Khi đẩy cửa phòng bệnh đi vào, mùi thuốc khử trùng đậm đặc xộc thẳng lên mũi, Lâm Côn ngậm điếu thuốc bước vào trong, chỉ có điều không châm thuốc, khu nội trú cấm hút thuốc, mấy quy định văn minh công cộng này đương nhiên anh vẫn biết chứ.
Lâm Côn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đặt thuốc lên môi đá qua đá lại mấy cái, mấy hành động ấy phối kết hợp với biểu cảm bất cần trên khuôn mặt anh, thật sự khiến người ta khó có thể tin rằng cái con người này trong quá khứ chính là vua sói của vùng Mạc Bắc. Bình thường mỗi khi nhắc tới vua sói của vùng Mạc Bắc, thì cảm giác mang tới cho người ta chắc chắn chính là sự quyết đoán và tràn đầy khí thế hung bạo ngang tàn, tóm lại, tuyệt đối không phải cái kiểu lông ba lông bông như hiện tại. Kiểu này thật sự khiến người ta chỉ nghĩ tới những gã lưu manh côn đồ tép riu trên đường phố mà thôi.
Sau hai lần xử lý băng bó vết thương, Kim Khải mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc ngủ, chủ yếu là do mất máu dẫn tới choáng váng, nếu không lúc này với tình trạng toàn thân đau nhức như muốn nứt toác ra hiện giờ thì khó mà có thể ngủ được.
Lâm Côn vừa ngồi xuống, Kim Khải đã mở mắt ra, anh ta mím môi chịu đau, nói: “Anh tới rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Sao nào, tôi đã nói anh không chết được mà.”
Môi Kim Khải hơi tái nhợt, cười nói: “Đúng thế, những lời anh nói rất đáng tin, anh không sợ lời tôi nói không đáng tin sao?”
Lâm Côn ‘ồ’ một tiếng cười nói: “Không sợ, dù sao tôi cũng hiểu một chút về bản chất của cậu Kim đây, anh có lẽ không phải loại người nói không giữ lời. Cho dù anh có nói không giữ lời đi nữa, với tôi cũng không sao, cùng lắm thì thì không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp một dao rạch đứt khí quản của anh, sau đó vứt xác vào nơi hoang dã.”
Nói rồi, Lâm Côn còn cố ý làm một đột tác rút dao ra, làm cho Kim Khải đang nằm trên giường run lên, suýt chút nữa đã hụt hơi sặc sụa. Đến hôm nay anh ta coi như đã nhìn rõ được sự lợi hại của anh hai Bách Phượng Môn, cậu chủ nhỏ nhà họ Kim anh bình thường có thể nói là đã gặp qua không ít người, số người mà anh ta nhìn nhầm không nhiều, anh hai của Bách Phượng Môn này tuyệt đối là một trong số đó.
Kim Khải chậm rãi hít thở một hơi, thay đổi chủ đề câu chuyện: “Anh Lâm, anh không để tôi thông báo cho ông nội tôi, vậy tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?”
Lâm Côn móc điện thoại ra nhìn đồng hồ cười nói: “Đã hơn hai tiếng trôi qua, người ra tay ám hại anh chắc có lẽ cũng lòi đuôi rồi, giờ anh có thể gọi cho ông nội, nói lại câu chuyện từ đầu tới cuối cho ông ấy nghe.”
Kim Khải lập tức kiếm di động, kiếm nửa ngày cũng không thấy đâu, lúc này mới nhớ là Lâm Côn đã lấy mất di động của mình. Vì thế xòe tay về phía Lâm Côn nói: “Di động của tôi đâu?”
Lâm Côn nói một cách dứt khoát với anh ta: “Ném vào trong xe cho nổ luôn rồi.”
Kim Khải hít một khí lạnh, đấy là con Iphone anh ta vừa mua, nói cho nổ là cho nổ, có điều nếu so với chiếc Aston Martin xa hoa đắt giá của anh ta, một cái di động có đáng là gì.
Lâm Côn móc di động hạng bét của mình ra ném cho Kim Khải, Kim Khải cầm trong tay thấy nặng trịch. Nếu nói về mấy cái điện thoại hạng bét do nước nhà sản xuất, thì thấy cũng được phết, dù là kiểu dáng đẹp hay xấu, thì ít nhất cũng cho người ta cái cảm giác rất chắc chắn.
Trong biệt thự của nhà họ Kim, Kim Nguyên Tông đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, con người khi bước vào tuổi già đương nhiên giấc ngủ cũng ít đi, thêm vào đó vốn dĩ Kim Nguyên Tông mắc bệnh mất ngủ, mỗi ngày đều phải qua mười hai giờ đêm mới bắt đầu buồn ngủ. Ông đang xem một chương trình quân sự quốc tế, trước giờ ông luôn hiếu kỳ đối với vấn đề quân sự của đất nước, hơn nữa có đôi lúc ông lại mơ màng, giả dụ nếu thật sự có kiếp sau, vậy nhất định ông sẽ tìm kiếm một chức vụ trong quân đội, dưới tay sẽ chỉ huy một đám binh lính, cưỡi máy bay đại pháo uy phong lẫm liệt.
Gần đây Kim Nguyên Tông thường xuyên mơ tưởng về những việc trước đây, mỗi lần mơ thấy là mỗi lần huyết mạch của ông căng lên, và sau khi cơn mơ tưởng qua đi lại là một nỗi hụt hẫng mất mát không nói lên lời, khủng hoảng. Bởi vì càng ngày ông càng ý thức được rằng mình đã già, cuộc đời của mình đã sắp đi tới cuối rồi, đời này của ông không có niềm tiếc nuối nào lớn, duy chỉ không yên lòng về đứa cháu độc tôn của mình, Kim Khải.
Bởi vì khi còn trẻ sát khí quá nặng nề, đến khi về già để rửa sạch những tội nghiệt trên người mình trước đây, Kim Nguyên Tông lựa chọn việc ăn chay tin vào phật pháp. Ông rất tin vào nhân quả báo ứng mà phật gia dạy, bao gồm cả việc sớm mất đi con trai và con dâu, ông đều coi như đây là nhân quả báo ứng của bản thân, cũng là bởi vì sát nghiệp của mình hồi trước quá nặng, phá hoại vô số những gia đình hòa thuận hạnh phúc, bởi thế đến cuối cùng sự báo ứng mới rơi xuống đầu mình.
Kim Nguyên Tông chỉ có một đứa cháu đích tôn là Kim Khải, nên niềm kỳ vọng của ông đối với Kim Khải rất cao, ông hy vọng rằng Kim Khải có thể giữ vững được gia nghiệp mà ông đã mất hơn nửa đời người gầy dựng lên, và càng hy vọng rằng gia nghiệp của nhà họ Kim dưới bàn tay chèo chống của cháu trai mình sẽ tiến lên một tầng cao mới.
Trong lòng Kim Nguyên Tông cũng hiểu rõ, hy vọng bao giờ cũng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại khiến người ta phải thấy bất đắc dĩ. Đầu tiên là đứa cháu trai này quá trẻ tuổi, quá giống với ông hồi còn trẻ, dù là khí phách hay cách thức xử lý công việc đều giống, nhưng điểm khác biệt trực tiếp nhất giữa cháu trai và ông chính là hồi còn trẻ ông đã trải nhiều khổ sở, nhưng cháu trai của ông từ khi sinh ra cho tới nay là kẻ ngậm thìa vàng trưởng thành, chưa từng trải qua những khó khăn trắc trở muôn trùng. Nếu chỉ dựa vào tính cách tương tự như ông, ông cũng không tin cháu trai mình có thể tạo ra được thành tích gì. Nói cách khác thì là không cầu có công lao chỉ cần không phạm lỗi, ông cũng không hy vọng xa xôi rằng cháu của mình có thể phát triển gia nghiệp, giữ gìn được là được rồi.
Đã hơn mười hai giờ đêm nên Kim Nguyên Tông hơi buồn ngủ, ông đứng lên chuẩn bị lên lầu đi ngủ thì ông quản gia già vội vã đi về phía ông nói: “Ông chủ, cô Tiểu Ưu mới tới, nói có việc muốn gặp ngài.”
“Ồ?” Kim Nguyên Tông khoát tay, ngáp dài nói: “Tôi buồn ngủ rồi, kêu nó ngày mai trở lại.”
“Cô ấy nói có việc gấp...” Ông quản gia nhìn sắc mặt của Kim Nguyên Tông, e dè nói: “Chuyện liên quan tới cậu chủ nhỏ.”
“Hả?” Kim Nguyên Tông không nhận ra có gì khác thường, thuận miệng hỏi một câu: “Thằng nhóc đó lại gây ra họa gì rồi?”
“Không phải, cậu chủ nhỏ, cậu ấy...” Ông quản gia thật sự không hề muốn nói những câu tiếp theo, ông ấy sợ Kim Nguyên Tông không chịu nổi, tuy rằng tin tức này tạm thời chưa được xác thực, nhưng dù gì thì không có lửa làm sao có khói.
“Lão Trần, hôm nay ông làm sao vậy, nói năng sao mà ấp a ấp úng thế, có gì cứ nói không ngại, nếu tên nhóc đó lại gây họa, tôi chắc chắn sẽ cho nó một trận nên thân. Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, cũng tại vì từ nhỏ tôi nuông chiều nó nên mới khiến tính cách nó bây giờ phóng túng ngang ngược thế, như vậy thì sau này khó có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Kim được.” Nói xong, Kim Nguyên Tông lại ngáp dài, vỗ vào vai người quản gia nói: “Không còn sớm nữa, kêu Tiểu Ưu về trước đi, có chuyện gì thì ông coi mà sắp xếp là được rồi.”
“Ông chủ...”
Kim Nguyên Tông đi lên lầu, ông quản gia già gọi ông lại, “Cậu chủ nhỏ, cậu ấy... Cậu chủ nhỏ hình như xảy ra chuyện rồi.”
“Hử?” Kim Nguyên Tông đã cảm giác được biểu cảm trên khuôn mặt của ông quản gia có gì đó không đúng, ý thức được mọi chuyện sợ là không đơn giản như mình nghĩ, chân mày khẽ nhíu lại, hỏi: “Tiểu Khải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu chủ nhỏ... Cậu ấy...” Ông quản gia vẫn không thể nào nói ra, khuôn mặt lúc này nhíu lại đăm đăm khó nói, đúng lúc ấy Tiểu Ưu, thư ký của Kim Khải bước vào, khuôn mặt đau lòng hốt hoảng nói: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ, anh ấy... Anh ấy và xe đã rơi xuống chân núi, không về được nữa.”
Nói rồi hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống từ đôi mắt Tiểu Ưu, đối với những người không biết rõ, thì đây rõ ràng là những giọt nước mắt chân tình.
“Cái gì?” Cơ thể Kim Nguyên Tông run lên mãnh liệt, suýt chút nữa thì ngã lăn từ trên cầu thang xuống, ông không thể tiếp nhận được tin vừa nghe, nhìn mặt Tiểu Ưu lúc này đang nhạt nhòa nước mặt hỏi: “Tiểu Ưu, cô... Cô nói lại một lần nữa cho tôi nghe.”
Tiểu Ưu khóc thút thít nức nở: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ, anh ấy cả người và xe rơi xuống chân núi, không về được nữa...”
Phịch, Kim Nguyên Tông ngồi phịch xuống cầu thang, ông khi tuổi trung niên mất con, cháu trai là niềm hy vọng duy nhất trong cuộc đời ông. Vốn nghĩ sau khi ông ta trăm tuổi sẽ đem cả gia nghiệp to lớn giao lại cả cho cháu mình, nhưng giờ cháu mình cũng chết trẻ, gia nghiệp to lớn mà ông ta đã bỏ hơn nửa đời người để gầy dựng lên này không ngờ lại rơi vào cảnh không có ai kế thừa. Một mặt ông ta phải chịu đựng nỗi đau mất cháu, một mặt cũng phải chịu đựng nỗi đau tâm huyết một đời không có ai kế thừa.
Ngay lúc đó, những giọt nước mắt già nua lăn dài trên khuôn mặt, tiếng khóc nức từ trong lồng ngực của ông phát ra, những giọt nước mắt trào ra như nước lũ tràn vỡ đê, nhanh chóng che phủ hết vùi chôn hết mọi nếp nhăn trên khuôn mặt ông, ông khàn giọng ngửa cổ hỏi trời xanh: “Trời ơi, tôi đã chịu báo ứng cả rồi, tại sao ông còn chưa buông tha cho tôi! Tôi đã ăn chay, tụng kinh niệm phật bao nhiêu năm nay, lẽ nào chưa đủ để rửa hết tội nghiệt năm đó tôi phạm phải sao!”
Đứng bên cạnh, ông quản gia già cũng khóc theo, ông ta tận mắt nhìn Kim Khải lớn lên, bao nhiêu năm nay đã có rất nhiều tình cảm.
Tiểu Ưu vừa khóc vừa lén quan sát vẻ bi thương muốn chết trên gương mặt Kim Nguyên Tông, khóe miệng thoáng hiện nụ cười đắc ý, đồng thời, một giọng nói vang lên từ trong chiếc tai nghe bluetooth giấu bên trong tai: “Gã họ Kim đó cũng có ngày hôm nay, thật quá ư hả lòng hả dạ, ha ha ha!”
Nỗi bi thương ầm ầm kéo tới bao phủ cả không gian, Kim Nguyên Tông khóc mờ cả đôi mắt già nua, lúc này đột nhiên di động trong túi rung lên. Ông là người trước giờ di động chưa bao giờ rời người, ông đang rất đau lòng, vốn định không nghe điện thoại nhưng chiếc điện thoại đó cứ kiên cường rung lên, cuối cùng ông vừa khóc vừa rút điện thoại ra, một số điện thoại lạ hiện lên trên màn hình. Ông tắt máy rồi vứt sang một bên, nhưng chưa tới hai giây sau điện thoại lại rung lên.
Ông quản gia già cầm điện thoại lên đưa cho ông nói: “Ông chủ...”
Đã trải qua những thăng trầm thay đổi của đời người, từ sớm Kim Nguyên Tông đã rèn luyện cho mình được tính cách trời sập xuống cũng không sợ hãi, nếu không phải vì nghe được tin dữ về Kim Khải, thì hiện tại quả thật chẳng có chuyện gì có thể làm cho ông suy sụp tinh thần như vậy. Ông hít thở một hơi thật sâu ổn định là tinh thần rồi cầm điện thoại lên đi qua một bên: “Alo, tôi là Kim Nguyên Tông.”
“Ông Kim, tôi là Lâm Côn, tôi biết tin tức liên quan đến cháu ông, trước tiên ông nên bình tĩnh, đừng lộ ra bất kỳ dấu vết gì.”
Đầu óc vốn đang toàn sương mù mê muội của Kim Nguyên Tông đột nhiên lóe lên một tia hy vọng, ông cố gắng hết sức để cho mình trông có vẻ bình thường, nói: “Chuyện gì?”
“Cháu trai ông không sao, có người muốn ám hại cháu trai ông, nhưng anh ta mạng lớn đã được tôi cứu, tôi nghĩ, người ám hại cháu trai ông không chừng đang ở chỗ ông, đừng để cho kẻ đó nhìn ra được dấu hiệu gì, hiểu không?”
“Ừ.” Kim Nguyên Tông đáp lại, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước mắt, nhưng trái tim không còn đau nữa.
“Ông nội!” Giọng Kim Khải vang lên trong điện thoại, một niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt của Kim Nguyên Tông, có điều lập tức ông ta đè nén xuống, trầm trầm hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Kim Khải kể hết đầu đuôi mọi chuyện một lượt, Kim Nguyên Tông không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì, cúp điện thoại rồi ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Tiểu Ưu, có điều ông ta không thể hiện ra một chút nào. Vẫn mang dáng vẻ đau đớn muốn chết, ông quản gia không biết chân tướng sự việc, càng khóc càng đau thương hơn, đến cuối cùng Kim Nguyên Tông thì không sao nhưng ông quản gia thì khóc đến ngất đi…