Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hiểu Nhã vẫn luôn ở trong khách sạn buồn bực suốt ba ngày, ba ngày nay cô ta cũng không bước ra khỏi phòng. Cô ta uống hơn mười chai rượu, rượu trắng rượu đỏ đều có, ba ngày nay cô ta gần như không có giây phút nào tỉnh táo, trừ lúc gọi điện thoại ra ngoài gọi đồ ăn đồ uống ra, thời gian còn lại cô ta đều tắt máy.

Vì không để cho Thang Lệ tìm được mình, cô ta còn đặc biệt đổi khách sạn, ba ngày nay cô ta chỉ có hai loại trạng thái, một loại là tỉnh, một loại là say. Cô liên tục ở trong hai trạng thái này, suy nghĩ tất cả mọi chuyện đã trải qua trong hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Từng cảnh tượng giống như ngưng kết thành không biết bao nhiêu đinh thép, cuối cùng ghim vào sâu trong lòng của cô ta. Ba ngày nay cô ta luôn lẩm bẩm tự nói, cô ta nói nhiều nhất chính là câu: “Chu Hiểu Nhã, đáng đời mày!”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, đây là một ngày đẹp trời hiếm có trong mấy ngày qua, cô ta kéo màn cửa sổ, mở cửa sổ ra, xua đi không khí mốc meo cả đêm trong phòng. Nhìn mặt trời phía xa, cô ta vươn vai buộc lại mái tóc dài, từ hôm nay trở đi cô ta quyết định sẽ bắt đầu lại cuộc đời mới.

Mở cửa sổ của linh hồn ra để cho ánh mặt trời chiếu vào, làm cho sự lo lắng của ngày hôm qua tan đi.

Chu Hiểu Nhã vừa mở điện thoại di động ra lại nhận được rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là do chị họ Thang Lệ gởi tới, nói những lời quan tâm cô ta, cô ta xem từng tin nhắn một. Người chị họ của cô ta cho dù chỉ sai đường cho cô ta, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất quan tâm cô ta. Bản thân tới tình cảnh ngày hôm nay cũng không thể đều oán trách chị họ của cô ta được, trước đây chị họ cũng chỉ muốn tốt cho cô ta, để cho cô ta nhìn nhận rõ hiện thực. Chỉ có thể tự trách bản thân cô ta trước đây không có nhận rõ Lâm Côn, nhận rõ người đàn ông kia là người đáng để cô tagửi gắm cả cuộc đời.

Ôi, trên thế giới không có thuốc hối hận, mất đi một người đàn ông tốt như vậy cũng không thể lại mất đi sự quan tâm của chị họ mình. Cô mở điện thoại ra tính gọi lại cho chị họ nhưng vừa vặn chị họ cô ta lại gọi tới, cô ta lập tức nghe điện thoại, giọng tươi cười nói: “Chị họ.”

“Hừ, con bé chết tiệt, em đã chịu nghe máy rồi sao? Hai ngày qua em chết ở đâu hả? Em có biết chị tìm em sắp tìm tới điên lên rồi không? Nếu như em còn không xuất hiện nữa, chị cũng tính đi báo án đây!” Đầu điện thoại bên kia, Thang Lệ thở hổn hển nói.

“Chị họ, chị đừng nóng giận, hai ngày nay em muốn được yên tĩnh một mình, suy nghĩ lại chuyện đã qua thôi.” Chu Hiểu Nhã cười nói: “Bây giờ tốt rồi, em đã sống lại rồi!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, em còn có thể lừa gạt chị sao?” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói: “Chị họ, em đã quyết định rồi, em sẽ quên đi anh Côn quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, em nhất định phải sống tốt hơn trước!”

“Hiểu Nhã, em có thể nghĩ như vậy chị cũng thật sự mừng thay cho em! Đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, chỉ dựa vào vẻ đẹp của em thì muốn có loại nào mà chẳng được, làm gì cứ phải treo cổ trên một cành cây, ngày khác chị họ lại giới thiệu cho em người khác. Cái khác không dám nói, nhất định là có tiền hơn cậu ta, đối xử với em tốt hơn cậu ta!”

“Chị họ, bây giờ em không muốn tìm bạn trai, em muốn sống cuộc sống của mình, sống cuộc sống mình muốn.”

“Em gái, em đừng ngu như vậy, thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, phụ nữ chúng ta nhất định là người yếu, muốn để cho mình sống có thể diện ở trong cái xã hội này thì nhất định phải tìm một người đàn ông hùng mạnh để làm chỗ dựa.” Ở trong điện thoại Thang Lệ tận tình khuyên giải, trên thực tế là trải đường cho Lâm Cửu Phúc.

Chu Hiểu Nhã lắc đầu, nói: “Chị họ, đó là suy nghĩ của chị, bây giờ em không nghĩ như vậy nữa. Em cảm thấy dựa vào mình cũng nhất định có thể sống tốt, em dự định tự mình mở một cửa hàng bán hoa, cũng không cần kiếm lời nhiều, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân em là được.”

“Em gái, cửa hàng bán hoa không phải dễ mở đâu, kinh doanh cũng không dễ làm, bây giờ em không có bao nhiêu tiền, nếu như chẳng may phải bù thêm tiền vào thì làm thế nào? Em đã từng nghĩ tới sau đó sẽ phải sống thế nào chưa?”

“Em nghĩ rồi.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười và nói: “Nếu như thật sự lỗ vốn, vậy em lại kiên định tìm một công việc khác, người khác có thể dựa vào hai tay để nuôi sống chính mình thì Chu Hiểu Nhã em nhất định có thể nuôi sống được bản thân em.”

“Em gái, nuôi sống mình nói thì dễ, nhưng em có nghĩ tới không, những kẻ tri thức cả ngày đòi giữ tôn nghiêm, bao nhiêu người suốt ngày tăng ca, kết quả một tháng cũng chỉ cầm được chút tiền, đủ ăn và tìm một chỗ ở, e. Em cảm thấy sống như vậy không làm uổng phí tuổi thanh xuân của em sao, không làm cha mẹ em thất vọng khi sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy sao? Chúng ta đều là phụ nữ xinh đẹp, chúng ta có ưu thế lớn hơn phụ nữ bình thường, nếu như chúng ta không lợi dụng ưu thế này để cho mình sống khá hơn, sống cao hơn những người phụ nữ bình thường thì cũng có lỗi với tư chất mà ông trời đã cho chúng ta.”

Nếu là trước đây, nghe Thang Lệ nói lời này, Chu Hiểu Nhã nhất định sẽ dao động, Thang Lệ nói cũng không phải là không có đạo lý, xinh đẹp là vốn liếng lớn nhất của người phụ nữ, xã hội hiện nay những người phụ nữ dựa vào xinh đẹp để kiếm cơm nhiều không kể hết. Người khác thế nào Chu Hiểu Nhã không quan tâm, quá khứ của mình thế nào cô ta cũng không suy nghĩ thêm, bây giờ cô ta chỉ muốn dựa vào hai tay của mình nuôi sống mình, không lại dựa vào người đàn ông để sống nữa.

Chu Hiểu Nhã cười nói: “Chị họ, em biết, vấn đề này sau này hãy nói đi, có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm, chị cũng sắp phải rời khỏi Trung Cảng rồi mà.”

“Tạm thời chị sẽ không đi, anh rể em qua đây rồi.” Thang Lệ nói.

“Anh rể em sao?” Chu Hiểu Nhã sửng sốt hỏi, ở trong mắt Chu Hiểu Nhã, anh rể cô ta chính là người chồng trước của Thang Lệ, từ sau khi Thang Lệ và chồng trước ly hôn, hai người cũng không hề liên lạc, tại sao lại đột nhiên tới Trung Cảng?

“Chính là Lâm Cửu Phúc.”

“À...” Chu Hiểu Nhã bừng tỉnh, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một ông già vừa già lại xấu còn háo sắc. Trước đó cô ta đã từng gặp mặt Lâm Cửu Phúc, lúc đó Lâm Cửu Phúc lại nhân cơ hội nhiều lần sàm sỡ cô ta, đây đều là chuyện nhiều năm trước, lúc đó cô ta vừa tốt nghiệp trung học đi tới nhà của Thang Lệ chơi.

“Chừng nào em rảnh, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, anh rể em nghe nói em ở thành phố Trung Cảng, cũng nói muốn gặp em một chút.”

“A, vậy thì thôi đi, gần đây em không có thời gian, chờ có thời gian lại hẹn với chị.” Chu Hiểu Nhã lập tức từ chối, cô ta thật sự không muốn ngồi ăn cùng bàn với ông già buồn nôn kia, đối mặt với một người khiến mình buồn nôn, cho dù đồ ăn có ngon mấy cũng ăn không trôi.

“Đừng mà Hiểu Nhã, em coi như là cho chị họ một chút mặt mũi có được không, nếu như em cố ý không đi ra ăn cơm, anh rể em nhất định sẽ trách chị, tình cảnh của chị bây giờ em cũng biết, nếu như chẳng may xích mích với anh ấy thì tuổi già của chị coi như xong rồi.” Thang Lệ tỏ vẻ đáng thương cầu khẩn nói: “Hiểu Nhã, coi như em giúp chị họ một lần được không?”

“Được rồi.” Chu Hiểu Nhã bất đắc dĩ đồng ý, cho dù chị họ cô ta không đúng tý nào, một chút lòng cầu tiến cũng không có, nhưng dù sao cũng là chị họ của mình, cô ta không thể trơ mắt nhìn chị mình rơi vào hoàn cảnh khó xử. Tính cách và suy nghĩ của chị họ quyết định cả đời này chị ta chỉ có thể sống dựa vào đàn ông, chị họ cũng đã hơn ba mươi tuổi, còn có cơ hội lựa chọn khác sao?

Không hiểu sao Chu Hiểu Nhã lại cảm giác xót xa thay cho Thang Lệ, chị ta vốn cũng tốt nghiệp đại học chính quy, cũng có một nghề thành thạo. Nhưng từ khi làm người tình cho Lâm Cửu Phúc lại một chút lòng cầu tiến cũng không có, cam tâm tình nguyện làm con chim hoàng yến, trước là chim hoàng yến, hiện tại dần dần biến thành con chim sẻ.

Cúp điện thoại, Chu Hiểu Nhã nhìn mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ mà thở dài, trong lòng cô ta thầm hạ quyết tâm, cô ta quyết không thể bước theo dấu chân của chị họ, cho dù sống không tốt, cũng muốn sống dựa vào hai tay của mình.

Tiếc nuối, tiếc nuối vô cùng... Nếu như cô ta có thể nghĩ như vậy sớm hơn vài năm thì sẽ không chia tay với anh Côn, bây giờ nói không chừng đã sớm kết hôn, giống như ở quê không chừng đã có vài đứa con rồi.

Hơn bốn giờ chiều, nhiệt độ trong không khí dần dần giảm xuống, tiếng ve kêu lại vẫn râm ran, nghe những con ve đang liều mạng kêu, hình như chúng đã bị mùa hè này hành hạ cho phát điên rồi.

Lâm Côn ngồi trong chiếc Jetta cũ, ngậm điếu thuốc lá, đeo kính râm lớn, cả người nhìn qua lười biếng lông bông, trong xe đang mở một bài hát rất nổi tiếng. Hát cái gì cũng không biết, dù sao chỉ huy Lâm của chúng ta cũng hăng hái hát theo, Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở ghế phụ, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nó thật giống như một con mèo nhỏ vậy.

Điện thoại trong túi chợt đổ chuông, tiếng chuông trong nháy mắt ngân vang. Lâm Côn lười biếng thò tay ra tìm điện thoại, Hải Đông Thanh nhỏ cũng sớm quen với “tạp âm” này, chẳng qua chỉ khẽ liếc mắt nhìn thứ phát ra tạp âm đó rồi rất bình tĩnh nhắm hai mắt lại. Phản ứng này hoàn toàn khác với phản ứng khi nó lần đầu tiên nghe được âm thanh này, lần đó nó trực tiếp bị hù dọa tới nhảy vọt lên, cho rằng gặp phải tai họa nào đó.

Điện thoại là do Sở Tĩnh Dao gọi tới, Lâm Côn mỉm cười nghe điện thoại, bà xã đại nhân gọi điện thoại tới, phải vui mừng mới đúng, tuy nhiên kết quả lại không có gì đáng để vui mừng cả. Tối hôm nay Sở Tĩnh Dao lại tăng ca, gọi điện thoại qua là bảo anh chăm sóc thật tốt cho Lâm Lâm, dẫn thằng bé đi ăn ở nhà hàng mới mở, cô vốn hứa sẽ dẫn Lâm Lâm đi, bây giờ ‘gánh nặng’ này không thể làm gì khác hơn là rơi vào trên người của chỉ huy Lâm.

“Bà xã, em chú ý sức khỏe, chờ con trai và anh ăn cơm xong mà em còn chưa xong việc, anh và con trai lại đến công ty chờ em.” Lâm Côn khó có được một lần nghiêm trang nói.

“Ừ, biết rồi.” Đầu điện thoại bên kia, giọng Sở Tĩnh Dao bình tĩnh trả lời, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, cô không nhịn được suy nghĩ, nếu anh thật sự là cha của Lâm Lâm thì tốt rồi.

Sở Tĩnh Dao cúp điện thoại rồi đi tới bên cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, từ phía xa có thể nhìn thấy được ánh đèn của cao ốc quốc tế Thiên Sở trong thành phố Trung Cảng. Cô bình tĩnh đứng đó, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cô càng xinh đẹp không sao tả xiết, bộ vest công sở trên người cô càng khiến cô có vẻ đẹp lạnh lùng lại lão luyện. Một cô gái có thể đẹp tới như vậy thì không thể đơn giản nói là ‘vẻ đẹp trời ban’ nữa, phải nói là ‘gặp may mắn’ thậm chí nói đã không có cách nào dùng lời lẽ để diễn tả nữa.

Tiếng chuông tan học của trường mầm non reo lên, các thiên sứ sôi nổi từ bên trong chạy ra, Lâm Lâm lại không mấy vui mừng, cậu bé cúi đầu nhìn qua có chút mất mát. Lâm Côn từ trên xe bước xuống đón, xoa đầu cậu bé mỉm cười nói: “Chàng trai nhỏ, con làm sao vậy, bị cô giáo phê bình sao?”

Lâm Lâm ngẩng đầu, có chút quật cường nói: “Không phải đâu. Ngày hôm nay bọn con có một cuộc thi, con thi được một trăm điểm, giáo viên còn khen ngợi con nữa cơ!” Cậu bé nói xong lại lấy từ trong túi một cuộn giấy ra cho Lâm Côn nhìn.

Lâm Côn nhận lấy cuộn giấy xem, cười nói: “Con trai của cha giỏi quá, nhưng cũng không thể kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng.”

Lâm Lâm vẫn mím miệng không vui, Lâm Côn lập tức đoán được nguyên nhân, mỉm cười và nói: “Là bởi vì mẹ tăng ca không thể đi cùng con nên con không vui sao?”

Lâm Lâm lắc đầu, cậu bé tội nghiệp nói: “Không phải con không vui vì mẹ tăng ca không thể đi với con, con không muốn mẹ mệt như vậy, nhà chúng ta đã có tiền như vậy, còn kiếm nhiều tiền thêm để làm gì...” Cậu bé nói xong lại mím miệng, dáng vẻ rất tủi thân, dường như có thể khóc đến nơi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK