Lớn như vậy, cô chưa bao giờ trần truồng cho đàn ông xem, đặc biệt sau khi trưởng thành, mặc dù là cha ruột của Lâm Lâm cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trần như nhộng của cô như vậy. Sở Tĩnh Dao đỏ mặt, gương mặt nóng lên, trong đôi mắt của cô còn mang theo lửa giận, nếu như bây giờ có một cái hố, cô hận không thể trực tiếp nhảy vào trong đó và chôn mình xuống, đúng là không còn mặt mũi để sống mà!
Chỉ hủy Lâm tự xưng là đã hưởng qua không ít người đẹp, nhưng trước giờ chỉ chơi tình một đêm. Thỉnh thoảng có cơ hội đi vào thành phố anh lại đến quán bar, sàn nhảy tìm một em gái nào đó, dưới tình huống đó phần nhiều là uống rượu, sau đó lại ở trong phòng tối làm với nhau, nào có cơ hội nhìn thấy thân thể trần như nhộng của đối phương. Mặc dù gần đây anh có quan hệ xác thịt với Hàn Tâm, nhưng anh cũng chưa được nhìn thấy thân thể của cô ta giống như vậy. Cho dù anh kinh ngạc nhưng suy nghĩ một chút thì đây đúng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy thân thể trần như nhộng của con gái, hơn nữa còn là cơ thể cực phẩm như Sở Tĩnh Dao.
Sau khi kinh ngạc, chỉ hủy Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt sắc bén tham lam nhìn lướt qua thân thể Sở Tĩnh Dao, cuối cùng đưa ra kết luận là tỉ lệ dáng người Sở Tĩnh Dao cực kỳ tiêu chuẩn. Đôi chân thon dài mượt mà, bụng dưới bằng phẳng thướt tha không nói nên lời, cái eo nhỏ nhắn xinh xắn, bộ ngực cao ngất đầy đặn, càng nhìn càng làm đàn ông cảm thấy bị kích thích rất mạnh. Còn có cái cổ trắng mịn thon thon, nhìn cô không khác gì quả đào mật chín mọng, ai nhìn thấy cũng muốn đi tới cắn một cái, dưới cổ là hai xương quai xanh nổi lên, càng gợi cảm mê người...
Không nói quá lên chút nào khi nói chỉ huy Lâm của chúng ta lúc này đã ‘cứng’ lắm rồi. Hôm nay anh mặc quần Short Jean dài bảy tấc, chất liệu vải của nó khá thoáng mát, nhưng được cắt may vừa vặn bó sát vào người. Gốc cây giữa hai chân chỉ huy Lâm vốn đã không nhỏ, phía dưới vốn đã bị gò bó khít chặt, lúc này gốc cây to kia đã thức tỉnh, cái lều đã dựng lên dưới quần, phía trước cái quần đã nhô lên thành hình kim tự tháp.
Đỉnh tháp rất sắc nhọn xông thẳng về phía Sở Tĩnh Dao, đồng thời còn nhịn không được run run hai cái.
Có câu nói tướng mạo trời sinh, trong lòng Lâm Côn hiện tại nóng như lửa đốt, toàn thân anh nóng bừng, gương mặt cũng đỏ rực, gương mặt biến thành bộ dạng mê gái của Trư Bát Giới, nếu như nói quá lời một chút, anh còn thiếu chưa chảy nước miếng nữa thôi.
Phía sau, Lâm Lâm không nhìn thấy tình hình trong phòng vệ sinh, nhưng Lâm Lâm lại biết mẹ đang tắm, lập tức che mắt ôm Hải Đông Thanh chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu một câu: “A, xấu xấu!”
Lâm Lâm vừa kêu lên như thế, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đều khôi phục tinh thần. Sở Tĩnh Dao lấy lại tinh thần sau khi xấu hổ, Lâm Côn đang hưng phấn cũng khôi phục tinh thần, Sở Tĩnh Dao tức giận híp đôi mắt phượng lườm anh, nói với Lâm Côn: “Anh...”
Sở Tĩnh Dao vừa nói ra một chữ, gần như cùng lúc đó Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Thật ngại quá, anh quên gõ cửa.” Vẻ mặt của anh vô lại giống như không có chút áy náy.
Sở Tĩnh Dao hận đến nghiến răng, lại trực tiếp mắng: “Lưu manh!”
Vừa nghe hai chữ ‘lưu manh’, Lâm Côn lập tức lên tinh thần, anh thật sự không sợ Sở Tĩnh Dao nói mình lưu manh, dù sao trong lòng cô đã nhận định anh là lưu manh, như vậy tiếp theo anh có thể quang minh chính đại làm lưu manh. Anh bật cười, dáng vẻ lông bông và vô lại, cười nói: “Vợ à, em đừng tức giận, dù sao anh đã nhìn sạch của em, cùng lắm thì anh cho em nhìn lại.” Nói xong anh bắt đầu cởi quần, anh một mặt là muốn đùa giỡn trêu chọc cô một chút, về phương diện khác anh cũng có phần muốn đi tiểu, cũng không biết có phải đêm qua điên cuồng quá mức hay không, sáng sớm anh đã muốn đi tiểu.
