Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Tĩnh Dao xinh đẹp không thể nào dùng hai ba câu để miêu tả, cho dù mời cả người đẹp ở thời đại nhà Tống đến cũng không thể nào so sánh với vẻ đẹp của của cô, miêu tả theo cách dễ hiểu nhất thì cô là sự kết hợp vẻ đẹp của tiên nữ với khí chất phụ nữ hiện đại.

Có thể ở cùng với một người con gái như vậy ở chung phòng, còn chung chăn gối là mơ ước của biết bao người đàn ông.

Lâm Côn có không ít diễm phúc, điều này đương nhiên đều là nhờ con trai bảo bối của anh ban tặng, trong lòng anh vụng trộm vui sướng, âm thầm khen ngợi Tiểu Sở Lâm một cái. Đi theo sau cậu bé, nghênh ngang bước vào phòng Sở Tĩnh Dao.

Nhìn vẻ mặt đầy đắc ý, không giấu được sự mừng thầm trong lòng của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao hận đến nghiến răng, thật muốn ngăn cái tên đáng ghé này lại, nhưng cô cũng ý thức được làm như vậy Tiểu Sở Lâm nhất định là không đồng ý.

Mời bảo mẫu tới làm cha thằng bé, chính là vì muốn con trai cô lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, nếu làm cho thằng bé cảm thấy cha mẹ không hòa hợp, rất có khả năng sẽ tạo thành bóng ma trong lòng con trai cô khi còn nhỏ, đến lúc đấy sẽ không thể nào nói đến chuyện lớn lên khỏe mạnh trong gia đình hoàn chỉnh, điều này Sở Tĩnh Dao có thể hiểu rất rõ.

Cho nên, Sở Tĩnh Dao cô nhịn...

Tiểu Sở Lâm mở cửa phòng ngủ Sở Tĩnh Dao ra, bật đèn trong phòng lên, toàn bộ mọi vật trong phòng liền trở lên rõ ràng, đây là lần đầu tiên Lâm Côn đi vào phòng của Sở Tĩnh Dao, ban ngày lúc anh ở nhà một mình dạo quanh khắp nơi, nhưng anh không tự ý đi vào phòng của cô, anh và rất nhiều đàn ông khác đều có lòng háo sắc giống nhau, nhưng tuyệt đối không biến thái.

Lâm Côn không phủ nhận việc anh là “Lưu manh”, nhưng anh tuyệt đối là một tên lưu manh chính trực có nguyên tắc.

Trong phòng ngủ của Sở Tĩnh Dao, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt ấm áp, cái giường đôi lớn hết sức tinh xảo, trên tủ đầu giường là một cái khung hình nhỏ, trong ảnh là hình ảnh chụp cô đang ôm Tiểu Sở Lâm ở một khu rừng lá phong vào thu, hai mẹ con cười cực kỳ vui vẻ, ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt bọn họ rạng rỡ làm động lòng người.

Trong phòng ngủ của Sở Tĩnh Dao có một cái cửa sổ sát đất, bên ngoài là một cái ban công lớn, trên ban công có một cái xích đu màu trắng, còn có hai chậu cây cảnh tinh xảo. Bên cạnh xích đu có một bàn trà, trên bàn trà bày một ấm chén trong suốt bằng thủy tinh. Có thể tưởng tượng bình thường vào những lúc rảnh rỗi, cô sẽ ôm Tiểu Sở Lâm ngồi trên xích đu đong đưa, hai mẹ con cùng uống đồ uống, cô kể cho Tiểu Sở Lâm nghe những câu truyện cổ tích đến khi cậu bé ngủ.

Lâm Côn có khả năng liên tưởng rất mạnh, vì anh quanh năm ở tromg binh đoàn Lang Nha điều tra tình hình quân địch đã thành thói quen, cùng một cảnh tượng sẽ liên tưởng ra rất nhiều các hình ảnh không giống nhau, cuối cùng đưa ra kết luận cùng những biện pháp ứng phó.

Ngoài những thứ này ra, trong phòng của Sở Tĩnh Dao cũng giống như những phụ nữ khác, có bàn trang điểm, mỹ phẩm và tủ quần áo cỡ lớn.

Tiểu Sở Lâm bò lên trên giường, trải gối đầu và chăn ra, rồi lại xoay người đi từ trên giường xuống đất, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái gối đầu mới tinh, cười với Lâm Côn nói: “Cha, đây là con và mẹ chuẩn bị gối đầu cho cha đó.”

Lâm Côn nhìn cậu bé cười nói: “Giỏi quá, cảm ơn con trai.”

Tiểu Sở Lâm mở đôi mắt nặng trĩu ngẩng đầu lên, nói: “Cha, người cũng phải cảm ơn mẹ, đây là cái gối tốt nhất ở trung tâm thương mại Tân Thiên Địa đó.”

“Ồ...?” Lâm Côn cười cười, quay đầu nhìn Sở Tĩnh Dao cười nói: “Vậy... Anh cũng phải cảm ơn vợ rồi.”

Sở Tĩnh Dao bực tức vô cùng, cô thật sự là không thích kẻ lưu manh ở trước mặt này gọi cô là vợ, nhưng mà ở trước mặt con trai lại không thể không giả bộ, vì thế cô gượng cười nói: “Khách khí với em làm gì.”

“Cha, mẹ, Lâm Lâm buồn ngủ rồi, Lâm Lâm ngủ trước, hai người ngủ ngon.” Nhóc con kia nói xong, liền chui vào trong chăn mềm, nằm vào vị trí chính giữa, điều này cũng làm cho Sở Tĩnh Dao âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu thằng bé mà nằm ở bên cạnh, thế thì tối hôm nay mình chắc chắn phải nằm sát bên cạnh tên “Lưu manh” kia rồi.

“Ngủ ngon, con trai.”

“Ngủ ngon, Lâm Lâm.”

Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao cùng cười nói, khi Tiểu Sở Lâm vừa nhắm hai mắt lại, Sở Tĩnh Dao lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ hiếm thấy nhìn Lâm Côn, đôi môi của cô như hai cánh hoa màu đỏ hồng đầy gợi cảm, im lặng nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Lâm Côn: “Lưu manh, anh ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo...Nếu tối hôm nay anh dám lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhất định... Nhất định cho anh biết tay.”

Đọc khẩu hình miệng là kỹ năng tốt nhất của Lâm Côn, trong lòng anh hiểu rõ Sở Tĩnh Dao nói cái gì, nhưng trên mặt lại trưng ra vẻ mờ mịt, hai tay liền dang ra nhún nhún vai, như thể đang nói rằng ‘Em nói cái gì?’

Sở Tĩnh Dao tức điên, nhưng thật sự không có cách nào đối phó tên lưu manh này, đành phải tức giận lấy bộ quần áo ngủ trong tủ quần áo ra, quay đầu lại đã thấy Lâm Côn mang vẻ mặt háo sắc nheo nheo mắt nhìn cô.

Cô theo bản năng nhíu lông mày, vừa không nhịn được muốn ‘mắng’ kẻ lưu manh này, lập tức ý thức được vì sao lại thế, đôi má nhanh chóng xấu hổ đỏ lên -- trong tay cô cầm là bộ áo ngủ tơ tằm trong suốt, bình thường cho dù là trước mặt con trai cô tuyệt đối không dám mặc, làm sao có thể mặc trước mặt tên lưu manh này được, còn nữa tủ quần áo sau lưng cô là tủ chuyên để đồ lót và quần áo ngủ, bên trong treo ngay ngắn đủ loại kiểu dáng áo ngủ, áo lót và một loạt quần lót chữ T đầy đủ mọi màu sắc được sắp xếp trật tự.

Ánh mắt Lâm Côn hoàn toàn đặt trong tủ quần áo, còn về bộ áo ngủ tơ tằm trong suốt trong tay Sở Tĩnh Dao, thật sự chỉ là một hạt tuyết so với cả tảng băng, trên thực tế loại áo ngủ này đều là lúc bình thường Tiểu Sở Lâm không ở nhà, Sở Tĩnh Dao mới có thể mặc.

Lâm Côn nheo nheo đôi mắt đầy vẻ háo sắc của mình, đồng thời cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, thực sự không nhìn ra Sở Tĩnh Dao bình thường khí chất cao ngạo, khuôn cách mười phần, vậy mà lại thích mặt áo ngủ xuyên thấu và quần lót chữ T.

Sở Tĩnh Dao nhanh chóng nhét áo ngủ xuyên thấu trong tay vào trong tủ treo quần áo, lấy ra một bộ áo ngủ bình thường khác, sau đó đóng cửa tủ quần áo lại, quay đầu hung dữ trừng mắt liếc Lâm Côn một cái, ý nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh!”

Lâm côn hoàn toàn không để ý, cố ý cắn răng cửa cười cười, xoay người cởi áo chuẩn bị đi ngủ.

Trong khoảnh khắc Lâm Côn cởi áo, Sở Tĩnh Dao lập tức ngạc nhiên, làn da anh màu đồng, bắp thịt trên lưng cuồn cuộn, che kín vô số những vết sẹo dữ dằn chồng chéo lên nhau... Người đàn ông này rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì?

Lâm Côn xoay người, lộ ra một bộ ngực tráng kiện, cơ bụng tám múi xinh đẹp rõ ràng, dáng người tam giác rất chuẩn. Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vô số vết sẹo chằng chịt trên lưng, trước ngực anh vậy mà một vết sẹo cũng không có.

Sở Tĩnh Dao có chút hiểu rõ, lúc nhỏ cô cũng từng nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn như vậy trên lưng Sở Tướng Quốc, Sở Tướng Quốc từng nhắc với cô: Một người chiến sĩ chân chính, vết sẹo trước ngực là vì bản thân mà đỡ, vết sẹo sau lưng là thay anh em mà có.

