Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe Jetta quái thú màu đen dừng ở cửa bệnh viện, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, ba người Hoàng Phi dìu nhau theo xuống xe, trông mặt mũi ba người sưng vù, người ngợm bầm xanh bầm tím từng mảng, hoàn toàn không nhận rõ dáng người, Hoàng Phi vừa xuống xe lại ngã ra đất, mở miệng phun ra một bãi máu, khiến cho bác bảo vệ chỗ đậu xe nhìn thấy cũng bị dọa cho giật mình.

Lâm Côn không quay đầu lại đi trước, ba người vội vàng dìu nhau lảo đảo theo sát phía sau, người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều cảm thấy có phần kinh ngạc, không biết rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Trương Đại Tráng đã được bó bột xong, nằm im ở trên giường bệnh, Hà Thúy Hoa đang ngồi ở bên cạnh anh ta, trên mặt hai người đều ra lộ vẻ nghiêm trọng. Vừa rồi, Trương Đại Tráng bảo Hà Thúy Hoa gọi điện thoại cho Lâm Côn ba lần liên tục, nhưng Lâm Côn vẫn không nghe máy. Trương Đại Tráng hiểu rõ tính tình của Lâm Côn, nhất định anh đã đi tìm Hoàng Phi.

Càng hiểu rõ về Lâm Côn, Trương Đại Tráng lại càng lo lắng, Hoàng Phi này là một tên côn đồ nổi tiếng có thủ đoạn độc ác trong khu vực gần đây. Lâm Côn một mình đi tìm bọn chúng, sợ rằng sẽ chịu thiệt thòi.

Vừa nghĩ tới Lâm Côn chịu thiệt, có thể sẽ bị đánh thành thương nặng giống như mình, trong lòng Trương Đại Tráng lại càng khó chịu, anh ta hiếm có một lần tức giận quát Hà Thúy Hoa: “Đều tại em cả, không cho em nói em lại nói ra, hiện tại thì hay rồi, nếu như Côn tử có vấn đề gì, anh sẽ không để em được yên đâu!”

Hà Thúy Hoa khóc nức nở, tội nghiệp nói: “Em không nói... Em không nói nhưng Côn tử cứ gặng hỏi mãi, chuyện đàn ông các anh tại sao lại kéo phụ nữ em vào chứ? Em... Em đã trêu ai ghẹo ai sao?”

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Trương Đại Tráng cũng không phải không nghĩ tới chuyện gọi cảnh sát, kết quả gọi điện thoại tới đồn cảnh sát khu vực, cảnh sát nói tình huống trước mắt chẳng qua là lo lắng của riêng anh ta, còn chưa xảy ra chuyện gì không thể lập án.

Trong lòng Trương Đại Tráng sốt ruột thế nào, hiện tại chỉ có bản thân anh ta biết, nhìn vợ mình khóc thút thít, trong lòng anh ta cũng khó chịu, một cô gái tốt như vậy, đi theo người đàn ông không có tiền đồ như anh ta, suốt ngày phải chịu khổ còn không nói, ngày hôm nay còn bị đánh với mình, vừa rồi mình đúng là khốn kiếp, tại sao lại quát cô ấy như vậy.

Trương Đại Tráng im lặng, nhắm đôi mắt lại, lúc này anh ta chỉ có im lặng cầu mong cho Lâm Côn có thể bình an vô sự.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói quen thuộc vang lên: “Đại Tráng, tôi dẫn người tới cho cậu.”

Trương Đại Tráng vội vàng mở mắt, sau khi nhìn thấy Lâm Côn, tảng đá luôn đè nặng trong lòng anh ta cuối cùng cũng được bỏ xuống. Hà Thúy Hoa nghe tiếng nói cũng quay đầu lại, mừng rỡ nói: “Côn tử, anh không có việc gì thật là tốt quá!”

