Việc đấu thầu tập đoàn Phong Hoàng được lên trang nhất của các báo là vì hai nguyên nhân, thứ nhất, đấu thầu lần này do cục thương mại của chính quyền thành phố ra mặt, chính quyền đứng ra làm hoạt động sẽ biến thành con cưng của các báo, một nguyên nhân khác chính là Lâm Côn ‘nói’ nếu thắng đấu thầu sẽ dùng bảy mươi phần trăm lợi nhuận ra làm từ thiện.
Sau khi dân chúng bình thường đọc báo, tất cả bọn họ đều rất kính phục người trẻ tuổi có thể làm ra chuyện chấn động lòng người như thế, nếu như những nhà tư bản của Trung Quốc đều có tâm như thế, người dân sẽ có cuộc sống hài hòa yên vui, đáng tiếc việc này không có khả năng thực hiện ở trong hiện thực.
Ánh mặt trời chiếu xuống đầu vai, Lâm Côn đang khom lưng ra sức làm đất trong vườn rau nhỏ, hôm nay là thứ bảy, Lâm Lâm không cần đi học, Sở Tĩnh Dao cũng không cần đi làm. Lâm Lâm mang theo một thùng nước nhỏ hỗ trợ tưới rau, Sở Tĩnh Dao ngồi dưới cái ô che nắng gần đó, trong tay đang cầm một quyển sách, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn hai người lớn nhỏ đang loay hoay trong khu vườn, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc và ngọt ngào khó nói thành lời.
Sở Tĩnh Dao đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô ngẩng đầu, đẩy cái kính trên mũi lên, cố ý làm ra vẻ mặt lạnh lùng nói với Lâm Côn: “Xem tin tức sáng hôm nay, anh đã lên trang nhất rồi?”
Lâm Côn mặc một cái quần đùi, cánh tay để trần, cơ bắp toàn thân của anh đều hiện rõ, sau lưng còn có một ít ánh nắng chói mắt, nhếch miệng cười nói: “A, đúng vậy.”
“Anh nói thật lòng sao?” Sở Tĩnh Dao hỏi.
“Nói cái gì?” Lâm Côn giả vờ khó hiểu hỏi, Sở Tĩnh Dao không đáp lời, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giận người nào đó giả vờ ngây thơ, lại giống như thẩm phán đang xét xử.
Thấy cha mẹ liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lâm không nhịn được nói xen vào: “Cha, cha nói cha giúp đỡ các bạn khác ở vùng khó khăn, Tôn Dương và Tô Hữu Bằng đều gọi điện thoại nói với con, nói cha có trái tim nhân hậu.”
Lâm Côn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói: “A, là chuyện này sao... Đương nhiên là thật lòng rồi.” Anh liếc mắt nhìn sang Sở Tĩnh Dao, cúi đầu mỉm cười nói với Lâm Lâm, “Con trai, ở vùng núi nghèo khó có thật nhiều bạn nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn chưa đi học, chúng ta nên giúp đỡ bọn họ.”
“Vâng, nên như thế.” Lâm Lâm ngẩng đầu nhỏ, đôi mắt trong suốt không tỳ vết nói: “Cha, vì sao những người bạn đó ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn chưa đi học?”
Lâm Côn mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Bọn họ ở nơi có hoàn cảnh nghèo nàn, cũng không có trường học.”
Lâm Lâm lộ vẻ hiểu ra: “Cha, chúng ta thật sự nên giúp đỡ những bạn nhỏ này, cô giáo Phùng bình thường nói với con phải lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cha cũng đang giúp người làm niềm vui hay sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, cha muốn giúp đỡ những bạn nhỏ đó.”
Lâm Lâm hài lòng nói: “Quá tuyệt vời, cha giúp người làm niềm vui, Lâm Lâm cũng muốn học tập cha.”
Lâm Côn ngẩng đầu, phát hiện Sở Tĩnh Dao đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, hiển nhiên người ta đã khám phá ra động cơ ban đầu của anh, hoặc nói ở trong mắt Sở Tĩnh Dao, Lâm Côn chính là nhà tư bản giả nhân giả nghĩa.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Côn vốn định buổi chiều sẽ dẫn Lâm Lâm đi chơi lại đột nhiên nhận được điện thoại, là Tưởng Diệp Lệ gọi tới nói có chuyện quan trọng cần Lâm Côn đi tới Bách Phượng Môn một chuyến.
Giọng điệu của Tưởng Diệp Lệ vẫn bình tĩnh, nhưng từ trong đó Lâm Côn vẫn có thể nghe ra một chút khẩn trương, anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói với Lâm Lâm, anh vốn cho rằng Lâm Lâm sẽ không vui, kết quả Lâm Lâm lại rất hào phóng nói: “Cha, không sao đâu, cha cứ yên tâm làm việc của mình, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Đột nhiên trong lòng Lâm Côn cảm thấy được an ủi rất nhiều, chỉ có điều lúc ngẩng đầu anh lại nhận được ánh mắt lạnh như đao của Sở Tĩnh Dao, anh không thể làm gì khác hơn là cười áy náy, “Vợ à, thật sự có việc gấp.”
Sở Tĩnh Dao vẫn lạnh lùng, giọng nói không mang theo chút độ ấm nào: “Nhớ kỹ anh nợ một lần dẫn con đi chơi đấy.”
“Hai lần!” Lâm Côn áy náy nói rồi xoay người ra khỏi cửa.
Ban ngày, vũ trường đều đóng cửa không làm việc, Bách Phượng Môn quả thật lại náo nhiệt, ngoài cửa lớn của Bách Phượng Môn có hơn mười chiếc xe sang trọng, trong đó phần lớn đều là đi SUV, bởi vậy có thể thấy được những người này hống hách ngang ngược từ trong xương cốt.
Lâm Côn dừng xe bên cạnh những chiếc xe này, sau khi xuống xe, ánh mắt anh nhìn vào một chiếc SUV màu đen, lúc này trong lòng anh cảm thấy không được tự nhiên, khốn kiếp, trên địa bàn của mình không ngờ dám chiếm vị trí của mình!
Trong điện thoại Tưởng Diệp Lệ chưa nói gì liên quan tới thân phận của những người này, nhưng lúc này Lâm Côn cũng đã đoán được bảy tám phần, nhất định là những đại ca bang phái khác trong thành phố Trung Cảng. Những đại ca này tự nhận mình có thân phận cao, bọn họ càng không thích hành vi của Lâm Côn, những người này sẽ làm ra hành động gì đó.
Lâm Côn mặc quần đùi đi biển hình ô vuông và hoa, nửa người trên mặc một cái áo ba lỗ màu đen, anh đi đôi dép tông tới trước chiếc SUV màu đen kia, gõ vào cửa sổ xe vài cái. Trên xe có người, đó là một người đầu trọc với vẻ mặt hung dữ, trên mặt còn có vết sẹo dữ tợn, vừa nhìn đã biết là kẻ trong băng đảng xã hội đen, lại giống như ông bán thịt heo ở chợ.
“Làm gì vậy hả?”
Tên đầu trọc nhìn qua kính xe, hung dữ quát Lâm Côn, trong mắt của tên đầu trọc, người đứng trước mặt mình chỉ là một tên côn đồ không đủ đẳng cấp, cũng không biết đi theo tên đại ca không có tiền đồ nào để lăn lộn.
Lâm Côn nhếch miệng cười, nụ cười này có phần lông bông, vừa nhìn đã biết là hạng côn đồ tép riu, anh dựng thẳng ngón giữa lên và nói: “Anh bạn, làm phiền anh đỗ xe ở bên kia.”
Tên đầu trọc hình như không nghe rõ, đầu tiên anh ta hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ, anh ta cười ha ha nói: “Thằng nhóc, mày nói cái gì, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?”
Lâm Côn cười nhạo nói: “Ai? Ông Trương bán thịt heo trên chợ sao, hay là thuộc hạ thu phí bảo hộ giúp ông Vương?”
Tên đầu trọc không kịp phản ứng, chờ anh ta hiểu ra thì mới giận dữ lớn tiếng quát Lâm Côn: “Thằng khốn kiếp, mày không có việc gì cho nên đâm đầu đi tìm chết đúng không, ông nội mày sẽ cho mày biết thế nào là khiêm tốn!”
Nói xong, tên đầu trọc đã đẩy cửa xe đi xuống, sau đó anh ta còn mang theo khí thế hung ác giống như muốn bóp chết Lâm Côn, Lâm Côn rất ‘thức thời’ lui về phía sau một bước, cũng để cho tên đầu trọc thuận lợi xuống xe, anh không sợ gây chuyện, đặc biệt không sợ trêu chọc những tên ngốc thích thể hiện mình.
Đầu trọc vừa bước xuống xe, vừa muốn xông lên động thủ với Lâm Côn, lại nghe có tiếng quát lớn từ cửa Bách Phượng Môn vọng sang, tiếng quát như Thái Sơn đè ép, “Thằng khốn kiếp, dừng tay cho tao!”
Tên đầu trọc vừa nghe lời này liền dừng lại, nhìn theo hướng tiếng quát phát ra, chỉ thấy một người cao lớn đi tới nơi này, mỗi một bước đi giống như có thể giẫm cho mặt đất run run, vẻ mặt người này đầy giận dữ nhìn tên đầu trọc khiến anh ta cũng cảm giác rất áp lực.
Tên đầu trọc trước mắt là lái xe của một tên đại ca, cũng là người từng trải đời, lăn lộn trong giới xã hội đen này đã lâu, nhưng từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy qua người nào có khí thế như vậy, trong lòng anh ta sinh ra sự sợ hãi có ý định lùi bước. Chỉ có điều nhát gan thì nhát gan, lăn lộn trên đường chú ý tới mặt mũi, cho nên mặc dù nhát gan nhưng ngoài mặt anh ta vẫn phải giả vờ ‘tao rất trâu bò’, hét lớn với Long Đại Tương: “Mẹ nó! Mày là thằng nào!”
Long Đại Tương nở nụ cười lạnh, trong đó còn có vài phần thâm hiểm, anh cũng không có trả lời tên đầu trọc mà trực tiếp đi tới trước mặt đối phương, tên đầu trọc bất ngờ không kịp đề phòng, dựa vào bản năng rụt cổ lại, vẻ mặt của anh ta cũng thay đổi, nhưng Long Đại Tương không thật sự tát tới, bàn tay lại dừng lại trước mặt tên đầu trọc.
Tên đầu trọc nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt sợ hãi của anh ta dần dần biến mất, trái lại còn làm ra vẻ mặt sĩ diện, lớn tiếng quát Long Đại Tương: “Thế nào, còn muốn đánh nhau sao!” Tên đầu trọc không còn lo lắng như vừa rồi.
Long Đại Tương bĩu môi cười, xem thường nói: “Người anh em, đừng có sĩ diện ở nơi này để rồi lại khổ thân, thức thời thì nhanh lái xe đi đi, bằng không nắm đấm của tôi không có mắt, sẽ đánh nát mặt của anh đấy.”
“Mày... Mày biết tao là ai không?” Đầu trọc tiếp tục hét rầm rĩ.
“Ai?” Long Đại Tương cười nói: “Mày là ai thì liên quan gì tới tao, anh Côn của tao bảo mày lái xe đi thì bây giờ mày nhất định phải lái xe đi, còn dám nói nhảm nữa, tao sẽ đánh mày đấy!”
“Tao là...” Đầu trọc tiếp tục mở miệng kêu gào, còn muốn nói tên đại ca của mình ra dọa dẫm, Long Đại Tương không cho anh ta cơ hội này, Long Đại Tương nhíu mày, trực tiếp đấm một quyền vào mặt đầu trọc, mắng: “Khốn kiếp, tao đã nói rồi, tao không quan tâm mày là ai, tao chỉ biết tao sẽ đánh mày!”
Sau một tiếng va chạm mạnh, một quyền kia đã đấm thẳng vào mặt tên đầu trọc, tên đầu trọc kêu la thảm thiết, thân thể đứng không vững nên lảo đảo ngã về phía sau, cũng đụng mạnh vào cửa xe. Hai tay che mặt, anh ta rất đau đớn, may mắn Long Đại Tương đã giữ lại không ít sức lực, bằng không tên đầu trọc này không còn đứng được nữa, một quyền này sẽ đánh cho anh ta nằm co ro trên mặt đất.
“Sh*t! Không phải tao đã nói với mày rồi sao, lập tức lái xe đi.” Long Đại Tương cười nói, giọng điệu như muốn đánh lần nữa.
Sau khi ăn một quyền vào mặt, trong lòng đầu trọc đã tức giận, nghe Long Đại Tương nói như vậy, anh ta lắc lắc đầu đứng lên, không nói hai lời vung quyền tấn công Long Đại Tương, trong lòng thầm gào thét: “Khốn nạn, tao không phải người ăn thiệt thòi rồi lại bỏ qua đâu!”
Tốc độ một quyền này rất nhanh, đồng thời cũng rất có sức mạnh, đáng tiếc anh ta phải đối mặt với Long Đại Tương, trong mắt người trải qua trăm trận chiến, đôi thiết quyền từng đập nát đầu không biết bao nhiêu kẻ địch, nắm đấm của đầu trọc không khác gì một quả bóng da mềm. Anh tiện tay đánh bắt lấy nắm đấm đang lao tới kia, ầm, sau đó dừng lại một lúc, đầu trọc đã kêu la thảm thiết giống như bệnh tâm thần, cơ hội đã cho, nếu như đối phương không quý trọng thì không có biện pháp, Long Đại Tương nâng chân đạp vào bụng của đầu trọc...
Ầm, sau đó là tiếng va chạm mạnh, tên đầu trọc đã bị đá bay vào cửa xe SUV, chiếc xe lớn cũng rung mạnh, cánh cửa cứng rắn cũng lõm xuống một mảng, cổ họng của tên đầu trọc chợt mặn, trực tiếp phun ra một đám máu, hai mắt anh ta trợn trắng và hôn mê.
“Dừng tay!”
Đột nhiên ở cửa ra vào có tiếng quát giận dữ vang lên...