Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm rầm rầm...

Chiếc Aston Martin lăn xuống núi, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, lăn thẳng xuống đáy vực.

Chiếc Maserati màu lam đậm dừng lại một lát, Lương Quân nhìn xuống phía dưới, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười gian ác, gảy gảy tai nghe bluetooth trên tai, cười thâm trầm nói: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Một tay Lâm Côn nắm chặt vô lăng, tay còn lại đặt trên phanh tay, chân đạp thắng xe, luôn cảnh giác khống chế chiếc xe, anh phát hiện con đường mà mình đang chạy không có quá nhiều cây to, nhưng bụi cỏ thì càng lúc càng rậm rạp, tầm nhìn trước mắt hoàn toàn bị cản lại, anh phải cẩn thận khống chế chiếc xe, ngộ nhỡ đụng phải cây lớn, chiếc Jetta cũ này không phải xe tăng và đương nhiên thứ bị gãy chắc chắn không phải là cái cây đại thụ.

Ngoài dự đoán của Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết ngồi sau sợ thì sợ thật đấy nhưng hoàn toàn không hét toáng lên, có thể thấy tố chất trong người của hai có gái này mạnh tới cỡ nào. Đột nhiên phía sau có một tiếng ầm vang lên, âm thanh đó ở ngay sát đuôi chiếc Jetta cũ, Lâm Côn vội vàng thắng gấp lại, đồng thời kéo phanh tay lên, chiếc Jetta cũ trượt về phía trước, cuối cùng cũng lảo đảo ngừng lại.

“Sao vậy?” Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao ngồi ở ghế sau cùng lên tiếng hỏi, giọng của hai người có hơi run run.

Lâm Côn chậm rãi thở ra, quay lại cười với hai người ohuj nữ xinh đẹp đang tái mặt phía sau, nói: “Hình như đụng phải thứ gì đó.”

“Thứ gì?” Tần Tuyết hỏi.

“Ở đâu?” Sở Tĩnh Dao hỏi.

Lâm Côn chỉ ra phía sau xe, đồng thời tháo dây an toàn, nói: “Hai người ở trên xe đợi chút, anh xuống xem sao.”

Tần Tuyết và Sở Tĩnh Dao đều đã sợ hãi tới cực điểm rồi, lúc này xung quanh sườn núi lại tối đen, bọn họ rất sợ đột nhiên có quái vật từ trong bóng tối nhảy ra, hai người gần như đồng thời hét lên với Lâm Côn: “Đừng mà!”

Động tác của Lâm Côn hơi ngừng lại một chút, quay đầu cười với hai người đẹp đã sợ hãi tới cực điểm đó: “Yên tâm đi, không sao đâu, trên núi cũng không có quái vật đâu, cho dù là thật sự có quái vật đi nữa, anh sẽ lập tức đánh ngã nó. Hai người ở trong xe đợi nhé, anh xuống phía sau xem sao, không lâu đâu sẽ quay lại ngay.”

“Vậy... Vậy anh cẩn thận đó.” Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết cùng nhau nói.

“Ừ”

Lâm Côn mỉm cười rồi xuống xe, vận động gân cốt một cái rồi đi về phía sau, anh vừa đi chưa được bao lâu thì Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết cùng mở cửa xe. Hai người đẹp ngày thường khí độ phi phàm, lễ nghĩa khéo léo đúng mực, lúc này vịn vào cửa xe bắt đầu nôn ói, nhìn cái cảnh hai người nôn ói thế kia thì có lẽ mật xanh mật vàng cũng bị ói ra hết cả rồi, đây tuyệt đối là một lần ngồi xe kích thích quá mức đối với bọn họ.

Lâm Côn đi lên sườn núi nhỏ, tiếng va chạm vừa rồi vang lên ở đây, hai bên bụi cỏ, ngoài chỗ bị chiếc Volkswagen Jetta chạy qua làm đổ rạp thì còn có một vệt cắt ngang hướng về phía đáy vực.

Lâm Côn đứng từ trên sướn núi nhìn xuống, phía dưới tối đen như mực không một ánh đèn, lúc này anh nghe được ở phía dưới có âm thanh yếu ớt vang lên, “Cứu... Cứu mạng... Cứu, cứu... Mau cứu tôi...”