Hai vợ chồng vui mừng hỏi han, lại không chú ý tới ba người đứng ở cửa, Lâm Côn cười nói với vợ chồng Trương Đại Tráng: “Không sao.” Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía cửa nói: “Tất cả cùng tiến vào, xin lỗi người anh em của tôi đi!”

Ba người Hoàng Phi đang đỡ nhau đứng ở ngoài cửa, vừa nghe anh nói vậy, toàn thân bọn họ run rẩy, vội vàng lảo đảo đi vào trong phòng bệnh, nếu không phải trên đỉnh đầu của Hoàng Phi còn có một chỏm tóc vàng vô cùng đặc biệt, sợ rằng vợ chồng Trương Đại Tráng cũng không nhận ra bọn họ, thật sự là bị đánh tới biến dạng quá mức nghiêm trọng.

“Trương Hắc...”

Vẻ mặt Hoàng Phi tươi cười lấy lòng, buột miệng lại muốn gọi ra biệt hiệu của Trương Đại Tráng, nhưng vừa kêu lên hai chữ, bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Côn đảo qua, anh ta vội vàng sửa lời nói: “Người anh em Đại Tráng, thật xin lỗi, là chúng tôi có mắt không tròng xúc phạm anh, vẫn mong anh tha thứ cho chúng tôi, bảo người anh em của anh tha cho chúng tôi một con đường sống...”

Trên mặt vợ chồng Trương Đại Tráng hiện ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau sau đó nhìn về phía Lâm Côn, lại tiếp tục nhìn về phía ba người trước mắt bị đánh hoàn toàn biến dạng. Đây là Hoàng Phi luôn hung hăng kiêu ngạo không ai bì nổi sao? Bọn họ hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được, Lâm Côn làm sao làm được điều này, một Hoàng Phi luôn xưng bá ở trong chợ nông sản, lại có thể bị đánh thành bộ dạng này, hiện tại dù là mẹ ruột hắn tới cũng không nhận ra hắn.

Trương Đại Tráng ngây người, trong giây lát không trả lời ba người Hoàng Phi, ba người này cho rằng Trương Đại Tráng không chịu tha thứ cho bọn họ, lại nhớ tới lúc trước bị Lâm Côn đánh một cách tàn nhẫn, hành hạ giống như trong địa ngục, bịch một tiếng ba người này đã quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Trương Đại Tráng cầu khẩn nói: “Người anh em Đại Tráng, chúng tôi thật sự sai rồi, anh hãy tha thứ cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi không thu phí bảo kê của anh nữa, tất cả tổn thất của anh ngày hôm nay chúng tôi sẽ gánh chịu...”

Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa đều là người thật thà, Trương Đại Tráng còn đang ngây người, Hà Thúy Hoa lấy lại tinh thần trước, khẽ đẩy anh ta một cái, Trương Đại Tráng lập tức tỉnh táo lại, nhìn ba người Hoàng Phi quỳ trên mặt đất nói: “Anh Phi, anh đứng lên đi, tôi tha thứ cho các anh.”

“Không không không, người anh em Đại Tráng, sau này anh chính là anh tôi, anh là anh Đại Tráng của tôi.” Hoàng Phi vội vàng kêu lên, hai người đàn em bên cạnh cũng phụ họa theo.

Lúc này, Lâm Côn lên tiếng, hắn lạnh lùng nhìn ba người nói: “Cút nhanh đi, nhớ đưa tiền cho anh em của tôi, còn nữa các người trở lại thu dọn quầy hoa của người anh em tôi cho tốt, nếu như để tôi biết được các người dám giở trò gian trá, các người cũng đừng hối hận!”

“Chúng tôi không dám, tuyệt đối không dám...” Ba người Hoàng Phi luôn miệng nói, sau đó bò ra khỏi phòng bệnh.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa không hề giảm, hai vợ chồng đều nhìn về phía Lâm Côn, chờ đợi đáp án của Lâm Côn. Lâm Côn ngồi xuống, nhìn về phía bọn họ mỉm cười, nói: “Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?” Nói xong, anh móc từ trong túi ra một xấp tiền, đặt ở đầu giường của Trương Đại Tráng: “Đại Tráng, tiền này cậu dùng tạm, nếu như sau này có gì khó khăn, nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho tôi, nghe rõ không?”

“Côn tử, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Trương Đại Tráng hỏi.

“Mười tám tuổi tôi đã nhập ngũ, cậu nghĩ tám năm qua tôi ở trong quân đội chỉ ở không thôi sao? Nói chung cậu yên tâm đi, vẫn là câu nói khi còn bé, nếu có người dám đụng đến anh em của tôi, tôi nhất định sẽ đánh cho kẻ đó còn thảm hại hơn!” Lâm Côn cười nói.

Trong ánh mắt của Trương Đại Tráng lộ ra sự xúc động, Hà Thúy Hoa cũng vậy. Nhìn xấp tiền đặt bên gối, ít nhất cũng phải một vạn, đối với vợ chồng bọn họ, đây là số tiền không nhỏ. “Côn tử, số tiền này...”

“Tiền cậu cứ dùng tạm, không cần trả lại, nếu như sau này còn có khó khăn gì, cứ nói với tôi, chờ cậu và Thúy Hoa buôn bán tốt, thì gọi điện thoại về nhà, đón cha cậu vào trong thành phố tìm một bệnh viện lớn cố gắng trị bệnh, về vấn đề chi phí cậu không cần lo lắng, tôi trả.” Lâm Côn cười nói, lần trước gặp mặt, hai người đều nhớ lại chuyện trước kia, lần này Lâm Côn thật lòng muốn giúp Trương Đại Tráng.

Lại ra thì, khi còn bé Lâm Côn đã ăn không ít cơm nhà Trương Đại Tráng, mỗi lần mẹ Trương Đại Tráng làm món ăn ngon, bà đều sẽ bảo anh và ông nội qua ăn cùng. Cho dù sức khỏe cha Trương Đại Tráng không tốt, nhưng vẫn luôn giúp đỡ ông nội Lâm Côn làm một chút việc, người của hai nhà vốn rất thân thiết, ở trong lòng Lâm Côn vẫn luôn coi cha mẹ Trương Đại Tráng như cô chú ruột thịt của mình, hiện tại anh có năng lực, báo đáp cũng là chuyện đương nhiên.

Trương Đại Tráng nằm ở trên giường bệnh, đường đường là một người đàn ông cao lớn to con lại cảm động đến rơi nước mắt, anh ta nhìn Lâm Côn nói: “Côn tử, cám ơn cậu...” Hà Thúy Hoa ngồi bên cạnh, cũng cảm động tới nước mắt lưng tròng, trước đây cô luôn nghe Trương Đại Tráng nhắc tới Côn tử, nói tình cảm của hai người tốt thế nào, cô còn cảm thấy không tin, ngày hôm nay khi tận mắt nhìn thấy, cô mới phát hiện tình nghĩa của hai người còn tốt hơn những lời Trương Đại Tráng nói.

“Nhìn cậu bây giờ kìa, tại sao phải khóc?” Lâm Côn cười nhìn Trương Đại Tráng mắng: “Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ chảy, cậu lớn như vậy, khóc ngay trước mặt vợ của mình, không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Mình à, nhanh lau nước mắt cho tôi.” Trương Đại Tráng cười nói, sau đó anh ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi Lâm Côn: “Côn tử, không phải cậu làm bảo vệ sao, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Số tiền này không phải là...”

“Dừng, cậu coi tôi là dạng người nào hả?” Lâm Côn cười trừng mắt nhìn Trương Đại Tráng: “Ai nói bảo vệ kiếm lời ít, vậy cũng phải xem là làm bảo vệ ở chỗ nào. Tôi kiếm được lại không ít.”

Trương Đại Tráng nhếch miệng cười, xem như Côn tử đang an ủi mình, anh ta thật không biết có bảo vệ nào có thể kiếm được nhiều tiền.

“Được rồi, Đại Tráng, Thúy Hoa, hai người yên tâm ở trong bệnh viện dưỡng thương đi, sau này có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, nếu như ba tên côn đồ kia dám giở trò gì, lập tức thông báo với tôi.” Lâm Côn cười đứng dậy từ biệt, Hà Thúy Hoa tiễn Lâm Côn ra bên ngoài phòng bệnh.

Sau khi tiễn Lâm Côn đi rồi, Hà Thúy Hoa trở lại trong phòng bệnh, kinh ngạc nhìn Trương Đại Tráng phải tới hai giây, nhìn tới mức Trương Đại Tráng cũng thấy lông tóc dựng ngược, anh ta vội vàng hỏi: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

Hà Thúy Hoa cười, thở dài nói: “Đại Tráng, thật sự không nhìn ra, anh em của anh lại có bản lĩnh như thế!”

Vẻ mặt Trương Đại Tráng đầy tự hào nói: “Vậy em không nhìn xem đó là anh em của ai... Ôi!” Không cẩn thận động đến vết thương, anh ta lập tức đau tới nhe răng nhếch miệng, Hà Thúy Hoa ở bên cạnh cười nói: “Đáng đời, ai bảo anh ra vẻ ta đây.” Trương Đại Tráng giả vờ trừng mắt nhìn Hà Thúy Hoa, sau đó anh ta cũng cười theo.

Lâm Côn lái xe đi tới khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, anh muốn tìm một nhà hàng lịch sự tổ chức sinh nhật cho Sở Tĩnh Dao, sau khi dừng xe trong bãi đỗ xe của một siêu thị lớn, anh lại đi loanh quanh gần đó.

Trước kia, không quan tâm làm chuyện gì, Lâm Côn đều quyết định nhanh chóng, nhưng việc chọn nhà hàng làm sinh nhật cho Sở Tĩnh Dao chính là chuyện lớn không thể sơ suất, xung quanh có đủ loại nhà hàng nhiều như rừng, anh đi qua trước cửa, cảm thấy tạm được lại vào xem, đi một hồi cũng tới gần trưa, anh định tìm một quán cơm ăn, đột nhiên lại nghe phía bên kia đường truyền đến tiếng ồn ào náo động, một đám người bu lại đó hình như đang nhìn chuyện gì náo nhiệt.

Lâm Côn không có sở thích tham gia náo nhiệt, việc cấp bách của anh lúc này là tìm một một quán cơm lấp đầy bụng trước đã, sau đó tiếp tục tìm nhà hàng, nhưng anh vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên có một chiếc xe Toyota Prado quen thuộc thu hút sự chú ý của anh, anh cẩn thận nhìn. Đó không phải là xe của cậu Tô Hữu Bằng bạn Lâm Lâm sao?

Người đó tên là gì nhỉ? Hình như tên là Lý Xuân Sinh!

Cho dù ấn tượng của anh đối với người kia không ra sao, đầu óc người kia giống như bị cửa kẹp vậy. Nhưng nếu cháu của người đó và Lâm Lâm là bạn tốt, Lâm Côn cảm thấy mình nể mặt Lâm Lâm, vẫn nên qua xem thử. Vì vậy anh đi qua đường, lại chạy về phía đối diện.

“Đám lừa trọc các người chính là hòa thượng giả, đi lừa gạt tới trên đầu ông đây, bây giờ hoặc là trả tiền lại cho ông đây, hoặc là chúng ta đi tới đồn cảnh sát một chuyến!” Trong đám người truyền ra tiếng chửi bậy.

Lâm Côn đứng ở bên ngoài của đám người, chỉ hơi nhón chân, anh đã nhìn thấy giữa đám người, đối diện mấy hòa thượng đầu trọc chính là Lý Xuân Sinh đang phun nước bọt, gương mặt người này không tốt lắm, bởi vì kích động quá mức mà đỏ bừng, mà mấy hòa thượng đứng đối diện anh ta lại lạnh lùng, căn bản không để ý tới anh ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK