Diệp Lệ bảo đàn em lấy hộp cứu thương giúp ông ta xử lý sơ miệng vết thương. Tuy Lý Lão Tứ vẫn còn hôn mê, nhưng ông ta không đến mức nguy hiểm tính mạng. Vừa rồi Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng rất hung hăng nhưng lúc này hai người đều ủ rũ, sợ hãi đến nỗi hai cái chân run rẩy đứng không vững, lúc này Tưởng Diệp Lệ nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Ông chủ Tiếu, ông chủ Trương, các ông ngồi xuống từ từ xem đi."
Trên trán Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng đều đổ mồ hôi lạnh, khúm núm nói một tiếng, hai chân không nhịn được ngồi xuống.
Lâm Côn liếc nhìn hai người trẻ tuổi đi tới trước mặt, hai người này âm thầm nắm chặt nắm đấm, đồng thời lấy từ trong người ra một con dao dài hai tấc, nhìn vẻ mặt kiên định của bọn họ, trong lòng đã sớm xem Lâm Côn trở thành đối tượng giúp bọn họ nổi danh, tối hôm nay chỉ cần đánh ngã Lâm Côn, như vậy bọn họ sẽ được người trong giới biết tới, địa vị sẽ tăng lên rất cao.
Trong tay Lâm Côn vẫn cầm một chai bia, lúc còn cách hai người trẻ tuổi kia ba mét, tay cầm chai bia đột nhiên vung mạnh lên, tư thế giống như chuẩn bị ném đi, dọa hai người trẻ tuổi kia sợ hãi lập tức giơ con ao lên che chắn trước mặt, nhưng Lâm Côn cũng không có ném chai bia đi.
Chờ hai người này lấy lại tinh thần, bọn họ mới biết mình bị hù dọa, con dao trong tay bọn họ vừa mới buông xuống, chai bia giống như ảo ảnh bay tới, cũng bay vào mặt một tên trẻ tuổi, tốc độ của chai bia rất nhanh, trong sảnh lớn tối tăm, chai bia càng giống như một viên đạn khó mà tránh thoát. Còn không chờ người bên cạnh kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đã có tiếng động vỡ nát vang lên, cảm giác đau đớn từ mũi truyền đến, sau đó anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, cả người lảo đảo lui về phía sau ngã mạnh xuống mặt đất, con dao trong tay cũng rơi xuống kêu leng keng, ngất xỉu tại chỗ.
Những người còn lại đang theo sát đến gần Lâm Côn đều ngẩn người, ngay lúc này, Lâm Côn một quyền đấm thẳng vào mặt của một người trẻ tuổi khác đứng gần mình nhất, một đấm này có lực còn mạnh hơn chai bia vừa nãy rất nhiều, trực tiếp đánh tên này bay ngược về phía sau…
Vù...
Lại có âm thanh đồ vật vỡ nát vang lên, người trẻ tuổi này kêu lên đau đớn, tất cả mọi người đều khiếp sợ tới mức ngây người, sức chiến đấu khủng khiếp như vậy lập tức đã hù dọa tất cả mọi người kinh hãi, trong lòng những người còn lại ôm tâm tư đánh bại Lâm Côn để nổi danh trong giới, lúc này chỉ còn lại sự kinh hãi.
Trên miệng của Lâm Côn còn ngậm nửa điếu thuốc, anh cười không chút nghiêm túc, ánh mắt nhìn lướt qua những người trẻ tuổi xung quanh, nói: "Cho tất cả bọn mày một cơ hội, cút ra ngoài hoặc nằm ra ngoài."
Tất cả những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tình hình hiện tại yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Lâm Côn không nhanh không chậm đếm: "1, 2, 3..." Anh vừa dứt lời, tất cả những người trẻ tuổi kia đều giật mình vội vàng chạy ra bên ngoài, thậm chí còn ném dao trong tay mình xuống đất, một trận tiếng loảng xoảng vang lên, tình hình biến hóa giống như người dân chạy nạn trước khi tai họa sắp ập tới.
Mấy giây ngắn ngủi, sảnh lớn của vũ trường vốn đang ầm ĩ đã im ắng vắng vẻ đi rất nhiều, chỉ còn lại người của Bách Phượng Môn đứng ở nơi đó, còn có Lý Lão Tứ đã ngất xỉu, Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng thấp thỏm lo âu ngồi trên ghế.
Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng vốn muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy ra ngoài, trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này có cho mười lá gan thì bọn họ cũng không dám ngang nhiên tới Bách Phượng Môn gây chuyện. Tuy rằng bọn họ cũng muốn chạy trốn, nhưng đôi chân của họ run rẩy quá dữ dội, chờ đám người kia đã bỏ chạy hết thì bọn họ mới đứng lên được, nhưng đôi chân lại không có sức lực, căn bản là không nhấc chân nổi...
"Ông chủ Tiếu, ông chủ Trương, tại sao hai người lại đi vội vã như thế?" Lâm Côn lạnh nhạt cười nói một câu. Anh đi tới trước mặt Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng ngồi xuống, nhấc chân đá vào người Lý Lão Tứ đang nằm trên mặt đất, đúng lúc đá vào xương sườn Lý Lão Tứ, cũng làm cho Lý Lão Tứ đau đớn đến tỉnh lại.
Lý Lão Tứ từ từ ngẩng đầu lên, máu sau gáy đã dừng chảy nhưng cảm giác đau đớn vẫn rất rõ ràng, đến bây giờ ông ta vẫn không biết mình bị làm sao, khi nhìn thấy Lâm Côn ngồi ở trước mặt mình, vẻ mặt của ông ta hơi thay đổi, cũng hô một tiếng: "Nhanh, nhanh, người đâu mau tới đây!"
Kết quả xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không ai quan tâm tới ông ta, ông ta cảm giác không khí có phần không đúng, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, lại thấy đám xã hội đen được ông ta dẫn tới đã biến mất không thấy bóng dáng. Hai người Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng còn đang run rẩy đứng ở nơi đó, ông ta lập tức ý thức được tình huống không ổn, nhưng vẫn không cam lòng hỏi thăm Tiếu Trì Quốc: "Lão Tiếu, người của chúng ta dẫn tới đâu cả rồi? Tại sao nơi này không có một ai vậy?"
Lâm Côn nhìn một đàn em đứng bên cạnh, người này liền đi lên kéo Lý Lão Tứ ngồi lên ghế, Tiếu Trì Quốc không có trả lời khiến Lý Lão Tứ cảm giác được tình hình rõ ràng rất không ổn, sắc mặt ông ta tái đen như gan heo, trong ánh mắt nhìn Lâm Côn còn mang theo sự sợ hãi.
Lâm Côn nhìn Tưởng Diệp Lệ ở một bên, cười nói: "Chị Tưởng, chuyện này cứ giao cho em xử lý đi."
Tưởng Diệp Lệ gật đầu, mặc dù cô đang mỉm cười nhưng lại toát ra phong thái của một nữ vương lạnh lùng.
Lâm Côn quay đầu nhìn ba người Tiếu Trì Quốc, khóe miệng cười nhạt, nói: "Ba vị, Lâm Côn tôi là một người thích nói đạo lý, các người nể mặt tôi, tôi sẽ cho các người mặt mũi, hơn nữa Lâm Côn tôi nói chuyện rất giữ lời. Chúng ta đã thống nhất tôi làm lợi nhuận của Bách Phượng Môn tăng cao, cũng sẽ chia hoa hồng cho ba vị, thì sau này ba vị không trở lại gây phiền phức cho Bách Phượng Môn. Nhưng hình như ba vị không tuân thủ giao hẹn giữa chúng ta, dựa theo tính cách của tôi, ngày hôm nay ba vị nhất định phải nằm ra khỏi nơi này rồi."
"Lâm, ông chủ Lâm, chúng tôi biết, chúng tôi chỉ vì muốn lấy lại lợi ích thuộc về mình, anh cũng biết, chúng tôi đều là người làm ăn..." Tiếu Trì Quốc nói chuyện rất gian xảo, hoàn toàn không nhắc tới việc ông ta có liên quan với Phong Bưu.
Lâm Côn khoát tay, cười nhạt nói: "Ông chủ Tiếu, nếu như ông đang sỉ nhục trí thông minh của tôi, như vậy đừng trách tôi ra tay không nể tình."
Vẻ mặt của Tiếu Trì Quốc run sợ, vội vàng nói: "Ông chủ Lâm, tôi không có ý đó..."
Lâm Côn hút một hơi thuốc, "Tôi không biết Phong Bưu hứa hẹn cái gì với các người, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho các người biết, các người và Phong Bưu cấu kết với nhau, đến lúc đó chỉ tự rước lấy tai họa. Bách Phượng Môn tuyệt đối sẽ không thua trong tay Phong Bưu, ngược lại Phong Bưu và tập đoàn Phong Hoàng nhất định sẽ bị Bách Phượng Môn đánh sập!"
Lý Lão Tứ trực tiếp hừ lạnh một tiếng, tuy rằng trong lòng ông ta rất sợ Lâm Côn, nhưng vẫn khinh thường nói: "Hừ... Anh nói chuyện thật mạnh miệng nhỉ?"
Lâm Côn không ngần ngại cười nói với Lý Lão Tứ: "Ông chủ Lý, nếu không chúng ta đánh cược đi, nếu như Bách Phượng Môn đánh sập tập đoàn Phong Hoàng, cổ phần của ông trong vũ trường Bách Phượng Môn đều thuộc về Bách Phượng Môn, như thế nào?"
Lý Lão Tứ hừ lạnh nói: "Nếu như cậu thua?"
Lâm Côn quay đầu lại, cũng vỗ nhẹ vào gáy của Lý Lão Tứ, "Nếu tôi thua, tôi sẽ cho ông cầm chai bia đập vào đầu của tôi, mấy bạt tai trước đây đánh ông, ông có thể đánh trả lại tất cả."
"Còn chưa đủ!" Lý Lão Tứ kiên quyết nói.
"Oh?"
"Cậu phải quỳ xuống dập đầu ba cái, ngoài ra còn phải kêu tôi tổ tông!"
"Ha ha, không thành vấn đề." Lâm Côn cười lạnh nói: "Nếu lần này ông vẫn không giữ lời hứa, tôi sẽ để ông nằm trên giường cả đời."
Lý Lão Tứ nhíu mày một cái, cắn răng nói: "Được!"
Lâm Côn lại nhìn về phía Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng, cười nói: "Ông chủ Tiếu, ông chủ Trương, hai người có hứng thú đánh cược một lần hay không?"
Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng do dự, chỉ có điều trong lòng bọn họ thật sự không tin người trẻ tuổi trước mắt có thể đánh sập tập đoàn Phong Hoàng. Mặc dù một mình anh rất lợi hại, Sói, Cẩu, Hổ, Báo những cánh tay đắc lực của Phong Bưu cũng không phải kẻ ăn không ngồi chơi. Lại nói hiện tại Bách Phượng Môn đã đến mức cùng đường, muốn chết đi sống lại lần nữa, nói thì dễ nhưng làm sao được?
"Đánh cuộc với các người, tôi sẽ tăng thêm đặt cược, nếu như trong vòng một tháng không đánh sập được tập đoàn Phong Hoàng, tôi tự nguyện nhường lại hai mươi phần trăm cổ phần Bách Phượng Môn do tôi đứng tên, không phải các vị đều muốn lấy được quyền quản lý trong Bách Phượng Môn sao? Bây giờ có cơ hội tốt đặt ngay ở trước mắt, các vị còn do dự hay sao?" Lâm Côn cười nhạt nói.
Tiếu Trì Quốc và Trương Đức Thắng liếc mắt nhìn nhau, điều kiện trước mắt đã rất mê người, còn nữa, bọn họ vốn không tin Lâm Côn có thể đánh sập tập đoàn Phong Hoàng, càng không cần nói chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, cho nên tỷ lệ thắng cược quá lớn, bọn họ làm người làm ăn nên rất khôn khéo, cho nên bọn họ không cách nào từ chối khoảng đánh cược này…