“Anh có ổn không?” Lâm Côn hét lên về phía phát ra tiếng động, anh móc điện thoại ra mở chức năng đèn pin lên soi về phía đáy vực.

“Mau... Mau cứu tôi, Tôi... Tôi sắp chết rồi...”

Lâm Côn mơ hồ nhìn thấy hình dạng của chiếc xe nát vụn, anh nhảy xuống khỏi sườn dốc và chạy về phía đống sắt vụn ấy, đồng thời an ủi người kêu cứu: “Anh bạn đừng sợ, tôi tới cứu anh đây, anh không chết được đâu.”

Lâm Côn chạy tới nơi và nhìn kỹ một lượt thì nhíu mày, đây là chiếc Aston Martin, tới đây tham gia cuộc đua xe ngầm nghiệp dư này chỉ có một chiếc Aston Martin, đó là chiếc mà Kim Khải chạy, chẳng phải thằng nhóc này có kỹ thuật rất khá sao, sao lại rơi xuống núi chứ?

Cả chiếc xe bị lật, Kim Khải bị dây đai an toàn treo ở bên trong xe, trên trán, trên người đang chảy máu, tí tách lộp bộp nhỏ xuống, đối với một người từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu khổ sở như Kim Khải mà nói, nỗi đau đớn này không thua gì với mười tám tầng địa ngục cả. Lúc này nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lồng ngực, anh ta chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại cách mình gần tới vậy, càng chưa từng trải qua nỗi đau và sợ hãi do cái chết đem tới. Cả người anh ta đau tới mức sắp rã ra, linh hồn dường như bị cắt nhỏ, anh ta không cam tâm, anh ta sợ hãi, anh ta còn chưa muốn chết, anh ta còn quá nhiều việc chưa làm, còn phải kế thừa sản nghiệp của nhà họ Kim, anh ta mà chết rồi thì ông nội sẽ sao đây, lẽ nào để ông nội ôm hận mà chết?

Kim Khải vốn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng sau khi nghe giọng nói của Lâm Côn thì trong lòng anh ta lập tức sáng lên một tia hy vọng, giống như vào giờ phút sắp chết chìm mà vớ được cái phao cứu mạng cuối cùng vậy, anh ta vội lên tiếng yếu ớt cầu xin: “Cầu xin anh, hãy cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết, cầu xin anh...”

Lâm Côn ngồi xổm xuống dùng đèn pin chiếu vào trong xe, cả khuôn mặt Kim Khải bê bết máu nhìn rất đáng sợ, có điều thì chỉ huy Lâm của chúng ta đã quá quen thuộc rồi, nên bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, chỉ cần tôi chưa cho phép, cậu không chết được đâu.”

Lâm Côn không phải đang mạnh miệng nói, cũng không phải đang mù quáng an ủi Kim Khải, từ khi còn ở quân khu Mạc Bắc, anh đã gặp quá nhiều người bị thương, thế nào thì có thể cứu sống được, thế nào thì cứu sống không được, anh nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay.

“Tôi cảm thấy mình sắp chết rồi, tôi còn chưa sống đủ, hu hu hu, tôi chết rồi thì ông nội tôi ra sao, sản nghiệp nhà họ Kim chúng tôi sao bây giờ...” Tuyến phòng ngự trong lòng Kim Khải đã sụp đổ, hu hu khóc lớn, ai có thể nghĩ được cậu chủ nhỏ nhà họ Kim bình thường uy phong khắp chốn không ai bì kịp lại cũng có lúc như thế này.

“Ha ha!” Lâm Côn cười một cách khinh thường, nói: “Nhìn cái bộ dạng này của cậu chẳng ra cái gì cả, khóc lóc thút thít khác gì các bà các cô chứ, bình thường uy phong lắm mà, kỹ thuật lái xe chẳng phải ngầu lắm sao, tại sao lại rơi xuống vực thế này?”

Lâm Côn cũng không vội cứu Kim Khải, trong lòng tính toán rồi, dù gì thằng nhóc này cũng không chết, cứ để cho chịu thêm tí khổ nữa.

Kim Khải khóc nói: “Anh đừng có mà móc mỉa tôi nữa, ai mà biết được thằng chó nào đụng vào đuôi xe tôi, đụng tôi làm tôi lao thẳng xuống dưới này, để tôi mà tìm ra nó thì tôi giết chết nó!”

Lâm Côn chẳng vội vàng gì rút một điếu thuốc ra ngậm lên môi, cười nói: “Anh là đứa óc heo hay là sao đấy, tôi đoán không sai thì mấy chiếc xe chạy trước tôi vừa rồi chắc chắn là do anh sắp xếp đúng không, vậy thì người đụng anh chắc chắn là chiếc xe đi sát ngay sau anh. Anh dùng ngón chân thôi cũng nghĩ ra được là ai mới đúng, còn cần phải tìm ra cơ chứ?”

Lâm Côn móc bật lửa ra, bình tĩnh ung dung châm thuốc, hít sâu một hơi rồi nhả ra một làn khói, Kim Khải người đang bị treo ngược trong xe lúc này như bừng tỉnh trong giấc mộng, đột nhiên hiểu ra: “Con mẹ nó, không ngờ là thằng đó!”

“Hiểu rồi phải không?” Lâm Côn cười bình tĩnh nói.

“Ừ.” Khuôn mặt đầm đìa máu của Kim Khải đầy lửa giận, cắn răng nói: “Đợi tôi về tôi nhất định giết nó!”

“Được, anh nghĩ ra rồi, vậy tôi đi đây.” Lâm Côn đứng lên định đi, Kim Khải lập tức đáp lại một tiếng cám ơn, nhưng ngay đó lại khóc cha gọi mẹ hét toáng lên, “Đại ca, anh đừng đi, anh đi rồi thì tôi làm sao đây!”

Vừa rồi Kim Khải mải suy nghĩ nên quên mất cả nỗi đau đớn trên người, nhưng lúc này sau khi đã định thần lại, thì lại đau tới méo xệch cả miệng. Nhưng hiện giờ thứ anh ta quan tâm không phải là mình đau tới mức nào, mà là nhất định phải bảo Lâm Côn cứu mình ra, nếu không ở nơi hoang dã này, chỉ chảy máu thôi cũng đủ làm anh ta chết rồi, nếu ngộ nhỡ đụng phải thú dữ, vậy thì lại còn chết không toàn thây.

“À, tôi lại quên việc này cơ chứ.” Lâm Côn giả vờ lại ngồi xổm xuống, anh muốn để cho Kim Khải chịu thêm ít khổ sở nữa, ai bảo anh ta đưa người tới tranh tập đoàn Phong Hoàng với ông đây, không để cho người này chịu khổ sở thêm một tí thì trong lòng ông đây không thấy dễ chịu được. Cũng không thể trách lòng dạ Lâm Côn hẹp hòi được, làm người đàn ông thì lúc cần rõ ràng phải rõ ràng, nếu không cứ nhẫn nhịn mãi, lấy đức phục người thì đến cuối cùng đổi lại cũng chẳng phải là một kết quả tốt gì đâu.

Lâm Côn phun khói và nhìn Kim Khải bị treo trong xe, nhoẻn miệng cười nói: “Đây là anh đang cầu xin tôi phải không?”

“Đúng đúng đúng...” Kim Khải vội trả lời liên tục.

“Vậy chúng ta nói chuyện điều kiện đi?” Lâm Côn cười chọc ghẹo nói.

Kim Khải tối sầm mặt lại, nhịn đau nói: “Anh không phải định thừa dịp cháy nhà cướp của đó chứ?”

Lâm Côn đường đường chính chính nói: “Đúng, tôi muốn thừa dịp cháy nhà cướp của đấy, nếu anh không đồng ý, vậy tôi đi trước đây. Với tốc độ chảy máu hiện tại của anh thế này, khoảng ba mươi phút sau là anh sẽ bị sốc, đồng thời tứ chi lạnh giá, thêm nửa tiếng nữa thì anh toàn toàn cạn kiệt hơi thở. Ở nơi rừng núi hoang vu này, tôi cũng không biết có mấy loại kiểu sói gì đó không nữa, nếu có mấy loài như sói gì đó, thì mùi máu tanh của anh sẽ lập tức hấp dẫn lôi kéo bọn chúng tới, đến lúc đó có khi chẳng tới một tiếng đâu, sói sẽ nhân lúc đó mà ăn luôn anh đấy.”

“Anh... Anh đừng nói nữa!” Kim Khải khủng hoảng hét lên: “Chỉ cần anh cứu tôi, điều kiện gì... Điều kiện gì tôi đều đồng ý hết.”

“Ồ?” Lâm Côn cười ha ha nói: “Điều kiện gì cũng được thì không cần, tôi chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về tôi, vốn dĩ cuộc đua hôm nay tôi thắng chắc rồi, mất thời gian với anh ở đây nên chắc chắn không thắng nổi nữa, tiền thưởng thì bỏ đi, nhưng tập đoàn Phong Hoàng phải thuộc về Bách Phượng Môn của chúng tội, tôi chỉ cần một kết quả này mà thôi.”

“Điều này...” Kim Khải cắn răng nói: “Điều này chẳng có gì khó khăn cả, chỉ một câu nói của tôi, ông nội tôi sẽ làm được.”

“Tốt, sảng khoái đó!” Lâm Côn đưa tay ra nắm lấy cửa xe, dùng lực kéo mạnh một cái, cửa xe vốn bị biến dạng nghiêm trọng kêu rầm lên một tiếng bị anh lôi ra, tiếp đó anh nhấc chân lên đạp vào nóc xe, một tiếng ầm vang lên, cả chiếc xe lật ngược lại, Kim Khải trong xe rên lên đau đớn.

“Anh... Anh muốn mưu sát tôi chắc? Ôi... Đau chết mất.” Kim Khải khóc to.

“Muốn tôi cứu anh thì đừng nhiều lời nữa.” Lâm Côn lắc tay trái, nắm trong tay Quỷ Súc, Kim Khải lập tức cảm nhận được một luồng sát khí trước giờ chưa từng cảm nhận, hoảng sợ nói: “Anh... Anh định làm gì?”

Lâm Côn không thèm để ý tới Kim Khải, đưa Quỷ Súc tới trước, đưa sát vào dây an toàn rồi cắt một cái, một tiếng xoạt vang lên, đai an toàn đã bị cắt đứt, cả người Kim Khải vốn được cố định ở trên xe bằng dây an toàn, dây an toàn vừa bị đứt, thì cả người của anh ta lỏng ra xụ xuống, Lâm Côn tiện tay kéo một cái, kéo anh ta ra ném xuống đất.

“Ối ối ối... Anh không thể nhẹ tay được à.” Kim Khải bò trên mặt đất oán giận nói: “Anh muốn mưu sát tôi phải không!”

“Dừng...” Lâm Côn khinh bỉ nói: “Nếu tôi muốn mưu sát anh thì chỉ cần chờ thêm mấy hôm nữa chẳng phải xong rồi sao? Con mẹ anh chứ nếu muốn sống thì câm mồm cho tôi, nếu còn tiếp tục ồn ào, tôi thấy phiền phức là tôi rạch luôn một nhát vào cổ anh đấy.”

Kim Khải sợ quá không dám lên tiếng nữa, bò trên mặt đất ngồi im thin thít, Lâm Côn đá một chân vào mông anh ta: “Trên xe có hộp cứu thương không?”

“Có... Ở trong cốp xe.” Kim Khải đau đớn miệng méo xệch, nhưng không dám nói lớn tiếng.

Lâm Côn lật tìm hộp cứu thương phía sau cốp xe, lấy băng gạc và một ít thuốc bột cầm máu của Vân Nam ra, xé bỏ đồ trên người Kim Khải rồi bắt đầu băng bó. Về cơ bản thì thằng nhóc này cũng không bị thương quá nặng, chỉ bị gãy mất hai cái xương sườn, với một vài vết thương da thịt, cầm máu là không vấn đề gì rồ. Đây cũng phải cám ơn chiếc xe đắt tiền Aston Martin của anh ta, nếu chạy một chiếc xe thông thường mà ngã từ trên kia xuống, thì lúc này sớm đã bỏ mạng rồi, còn ngồi ở đó mà oai oái la đau được sao? Tại vì sao những người giàu có lại thích mua những chiếc siêu xe, ngoài việc nó tượng trưng cho địa vị và sự thoải mái, thì điều quan trọng nhất chính là sự an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK