Trên thực tế người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, làm cho Lâm Côn có cảm giác sau khi Chu Cẩn hơn bốn mươi tuổi cũng khó có khả năng sánh bằng người phụ nữ trước mặt.
Thời gian ở quân khu Mạc Bắc, Lâm Côn có thể nói mấy năm không gặp phụ nữ, thỉnh thoảng nhìn thấy một người cũng chỉ có bề ngoài tầm thường, nhưng đối với anh và những chiến hữu ở khi đó, quanh năm không nhìn thấy phụ nữ, đột nhiên xuất hiện một phụ nữ, cho dù là tinh tinh cái cũng cảm thấy duyên dáng thướt tha... Đương nhiên, đây là cách nói quá lời, nhưng có thể hình dung một cách chính xác nhất.
Nhưng từ khi đến thành phố Trung Cảng, Lâm Côn có thể nói gặp qua đủ loại người đẹp, bên cạnh anh còn có Sở Tĩnh Dao xinh đẹp như tiên nữ, cho nên mắt nhìn phụ nữ cũng tăng lên rất nhiều. Hiện tại anh dù là gặp được tiên nữ, anh cũng có thể bình tĩnh ung dung mỉm cười một chút, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt háo sắc như Trư Bát Giới, người biết chuyện sẽ cho qua, người không biết sẽ cảm thấy anh là người vững vàng.
Chu Cẩn quay đầu lại, mỉm cười nói với người phụ nữ hơn bốn mươi kia: “Chị Mạnh, tại sao chị lại tự mình đưa thức uống tới đây.”
Mạnh Vũ mỉm cười, cũng thể hiện hết nét đoan trang của mình, “Biết em tới đây, cho nên chị ra xem.” Đặt hai ly Móng ngựa sắt xuống, sau đó cô ngồi sát bên Chu Cẩn, “Tiểu Chu, sắc mặt của em gần đây không tồi, nhất định có doanh số làm em hài lòng.”
Chu Cẩn mỉm cười nói: “Chị Mạnh, làm gì có, em đang rầu rĩ vì doanh số mỗi ngày đấy, nếu không chị đi mua một chiếc xe giúp em, hóa giải áp lực doanh số cho em.”
Mạnh Vũ cười nói: “Được, chờ chị thương lượng với Hàm Sân, nếu con bé đồng ý thì chị sẽ mua.”
Chu Cẩn cười nói: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Chị Mạnh, Hàm Sân đi đâu rồi? Em muốn trò chuyện với cô ấy một chút.”
Mạnh Vũ nói: “Đứa bé này đã đi ra ngoài từ sáng, bảo là đi tới bãi biển tìm linh cảm, sắp tới trưa còn chưa về, gọi điện thoại cũng không nghe, suốt ngày không làm cho người ta bớt lo.”
Chu Cẩn cười nói: “Chị Mạnh, chị còn than thở, bao nhiêu người hâm mộ chị nuôi con gái tốt đấy, chị còn ngại không bớt lo, nghe nói mấy ngày nữa Hàm Sân sẽ đi tham gia ngày hội đồ uống cao cấp tại Paris?”
Mạnh Vũ nói: “Đúng vậy, Michaels tiên sinh vốn mời con bé ấy làm giám khảo, nhưng con bé nói gần đây tâm tình không tốt, không dự định đi, cho nên đã gửi thư từ chối.”
Chu Cẩn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc, “Đại hội đồ uống thế giới Paris, đó là nơi bao nhiêu bậc thầy pha chế muốn tới, được mời tham dự đã là việc bao nhiêu người mơ ước, được mời làm giám khảo... Chị Mạnh, chị biết tại sao tâm tình của Hàm Sân không tốt không?”
“Ai, chị làm sao biết, con bé này có việc gì cũng không nói với chị, hỏi con bé thì con bé cứ im lặng, hoặc là nói phải đi một mình tìm linh cảm, ai biết con bé đang suy nghĩ cái gì.” Mạnh Vũ thở dài, “Đều nói con gái lớn không quan tâm tới mẹ, đúng là không sai mà.”
Hai người phụ nữ khí chất khác nhau nói chuyện đã bỏ quên Lâm Côn của chúng ta, chỉ huy Lâm không phải người thích nói chen vào, cho nên anh làm người nghe, nghe một lúc lại mơ hồ, rốt cuộc ai mới là bà chủ ở đây, rốt cuộc là bà chị trước mặt hay là người tên Hàm Sân?
Chỉ huy Lâm nâng Móng ngựa sắt lên, màu sắc đồ uống tương tự với sắt đỏ, cũng làm người ta có cảm giác đang uống móng sắt, lúc đồ uống đưa lên miệng, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, lại làm cho người ta liên tưởng tới móng ngựa sắt đạp lên thảo nguyên. Uống một ngụm nhỏ, mùi hương khoan khoái lan tỏa trong miệng, đồ uống này có vị rất tốt, có vị ngọt giống như đang ngậm cỏ non trong miệng...
Uống ngon!
Lâm Côn không nhịn được lại uống một ngụm, lần này cảm giác lại khác vừa rồi, dường như mùi nồng hơn một tí, đồng thời lại có thêm mùi cay, nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ cảm giác này, giống như một người đàn ông cường tráng cưỡi trên con ngựa tốt, vừa chạy nhanh trên thảo nguyên rộng lớn vừa uống rượu.
Cảm giác này...
Càng lúc càng cảm thấy thú vị, đồng thời có chờ mong, chờ mong uống thêm lần nữa sẽ có cảm giác gì, Lâm Côn bưng ly lên uống một ngụm, ngụm này nhiều hơn hai ngụm vừa rồi.
“Khụ khụ...”
Cảm giác cay nồng không ngừng kích thích cổ họng, cảm giác lần này rất rõ ràng, là mùi rượu nồng, chỉ có điều mặc dù là mùi rượu nồng nhưng không cảm giác được cồn, đây là cảm giác rất kỳ diệu, chỉ huy Lâm xưa nay chưa từng uống qua loại đồ uống nào kỳ lạ như thế.
Lâm Côn không ngừng ho khan, Chu Cẩn và Mạnh Vũ mới ý thức được bên cạnh có người, Chu Cẩn lập tức áy náy nói với Lâm Côn: “Ngài Lâm, thật xin lỗi, tôi mải nói chuyện với chị Mạnh nên quên giới thiệu hai người với nhau. Ngài Lâm, vị này là chị Mạnh Vũ, là mẹ của bà chủ của Mính Duyệt Phường; chị Mạnh, đây là ngài Lâm Côn, là khách quen cũng là ân nhân của em.”
Mạnh Vũ vươn tay về phía Lâm Côn, mỉm cười nói: “Ngài Lâm, chào anh.”
Lâm Côn cũng vươn tay bắt tay đối phương, cười nói: “Chị Mạnh, chào chị, đừng gọi tôi là ngài Lâm, gọi tôi là Tiểu Lâm được rồi.”
Mạnh Vũ cười nói: “Tiểu Chu không giới thiệu, tôi còn tưởng hai người là bạn trai bạn gái với nhau đấy.”
Chu Cẩn hơi đỏ mặt, nói: “Chị Mạnh, chị đừng nói đùa, em còn lớn hơn ngài Lâm đấy.”
Mạnh Vũ cười nói: “Không có gì, em đừng chê chị Mạnh nhiều chuyện, tình yêu trong xã hội bây giờ không phân biệt tuổi tác, chênh lệch hai mươi tuổi đều không tính là lớn, hai người chỉ chênh lệch nhau bốn năm tuổi mà thôi.”
Chu Cẩn càng đỏ mặt, nói: “Chị Mạnh, chị đừng nói việc này. Nên nói về Hàm Sân, cô ấy có bạn trai chưa?”
“Bạn trai?” Mạnh Vũ cười khanh khách, nói: “Tiểu Chu à, chị nói thật với em, cha mẹ những nhà khác không tán thành con cháu mình yêu sớm, nhưng nếu như là Hàm Sân nhà chị, nếu có thể yêu sớm có bạn trai, chị sẽ tán thành hai tay đấy!”
Chu Cẩn khó hiểu, Lâm Côn cũng không hiểu được, Chu Cẩn nghi ngờ hỏi: “Chị Mạnh, đây là vì sao?”
Mạnh Vũ nói: “Còn có thể vì sao, em không phải không biết Hàm Sân nhà chị cả ngày chỉ nghiên cứu đồ uống, cũng quên cả ăn ngủ bình thường, càng đừng nói bạn trai, chị sợ tương lai không ai thèm cưới đấy.”
Chu Cẩn cười nói: “Chị Mạnh, chuyện này chị cứ yên tâm đi, Hàm Sân bây giờ còn nhỏ, cô ấy lại ưu tú như vậy, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông thích, nhiều đàn ông như vậy, có lẽ sẽ có người cô ấy thích.”
Mạnh Vũ thở dài, nói: “Ai, chị thấy rất khó, đứa con gái này đúng là làm chị buồn chết rồi. Hơn nữa nhà họ Thẩm rất kỳ quái, đàn ông si mê nghiên cứu rượu, chị sinh ra con gái lại không thể thoát khỏi gen của bọn họ, ai cũng si mê nghiên cứu đồ uống, gen nhà bọn họ thật là...”
Chu Cẩn cười nói: “Chị Mạnh, gen này là gen thiên tài, người khác hâm mộ còn không di truyền được đấy.”
Hai phụ nữ lại nói tiếp, Lâm Côn đã uống xong một ly Móng ngựa sắt, anh bắt đầu suy nghĩ, cô gái có thể điều phối ra đồ uống kỳ lạ như vậy là người thế nào, chắc là mang cặp kính đen, gương mặt tròn trịa, mái tóc bù xù vì một lòng nghiên cứu...
Anh đang suy nghĩ, đột nhiên chị Mạnh lại chuyển trọng tâm câu chuyện lên người anh, cô ấy quay đầu cười hỏi: “Tiểu Lâm, cậu đang làm việc gì?”
Lâm Côn trả lời rất thật tình: “Tôi còn chưa chính thức làm việc.”
Mạnh Vũ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhưng lập tức lại biến mất, tiếp tục nhìn về phía Chu Cẩn, mới vừa rồi cảm thấy hai người tương xứng, vừa nghe Lâm Côn nói mình còn chưa có việc làm, nhìn thế nào cũng cảm thấy không xứng với Chu Cẩn.
Chu Cẩn quả thật rất ưu tú, vừa ba mươi tuổi đã dựa vào năng lực của mình mua được nhà ở thành phố, gia đình cô sống trong thôn xóm nghèo khó, cha mẹ đều là nông dân, hiện tại đã mua được nhà lớn và xe ở thành phố Trung Cảng, đồng thời đón cha mẹ lên sống cùng.
Phụ nữ xinh đẹp lại biết kiếm tiền, còn hiếu thuận như thế, có thể nói là hàng khan hiếm trong xã hội hiện nay, đàn ông xứng với cô, không nói chuyện khác, ít nhất phải có một phần công việc có thể diện.
Lâm Côn uống xong một ly, Mạnh Vũ lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm một ly, Lâm Côn cười nói: “Tôi còn lái xe, đồ uống này uống vào nhiều không bị bắt vì tội rượu còn lái xe chứ?”
Mạnh Vũ cười nói: “Tiểu Lâm, cậu cứ yên tâm đi, đồ uống có mùi rượu nhưng không chứa cồn.”
Lâm Côn cười nói: “Tốt lắm, cho tôi thêm hai ly!”
Lâm Côn uống đồ uống, Chu Cẩn và Mạnh Vũ tiếp tục trò chuyện, dường như chuyện của phụ nữ không bao giờ hết, nói từ đồ trang điểm cho tới mốt thời trang, trò chuyện sang trang sức và túi xách xa xỉ, không ngờ đã trôi qua một giờ.
Lúc này, đột nhiên điện thoại của Mạnh Vũ reo vang, cô cầm điện thoại lên và liếc mắt nhìn, nói: “Là con gái đáng lo của chị gọi, lúc này biết gọi điện thoại cho chị, lúc nãy gọi thế nào cũng không được... Alo?”
Không biết bên kia nói cái gì, sắc mặt của Mạnh Vũ lại biến thành cứng ngắc, bầu không khí khẩn trương lan ra chung quanh, giọng nói của Mạnh Vũ run rẩy: “Con gái đừng sợ, mẹ lập tức tới ngay.”
Mạnh Vũ cầm điện thoại trong tay, điện thoại còn chưa có cắt đứt, đột nhiên cô chảy nước mắt nói với Chu Cẩn: “Tiểu Chu, nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát, Hàm Sân một mình chèo thuyền trên biển, mái chèo rơi xuống nước, xung quanh nó có cá mập!”
Sắc mặt Chu Cẩn thay đổi, sau khi cô sửng sốt liền cầm điện thoại ra báo cảnh sát. Lâm Côn cũng giật mình, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, lập tức hỏi Mạnh Vũ đang khóc lóc: “Chị Mạnh, biết Hàm Sân ở phương hướng nào không?”
Mạnh Vũ khóc lóc nói: “Nó nói đi ra biển vẽ, hiện tại đã không nhìn thấy bờ biển rồi.”
Lâm Côn lập tức đứng dậy, nói với Mạnh Vũ: “Nói với Hàm Sân, đừng có làm loạn hay di chuyển!” Nói xong anh lao ra cửa và tiến tới bờ biển, Mính Duyệt Phường nằm bên cạnh bờ biển, cách bờ biển chưa tới năm trăm mét, Lâm Côn chạy đến bờ biển và nhìn ra xa, từ nơi này nhìn ra phía chân trời không thấy con thuyền nào cả, trên bờ biển lại có không ít người, có người đang tắm biển, cũng có người đang phơi nắng, cũng có người đang đánh bài...
Tình hình hiện tại khẩn cấp, không biết Thẩm Hàm Sân gặp cá mập tại nơi nào, cá mập bất cứ lúc nào cũng có thể đụng lật thuyền nhỏ, anh phải nhanh chóng tìm được Thẩm Hàm Sân, khi đó mới có thể cứu cô, bằng không sẽ xuất hiện cảnh Hàm Cá Mập trong phim Mỹ, cá mập mở cái miệng lớn như bồn máu…