“A!” Sở Tĩnh Dao khiếp sợ hô lên một tiếng, vội vàng che mắt, Lâm Côn thở dài nói với cô, nhếch miệng cười nói: “Vợ à, em nhỏ tiếng một chút, con trai nghe thấy thì không tốt, còn tưởng rằng hai ta thế nào.”
Sở Tĩnh Dao hận đến nghiến răng, cô giận dữ xoay người vào tường, cắn răng nhỏ giọng nói: “Anh... Anh đi ra ngoài cho tôi!”
“Vợ à, anh đã nhìn em, nếu em không nhìn anh, không phải em sẽ bị thua thiệt hay sao?” Lâm Côn giở giọng trêu chọc, lúc này đã cởi quần ra, đứng ở trước bồn cầu.
“Ai thèm nhìn anh! Anh nhanh đi ra ngoài cho tôi!” Sở Tĩnh Dao nghiến răng, oán giận nói. Vừa nói xong đã nghe tiếng nước róc rách, giờ mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, không ngờ tên khốn kiếp này đi tiểu trước mặt cô, cô còn muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên lại ý thức được, không quan tâm bản thân mình nói cái gì, tên khốn kiếp này gần như đã miễn dịch, anh ta từ lâu đã không thèm nghe lời.
“Xong rồi...”
Lâm Côn sảng khoái rên rỉ một tiếng, cầm người anh em của mình vẫy nhẹ hai cái, rất say mê nói: “Đúng là thoải mái mà!”
Sở Tĩnh Dao quay mặt vào tường, một tay bóp mũi, tay kia che mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nhanh đi ra ngoài cho tôi!”
Lưu manh đương nhiên không thể cứ ra ngoài dễ dàng như vậy, nếu không sẽ rất có lỗi với hai chữ ‘lưu manh’ rồi. Lâm Côn kéo quần lên, vẻ mặt vô lại cười nói: “Vợ à, nếu không hai chúng ta cùng tắm đi, một mình em tắm cũng không vui, hai chúng ta cùng tắm thì chúng có thể chà lưng, mát-xa cho nhau nữa.”
“Anh... Anh anh anh anh!” Sở Tĩnh Dao đã không nói nổi nữa, đã gặp qua không ít người đàn ông không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Hàng rào phòng ngự trong lòng cô đã muốn sụp đổ, cắn môi chuẩn bị liều mạng với Lâm Côn, nhưng chờ cô xoay người lại, tên lưu manh kia đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại cửa kính phòng vệ sinh rung lên vài cái.
Sở Tĩnh Dao lập tức hiểu rõ, đồ lưu manh kia vừa rồi cố ý chọc giận cô, cũng thật sự châm chọc được cô rồi!
“Hừ!” Sở Tĩnh Dao tức giận vung nắm đấm, ở trong lòng cô thầm quyết tâm, lần này trở lại thành phố Trung Cảng sẽ đi học võ, sau này chuyên môn dùng đối phó tên lưu manh này!
Cuối cùng, Sở Tĩnh Dao vẫn là tắm tiếp, đây là thói quen đã hình thành nhiều năm của cô, vào mùa hè, một ngày không tắm thì toàn thân cô rất khó chịu.
Bữa sáng là ăn bên trong khách sạn, lần này Sở Tĩnh Dao đi công tác, công ty cho mỗi nhân viên bọn họ ở lại trong khách sạn một tuần, các loại chi phí trong đó cũng bao gồm bữa sáng mỗi ngày. Lâm Lâm là trẻ con, hơn nữa lần này ông chủ Vương đặt bảy phòng sang trọng, xem như khách hàng lớn, cho nên khách sạn cũng miễn phí bữa sáng của Lâm Lâm, nhưng Lâm Côn lại không được. Anh không phải nhân viên của ông chủ Vương, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là móc tiền túi ra trả.
Nói ra thì, bữa cơm sáng này lại có giá trị xa xỉ, một người chín mươi chín tệ, là ăn bữa sáng Buffet, hơn nữa bữa sáng vô cùng phong phú, thức ăn có kiểu Trung, Tây, Nhật, Hàn đủ cả. Nhưng lượng thức ăn vào bữa sáng của một người là có giới hạn. Cho dù thức ăn có phong phú thế nào, cũng không ăn được bao nhiêu.
Sở Tĩnh Dao mang theo Lâm Lâm chọn mấy món ăn đơn giản, đều dựa theo dinh dưỡng phối hợp, ví dụ như một ly sữa, một quả trứng gà, một miếng bánh nướng, còn có một khối bánh vừng đen, Lâm Côn lại khác, anh hiểu dinh dưỡng phối hợp, nhưng bữa cơm này đã tiêu hết chín mươi chín tệ của anh, trong lòng anh thầm thề, nhất định phải ăn hết chín mươi chín tệ mới chịu bỏ qua. Kết quả anh mang tới một đống thức ăn lớn, hơn nữa đều chỉ chọn những món đắt nhất, sau đó bắt đầu ăn.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều ném ánh mắt khinh thường nhìn anh. Bọn họ đều cho rằng đây là người quê mùa đến từ nông thôn chưa thấy qua những thứ mới lạ ở thành phố, thấy đồ ăn lạ mắt thì cứ lấy, cho nên mới lấy nhiều đồ ăn như thế. Trên bàn ăn của Lâm Côn là một đống hỗn độn, đủ cho ba người lớn ăn no.
Lâm Lâm lập tức hỏi: “Cha, cha cầm nhiều như thế, có ăn hết hay không?”
Lâm Côn cười nói: “Đương nhiên có thể ăn hết, bằng không cha sẽ không lấy nhiều như vậy, có được lương thực không dễ dàng, nếu như lãng phí lương thực, như vậy chẳng khác gì lãng phí mồ hôi công sức của nông dân.”
Lâm Lâm gật đầu, nói: “Vâng, cha, Lâm Lâm cũng không lãng phí lương thực, nhất định sẽ ăn hết bữa sáng của mình.”
Sở Tĩnh Dao còn đang tức giận Lâm Côn, cũng không thèm nhìn anh một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Tốt nhất anh nên làm gương cho con, hơn nữa phải ăn sạch đống trên bàn đấy.”
“Vợ à, em cứ yên tâm đi!” Lâm Côn cười nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Nhân viên khách sạn vốn không quan tâm khách hàng lãng phí, nói cách khác, bọn họ định giá bữa sáng là chín mươi chín tệ, toàn thế giới cũng tìm không ra mấy người có thể ăn hết chín mươi chín tệ trong bữa sáng, mặc dù phô trương lãng phí một chút, khách sạn của bọn họ cũng có lời. Nói cách khác bữa sáng bình thường chỉ cần hai cái bánh quẩy và một ly sữa đậu nành là đủ, những thứ này nhiều nhất chỉ tốn năm ba tệ, bữa sáng hôm nay có ít nhất năm mươi người ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành rồi, cho nên bình thường bọn họ cũng không quản nhiều.
Nhưng hành vi của Lâm Côn thật sự là làm quá, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo quản lý đi tới, trên mặt còn nở nụ cười lễ phép nho nhã, khi đi tới trước mặt Lâm Côn, anh ta lễ phép chào hỏi: “Xin chào ngài.”
Lâm Côn đang nhai một miếng pho mát trong miệng, ngẩng đầu nói: “Chuyện gì?” Thuận tiện liếc mắt nhìn biển tên trên ngực của người trẻ tuổi này, trên đó viết: Quản lý ăn uống, Đổng Thế Cửu.
Đổng Thế Cửu lễ phép cười nói: “Thưa ngài, là như vậy, mặc dù khách sạn chúng tôi không có văn bản quy định rõ ràng không cho phép lãng phí thức ăn, chỉ có điều như ngài... Có phần quá lãng phí rồi.”
Nhân viên quản lý khách sạn năm sao đúng là chuyên nghiệp, rõ ràng là khách hàng làm sai nhưng bọn họ vẫn phục vụ khách hàng như thượng đế, mặc dù có quy định gò bó khách, cũng phải tận lực làm cho khách hàng cảm thấy thoải mái nhất, cảm thấy mình là người giàu có, bọn họ chỉ là người phục vụ khách hàng.
Lâm Côn lại bỏ một khối pho mát vào trong miệng, pho mát này là hàng nhập khẩu, ở nước ngoài chắc chắn không đáng giá mấy đồng, nhưng một khi tiến vào thị trường Trung Quốc thì giá cả sẽ tăng vọt mấy lần, đây là hậu quả hướng ngoại của người Hoa.
“Ý của anh là tôi không ăn hết những thứ này?” Lâm Côn không cảm thấy xấu hổ, cười hỏi Đổng Thế Cửu.
“Ngài, ngài... Ăn hết sao?” Đổng Thế Cửu mỉm cười nói, vẻ mặt vẫn lễ phép như trước.
“Ha ha, nếu không như vậy đi, chúng ta đánh cược một lần, nếu như tôi ăn hết, anh cho tôi một nghìn tệ, nếu tôi ăn không hết, tôi cho anh một vạn tệ.” Lâm Côn nhướng mày nói với Đổng Thế Cửu: “Thế nào?”
Đổng Thế Cửu lập tức từ chối: “Xin lỗi ngài, khách sạn chúng tôi không cho phép chúng tôi đánh cược với khách.” Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều người xem náo nhiệt xung quanh bu lại, phần lớn những người này đều có tiền, bọn họ rối rít nói: “Anh kia, chúng tôi đánh cược với anh, nếu như anh ăn hết, mỗi người chúng tôi cho anh một nghìn tệ, nếu anh ăn không hết, anh trả cho mỗi người chúng tôi một trăm tệ là được rồi!”
***