Ở thành phố Trung Cảng này người Tây không nhiều lắm, lại không thể trong cùng một ngày xuất hiện chuyện trùng hợp như vậy, cho nên hai người kia chắc chắn là kẻ trước đó đã nói chuyện với Tiểu Sở Lâm, bọn họ vẫn cứ lảng vảng xung quanh đây chưa rời đi.
Lâm Côn suy nghĩ giây lát, khóe miệng chợt cười, lấy điện thoại ra trực tiếp báo gọi cho cục cảnh sát khu Nam Thành.
Thẩm Mạn nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng thẩm vấn, rầm một tiếng đá vào trên cửa của phòng thẩm vấn, miệng nghiến răng thầm mắng một câu: “Khốn nạn!”
Hai người cảnh sát đi ngang bên cạnh xì xào bàn tán nói: “Cảnh hoa của chúng ta làm sao vậy, sao lại nổi nóng như thế?”
Người còn lại nhỏ giọng khe khẽ nói: “Cậu không biết? Hôm trước cảnh hoa của chúng ta bắt được một tên móc túi người Tây về, tra hỏi thế nào cũng không nói gì, mà tên điên kia gặp người liền phá hoại thanh danh của cảnh hoa chúng ta.”
“Phá hoại gì?”
“Hắn nói...Cảnh hoa của chúng ta chạy vào toilet nam bắt được hắn, trái ớt nhỏ của hắn đã bị cảnh hoa chúng ta nhìn thấy.”
“Mẹ kiếp, thú vị thật đấy! Chẳng qua rất phù hợp với tính cách của cảnh hoa chúng ta. Vậy tên đó còn sống không?”
“Sống không bằng chết. Ngày hôm qua đã bị gãy hai cái răng cửa, gãy xương ngực, hôm nay không biết như thế nào nữa.”
"Ha ha…"
Hai người đang xì xào bàn tán cười trộm, đột nhiên Thẩm Mạn quay đầu lại nhìn bọn họ, quăng một ánh mắt lạnh thấu xướng, hai người này lập tức như bị sét đánh, nhanh chóng ngậm chặt miệng, thở cũng không dám thở mạnh một hơi....
Một vị nữ cảnh sát chạy tới chỗ Thẩm Mạn: “Cảnh sát Thẩm, có điện thoại tìm chị.”
"Là ai?"
"Không biết, anh ta nói tìm chị có việc gấp."
Thẩm Mạn theo nữ cảnh sát đi tới văn phòng, cầm lấy điện thoại hỏi: “Anh là ai?” Nói chuyện trống không cực kỳ hung dữ, như tát vào mặt người bên kia.
Giọng của Lâm Côn trong điện thoại truyền đến, không nghiêm túc nói: “A, giọng điệu vẫn hung dữ như vậy, ăn thuốc súng rồi à?”
Thẩm Mạn cúp điện thoại cái bốp, nữ cảnh sát bên cạnh sửng sốt, nhưng điện thoại trên bàn lập tức lại vang lên lần nữa.
Thẩm Mạn không có ý bắt máy, nữ cảnh sát kia đành bắt máy lên: “Alo, xin hỏi tìm ai?” Sau đó, nữ cảnh sát kia đặt ống nghe xuống, quay đầu nói với Thẩm Mạn: “Cảnh sát Thẩm, anh ta nói băng nhóm móc túi người Tây…”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mạn vốn định xoay người rời đi, đột nhiên quay đầu lại, đưa tay tiếp nhận điện thoại: “Anh nói cái gì?”
Người Tây ở thành phố Trung Cảng này không nhiều lắm, đa số chia ra hai loại, một số là kinh doanh bình thường mở khách sạn Tây, một loại khác chính là đi móc túi, trừ hai loại này thì cơ bản là không có loại thứ ba.
Gần đây, những tên móc túi trộm cướp trong thành phố Trung Cảng rất hung hăng ngang ngược, toàn bộ các đồn cảnh sát lớn nhỏ trong thành phố cộng lại, mỗi ngày ít nhất phải nhận trên một trăm vụ án móc túi trộm cướp, vì thế toàn bộ đồn cảnh sát thống nhất truyền đạt mệnh lệnh, nghiêm khắc bắt giữ những đối tượng móc túi, trọng điểm trong đó là băng nhóm móc túi người Tây. Tính toán sơ bộ, gần 50% vụ án móc túi trộm cướp ở thành phố Trung Cảng này đều là do nhóm móc túi người Tây làm.
Thẩm Mạn là cảnh sát ưu tú của cục cảnh sát khu vực Nam Thành, cũng gia nhập vào trong lần hành động chống tội phạm này. Khuya ngày hôm trước cô bắt được tên móc túi người Tây kia, vốn tưởng rằng có thể moi từ trong miệng hắn ra được chút manh mối gì, sau đó quăng một lưới bắt hết kẻ cầm đầu của nhóm móc túi, ai ngờ tên này không khai ra manh mối gì thì thôi, lại đi phá hoại thanh danh của cô.
Hai ngày qua Thẩm Mạn luôn nóng lòng muốn triệt phá được đám tội phạm móc túi này, thế nhưng cái tên trộm người Tây chết tiệt kia ngoại trừ phá hoại thanh danh của cô, thì cái gì cũng không nói, cô đang bận tới sứt đầu mẻ trán rồi, đột nhiên Lâm Côn gọi điện nói ra mấy chữ quan trọng “móc túi người Tây” này, khiến cô không thể không kích động.
“Tôi nói băng nhóm móc túi của tên người Tây kia.” Trong điện thoại, Lâm Côn thản nhiên nói.
“Băng nhóm của tên móc túi người Tây thế nào, anh có manh mối gì rồi?” Thẩm Mạn không kiềm chế được kích động hỏi.
“Cô không hỏi tôi là ai nữa hả?” Lâm Côn không đứng đắng nói.
"Nói mau!" Thẩm Mạn hùng hổ nói.
“Bỏ đi, giọng điệu hung hăng như vậy, không nói nữa.” Lâm Côn nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúp điện thoại.”
Tút tút tút…
Nghe tiếng tút trong điện thoại, Thẩm Mạn sắp điên rồi. cô nhanh chóng bấm gọi lại, qua vài giây đường dây điện thoại được kết nối, Thẩm Mạn kìm nén giọng điệu của bản thân, nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện có chút nóng nảy, tôi xin lỗi.”
“A, coi như tạm chấp nhận được. Hôm trước tôi giúp cô bắt lấy kẻ trộm ở trung tâm mua sắm kia, còn nhớ rõ chứ?”
"Nhớ rõ…"
“Là như vậy, tôi nghi ngờ lúc tôi giúp cô bắt tên trộm kia, bị đồng bọn của hắn theo dõi, hiện tại đồng bọn của hắn đang quanh quẩn ở ngoài cổng nhà trẻ của con tôi, tôi đoán bọn họ muốn trả thù.”
“Con trai của anh ở nhà trẻ nào, tôi lập tức tới ngay!”
“Nhà trẻ trung tâm thành phố. Cô có thể đến, nhưng nhớ phải mặc đồ thường, hơn nữa không thể lái xe cảnh sát, không được mang người theo, nếu kinh động hai người kia sẽ khiến bứt dây động rừng, như thế chỉ là giỏ trúc múc nước, tốn công vô ích rồi.” Lâm Côn dặn dò.
Thẩm Mạn cúp điện thoại, âm thầm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời Lâm Côn, đến phòng thay đồ đổi thành mặc đồ thường, đeo súng lục ở trên eo, sau đó một mình bắt xe đi tới nhà trẻ trung tâm thành phố.
Chiếc taxi dừng lại ở trước cổng nhà trẻ trung tâm thành phố, một người phụ nữ trẻ đẹp dáng người cao gầy bước xuống xe, bảo vệ ở trước cổng lớn không kìm được mắt sáng lên, hơi ngây người một chút, nhanh chóng mở cửa nhỏ bên cạnh ra.
Vừa rồi hiệu trưởng đã tự mình gọi điện căn dặn qua, nói có một nữ cảnh sát tới, bảo ông ta để cho cô vào, khi được hỏi về ngoại hình của đối phương, một giọng đàn ông trẻ tuổi trong điện thoại truyền đến nói: “Cô ấy sẽ khiến cho mắt anh sáng cả lên!”
Vốn vị bảo vệ lớn tuổi này còn chưa tin, lúc dập máy thì vẫn còn than thở nói người trẻ tuổi hiện nay không nói được câu đứng đắn nào nữa, kết quả khoảnh khắc khi Thẩm Mạn bước xuống xe taxi, ánh mắt của ông ta thiếu chút nữa là bị mù luôn rồi.
Thẩm Mạn mang gày cao gót đi tới, lúc đi cô đi ngang qua chỗ bảo vệ, lễ phép hỏi vị bảo vệ lớn tuổi kia phòng làm việc của hiệu trường ở đâu, người bảo vệ lớn tuổi chỉ đường cho cô, trước khi đi cô nhìn bảo vệ mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn, kết quả thiếu chút nữa đã làm cho vị bảo vệ già có tiền sử bệnh tim ‘đứng tim’ rồi!
Bên ngoài tường của nhà trẻ được vây bằng lưới sắt, hai người đàn ông kia có hành vi đáng ngờ, nói giọng nước ngoài vẫn chưa rời đi, chỉ lui về phía sau gốc cây ngô đồng lớn ở ven đường, sau khi thấy Thẩm Mạn, mày của hai người kia cùng nhăn lại, âm trầm nói: “Là con đàn bà thối kia…”
Thẩm Mạn đến văn phòng của Phó Quốc Bân, Lâm Côn đứng ở bên cửa sổ nhìn quanh ra bên ngoài, còn Phó Quốc Bân thì lại cúi đầu nghiên cứu sách dạy đánh cờ, biết thân phận của Thẩm Mạn, Phó Quốc Bân cực kỳ khách khí với cô, rót chén trà cho cô.
Thẩm Mạn nho nhã lễ độ, hoàn toàn khác một trời một vực với thái độ hung dữ lúc cô ở trong cục cảnh sát, chỉ là lúc cô nói chuyện với Lâm Côn, giọng điệu luôn luôn có chút không lịch sự lắm, điều này làm cho Phó Quốc Bân cực kỳ kinh ngạc.
Lẽ ra cô gái này là do Lâm Côn mời đến, cho dù hai người không phải bạn bè, cũng phải là đã quen biết mới đúng, nhưng mà nghe cách nói chuyện của cô gái này, trong lúc mơ hồ lộ ra sát khí, dường như có thâm thù đại hận gì đó; lại nhìn Lâm Côn, lúc nói chuyện với vị cảnh sát Thẩm này thì luôn không đứng đắn, đùa dai, giống như là đang cố ý trêu chọc...
"Ôi…”
Trong lòng Phó Quốc Bân cười lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi bây giờ, thật là không hiểu được.
Thẩm Mạn đến bên cạnh cửa sổ thấy được hai người đàn ông Tây vẻ mặt bặm trợn kia, lập tức muốn đi xuống bắt người, liền bị Lâm Côn ngăn cản lại, Thẩm Mạn tức giận trừng mắt liếc nhìn Lâm Côn một cái, nói: “Anh ngăn cản tôi làm gì?”
Lâm Côn nhàn nhạt cười nói: “Cảnh sát Thẩm, cô kích động như vậy để làm gì, con gái phải có tính cẩn thận bình tĩnh chút chứ!”
Thẩm Mạn tức giận nhìn Lâm Côn, nếu không phải có Phó Quốc Bân ở đây, khẳng định cô sẽ không nhịn được mà phát tác ngay lập tức, vì thế đè thấp giọng xuống, lạnh lùng nói: “Cẩn thận bình tĩnh? Vậy có thể bắt được tội phạm sao!”
“Vậy bây giờ cô đi xuống, nhiều lắm cũng bắt được hai người bọn họ, mà hiện tại cô lại không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà đi bắt người ta?” Mặc kệ thái độ của Thẩm Mạn ra sao, dáng vẻ Lâm Côn vẫn là nhàn nhạt tươi cười.
Thẩm Mạn nghiêm mặt lại, không lên tiếng, dù cho tên lưu manh trước mặt này rất đáng ghét, nhưng anh nói đều đúng.
“Vậy anh nghĩ nên làm gì bây giờ?” Qua một lúc lâu, Thẩm Mạn mới hỏi nói.
"Chờ một chút."
"Chờ cái gì? Nếu để bọn họ chạy thì làm sao?”
“Muốn câu cá lớn phải thả dây dài, phải có kiên nhẫn, cũng phải giữ vững tinh thần, tôi cá là bọn họ sẽ không chạy, còn có thể mang cá lớn hơn đến.” Lâm Côn sờ sờ mũi, xoay người cười nhìn ra cửa sổ.
“Dựa vào cái gì mà anh khẳng định được?” Thẩm Mạn hỏi.
"Ha ha…"
Lâm Côn nhàn nhạt cười, quay đầu lại nhìn Thẩm Mạn: “Mục tiêu của bọn họ là Lâm Lâm, vì sao? Nhất định là có liên quan đến tên móc túi cô bắt hôm trước, lúc ấy tôi giúp cô, cho nên hai người kia muốn thông qua uy hiếp Lâm Lâm để trả thù tôi, bọn họ biết rõ tôi ở đây, nhưng không rời đi, hiện tại cô cũng đến rồi mà bọn họ vẫn không đi, điều này chứng minh cái gì?”
"Cái gì?" Thẩm Mạn không tự chủ được hỏi.
"Ừ nhỉ, vì cái gì?" Phó Quốc Bân nghe không hiểu rõ hết, cũng hỏi theo.
Lâm Côn nhìn Thẩm Mạn nói: “Chứng minh bọn họ muốn nhân cơ hội này, trả thù cô và tôi luôn thể.”
"Ha ha, làm sao có thể!" Thẩm Mạn nở nụ cười, khinh thường nhìn Lâm Côn nói: “Đây là kết quả anh phân tích ra được? Anh nghĩ bọn họ là kẻ ngốc à, chỉ bằng hai người bọn họ, còn muốn tới trả thù…”
Không đợi nói xong, đột nhiên Thẩm Mạn ý thức được vấn đề gì đó, nụ cười trên mặt thu lại, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ…”
Lâm Côn cười nói: "Đúng, chính là như vậy!"
Thẩm Mạn nhìn về phía Lâm Côn, sự khinh thường trong ánh mắt biến mất không còn sót lại chút gì, hơi lộ ra chút khâm phục.
Phó Quốc Bân đứng một bên vẫn chưa hiểu chuyện gì, ông ta không phải xuất thân từ cảnh sát điều tra, cũng không rõ ràng mọi chuyện, lúc này thấy Lâm Côn và Thẩm Mạn lại tỏ vẻ bí hiểm, trong lòng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Lâm Côn cười giải thích cho ông nói: “Tên móc túi người tây kia có băng nhóm, những người này trời sinh gian xảo hung ác, dựa vào hai người bọn họ thì không có cách nào trả thù tôi và cảnh sát Thẩm, cho nên nhất định sẽ gọi thêm đồng bọn khác tới.”
“Vậy hai người các cậu không phải rất nguy hiểm sao?!” Phó Quốc Bân lo sợ nói.
“Tôi lập tức gọi điện thoại liên lạc với người trong cục.” Thẩm Mạn nói.
“Đừng!” Lâm Côn vọi vàng ngăn lại, nói: “Cô báo với người trong cục, còn muốn bắt được bọn họ sao? Những tên móc túi người tây này gian xảo thế nào cô chắc phải rõ ràng hơn tôi, chỉ cần có cảnh sát tới như vậy, bọn họ sẽ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức sẽ có thể trốn đi rất xa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ bằng anh và tôi, muốn đối phó không biết bao nhiêu người của bọn họ, có thể thắng được sao? Anh điên rồi! Nếu anh chê mạng mình dai thì tôi mặc kệ, nhưng tôi không muốn còn trẻ như vậy đã chết trong tay bọn này!” Thẩm Mạn hỏi vặn nói.
“Không sao đâu, đến lúc đó nếu cô không muốn nhúng tay chỉ đứng một bên để xem, một mình tôi có thể xử lý được bọn họ.” Lâm Côn cười nhạt nói, giọng điệu thoải mái thật giống như là vốn dĩ không có chuyện gì to tát.
"..." Thẩm Mạn cực kì hoài nghi nhìn Lâm Côn, trong lòng nói tên lưu manh này chắc chắn là điên rồi, kẻ điên mới nói ra lời như vậy, đó là một đám móc túi tính tình gian xảo độc ác, cũng không phải là trẻ con hai ba tuổi, một mình anh dù lợi hại, chống lại một đám người như vậy cũng phải chịu chết!
Trong lòng Thẩm Mạn thầm nghĩ: “Anh ta điên thì kệ anh ta, bản thân mình phải tỉnh táo!” Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi về trong cục, đột nhiên lúc này Phó Quốc Bân ở bên cạnh nói với cô: “Cảnh sát Thẩm, Tiểu Lâm không khoác lác đâu, trước kia cậu ấy là bộ đội đặc chủng.”
...