Lâm Côn nhìn biểu hiện kinh ngạc của Sở Tĩnh Dao, nhếch miệng cười, Sở Tĩnh Dao lập tức thu lại tâm tư, đi qua cứng rắn kéo Lâm Côn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó kìm nén tức giận trong lòng thấp giọng nói: “Họ Lâm kia, tôi cảnh cáo anh, không phải ỷ vào bây giờ Lâm Lâm thích anh thì muốn làm xằng làm bậy gì cũng được, tối hôm nay anh nếu dám chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Còn nữa, ngủ ở phòng tôi, anh trước hết phải tắm rửa sạch sẽ!

“Vợ à, chúng ta sẽ cùng nhau tắm uyên ương sao?” Lâm Côn lại giở giọng điệu chọc tức chết không đền mạng, khóe miệng thoáng hiện nụ cười ngả ngớn.

“Anh....”

Sở Tĩnh Dao quả thực cũng bị chọc đến tức điên, lúc này cô thật sự hận không thể băm cái tên lưu manh này thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh để xả giận.

Tầng hai của biệt thự có một căn phòng chuyên dùng để tắm rửa, bên trong có bồn tắm lớn, tắm hơi, tắm vòi sen và đầy đủ mọi thiết bị, chỉ thiếu một nhân viên mát xa chuyên nghiệp, nếu không tuyệt đối là nơi tắm hơi hưởng thụ cực VIP.

Lâm Côn tắm rửa xong từ bên trong đi ra, quấn khăn tắm, trên người thư thái hẳn, vừa rồi anh vốn tắm bồn, xong lại đổi ý dùng tắm hơi, hắc hắc, thật là thoải mái, cái này trong quân doanh tại Mạc Bắc đúng là tám đời cũng không được hưởng thụ.

Lúc này Sở Tĩnh Dao cũng đã tắm xong, ngồn trên sofa phòng khách lầu hai, thấy Lâm Côn quấn khăn tắm đi ra, lông mày của cô lập tức nhíu lại, nếu giống như người ta hay nói nhíu mày nhiều sẽ mau già, thì số lần cô bị Lâm Côn chọc tức đến nhíu mày hôm nay tuyệt đối có thể cho cô già thêm mấy tuổi.

Sở Tĩnh Dao chỉ vào người Lâm Côn chỉ có quấn chiếc khăn tắm, trong lúc này tức đến không nói lên lời. Nghĩ thử xem, cô là một người xinh đẹp như tiên nữ trên trời, khí chất tao nhã như hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, một nữ cường nhân có tri thức có địa vị, bình thường cho dù trong sinh hoạt ngày thường hay là trong công việc, có khi nào phải chịu cảnh liên tiếp bị chọc tức đến phát điên như hôm nay?

Đầu ngón tay Sở Tĩnh Dao run rẩy, chỉ vào người Lâm Côn đang quấn chiếc khăn tắm màu hồng phấn, cắn răng nói:

“Anh... Anh... Ai cho anh dùng khăn tắm của tôi!”

“Ồ...?”

Vẻ mặt Lâm Côn mờ mịt, kéo một góc khăn tắm lên ngửi ngửi, sau đó nhếch miệng cười, nói: “Tôi còn đang thắc mắc tại sao thơm như vậy!”

Sở Tĩnh Dao: “...”

Lấy khăn tắm của cô dùng còn chưa nói, sau đó trở về phòng ngủ, Sở Tĩnh Dao vốn nghĩ thầm dù sao con trai đã ngủ, không cần để cho Lâm Côn vào phòng ngủ, cũng không chờ cô mở miệng, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Tiểu Sở Lâm thò cái đầu ra ngoài, xoa đôi mắt nhập nhèm nói: “Cha mẹ, hai người sao còn không ngủ?”

Sở Tĩnh Dao lập tức thu hồi sát khí hừng hực trên mặt mình, thay bằng khuôn mặt vợ hiền mẹ tốt mỉm cười, nói: “Lâm Lâm, ngoan, cha mẹ lập tức đi ngủ ngay.”

Tiểu Sở Lâm dạ... một tiếng, vẻ mặt ngây thơ chất phác nói: "Con cho rằng cha mẹ thừa dịp con ngủ thiếp đi, ở bên ngoài đánh nhau, Tiểu Hồng nói với con, cha mẹ của bạn ấy toàn thừa dịp bạn ấy ngủ lại đánh nhau trong phòng khách, mỗi lần đều cực kỳ dữ dội, quần áo cũng cởi hết, lại còn lăn lộn cùng một chỗ với nhau...”

Mặt Sở Tĩnh Dao đỏ bừng, Lâm Côn vốn sửng sốt, sau đó phá lên cười ha ha, Sở Tĩnh Dao lạnh mặt liếc mắt một cái, vừa muốn nói: “Không cho cười!” thì Lâm Côn đã bế Tiểu Sở Lâm vào phòng rồi.

Sở Tĩnh Dao hận đến nghiến răng ken két, trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong phòng khách rồi mới đi vào phòng ngủ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK