Mục lục
Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngành du lịch ở khu phía nam của thành phố Trung Cảng, nơi này vốn nằm trong phạm vi quản lý của Khương Phong, quán bar, vũ trường và các tụ điểm ăn chơi, tất cả các nơi sống về đêm tại khu nam thành phố Trung Cảng đều nằm trong phạm vi quyền hạn của Khương Phong. Khương Phong có ý biến thành phố Trung Cảng thành một khu đô thị du lịch, cũng không phải dựa vào những tụ điểm đen tối kia kéo GDP.

Sản nghiệp của tập đoàn Phong Hoàng là một khối thịt béo, hơn nữa Phong Bưu đã đút lót với bên phía chính quyền, cho nên nhiều người dung túng mở một con mắt nhắm một mắt, đó là vì không muốn ảnh hưởng tới đại cục khu Nam Thành. Trong khu vực sống về đêm tại khu phía nam, mười khu ở đó có thể tồn tại mười vấn đề, nếu như đều mang ra xét xử, GDP sang năm của thành phố Trung Cảng sẽ giảm xuống rất lớn.

Đương nhiên, loại hành vi mở một con mắt nhắm một con mắt này không phải do Khương Phong làm, đó là thái độ của các thường ủy trong thành ủy thành phố. Theo Khương Phong nói, thành phố Trung Cảng có thể dựa vào khách du lịch phát triển kinh tế, có thể biến khu phía nam thành khu du lịch biển nổi danh trong thành phố Trung Cảng, nhưng không nhất định phải bao dung cho những thành phần xã hội đen kia. Tuy rằng chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương nói cho cùng không tính là gì, nhưng anh ta vẫn kiên định cho rằng, thành phố Trung Cảng cần một khu vực sống về đêm càng trong lành càng tốt.

Khương Phong chủ động đưa tặng tập đoàn Phong Hoàng cho Lâm Côn, một mặt là xuất phát từ tình cảm riêng, hai ngày trước anh ta vừa nói chuyện điện thoại với Dư Tông Hoa, Dư Tông Hoa ở trong điện thoại khen ngợi anh ta, nói rằng nghe Lâm Côn nói anh ta là một thị trưởng rất có năng lực, nhiệt tình và có tinh thần trọng nghĩa....

Sau khi Khương Phong nghe xong liên tục kiểm điểm với Dư Tông Hoa, nói chính mình công tác còn nhiều chỗ làm không tốt, còn rất nhiều chỗ cần phải có bí thư Dư chỉ điểm. Lời này nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng thực tế đang biểu thị cho Dư Tông Hoa thấy, anh ta hy vọng có thể nhận được ông ta chỉ điểm, kết quả Dư Tông Hoa rất sảng khoái đồng ý. Trong lòng Khương Phong càng vui mừng hơn, có nước uống không nên quên người đào giếng, cho nên cũng nhớ rõ phần ân tình này của Lâm Côn.

Những việc trước đây anh ta giúp Lâm Côn đều là việc nhỏ không đáng là gì, nhưng bây giờ Lâm Côn tặng lại cho anh ta một phần lễ quá lớn, phải biết rằng một câu khẳng định của Dư Tông Hoa nói ra đã có thể đại biểu cho anh ta có thể hoàn toàn phát triển trong hành phố Trung Cảng này, lý tưởng xây dựng thành phố Trung Cảng của anh ta cũng có thể thực hiện, tài hoa của Khương Phong có thể được phát huy rồi.

Về phần nguyên nhân khác, Khương Phong đã cẩn thận quan sát Lâm Côn, tuy rằng hiểu rõ không sâu, nhưng thông qua tiêu chuẩn nhìn người của mình, có thể khẳng định người trẻ tuổi này cũng không đơn giản. Trên người anh có bình tĩnh mà người thường không có, bình tĩnh, thông minh, nhìn xa trông rộng, lời nói đầy sắc bén, ngoài ra còn có lòng hăng hái khó nói thành lời.

Khiến Khương Phong xem trọng chính là khí chất hăng hái sắc bén, người làm quan chức bình thường đều có sự hăng hái cùng sắc bén, lãnh đạo có sự hăng hái cùng sắc bén mới có người nghe, có thể làm lợi cho dân chúng, mới được cấp trên xem trọng, từ đó đạt được càng nhiều cơ hội.

Mặc dù không ở trong quan trường, một người trẻ tuổi có thể có sự hăng hái và sắc bén như vậy, tiền đồ tương lai của anh rất rộng mở. Nhưng phó thị trưởng Khương lại không biết, Lâm Côn vẫn bị anh ta coi như hậu bối lại là một thành viên của đội hành động đặc biệt của Cục An ninh Quốc gia, trước đây là chỉ huy trưởng ở quân khu Mạc Bắc, hai thân phận này dù là cái nào cũng đủ sức đè ép anh ta rồi.

Ăn xong cơm, ba người cùng rời khỏi Vạn Hoa Phủ, bóng đêm đã bao phủ, gió đêm mát lạnh sảng khoái, trong lần gặp riêng này, Trương Ngạn làm thư ký kiêm tài xế, Lâm Côn cười nói từ biệt hai người, Lâm Côn đưa mắt nhìn chiếc Audi màu đen của Khương Phong rời đi.

Lâm Côn không có lập tức rời khỏi Vạn Hoa Phủ mà đứng trước cửa hút thuốc, cảnh đêm xung quanh rất sầm uất, sâu trong cảnh sa hoa trụy lạc này, khắp nơi đều thể hiện khí chất phú quý. Cũng không biết vì sao, trong lòng anh đột nhiên có suy nghĩ, mình phải xây dựng sự nghiệp oanh liệt tại thành phố này.

Lâm Côn không có lập tức về nhà, anh lái xe tới hội sở cao cấp Phong Hoàng, hội sở trước kia xa hoa truỵ lạc, người qua lại tấp nập, từ khi Phong Bưu bị bắt đã tạo ra rung chuyển đối với chính quyền thành phố Trung Cảng và hắc bang, nhưng đối với dân chúng bình thường và những người du lịch tới thành phố Trung Cảng mà nói, Phong Bưu là ai, bọn họ căn bản không biết, chỉ cần hội sở cao cấp Phong Hoàng còn mở cửa, bọn họ sẽ nguyện ý đi vào mua vui.

Lâm Côn đậu xe ở bên đường, nhìn hội sở cao cấp Phong Hoàng kinh doanh như lúc ban đầu, trong lòng anh cũng nhìn Lưu Cương với cặp mắt khác xưa, cũng chính bởi vì có anh ta mới trấn an sự lo lắng trong lòng các nhân viên, bằng không vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, hội sở này sẽ không thể mở cửa được.

Rốt cuộc có thể dùng người này hay không? Trong lòng Lâm Côn âm thầm suy nghĩ, đúng lúc Lâm Côn bắt gặp Lưu Cương đứng ở cửa chính, anh ta đang đứng hút thuốc lá với hai tổ trưởng bên cạnh, bọn họ vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Nhìn dáng vẻ của họ, hẳn là Lưu Cương đang sắp xếp công việc cụ thể cho bọn họ đi làm.

Ba người nhanh chóng hút xong, Lưu Cương vỗ vai hai người này, giống như đang động viên tinh thần cho bọn họ, hai tổ trưởng này lại đi vào hội sở, Lưu Cương không có đi theo vào, mà là lấy điện thoại ra gọi đi. Nhìn từ xa dáng vẻ anh ta rất nghiêm túc, giống như muốn báo cáo công việc với ai đó.

Lông mày Lâm Côn hơi nhíu lại, lẽ nào Lưu Cương vẫn âm thầm liên hệ với người khác? Trong lòng anh vừa nổi lên sự nghi ngờ, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy ra xem thì chính là số của Lưu Cương.

Lâm Côn mỉm cười thỏa mãn, nghe điện thoại: “Alo, anh Lưu, chuyện gì thế?”

Lưu Cương nói: “Tôi không có chuyện gì, chỉ muốn báo cáo tình hình bên này với anh một chút, hiện tại tình hình coi như đã ổn định, hội sở vẫn hoạt động bình thường và không có ảnh hưởng gì.”

Lâm Côn cười nói: “Anh đã vất vả rồi, anh Lưu.”

Lưu Cương nói: “Không vất vả gì.”

Lâm Côn cúp điện thoại xong lại không có xuống xe, anh lái xe quay trở về vũ trường Bách Phượng Môn, vũ trường Bách Phượng Môn tối hôm nay đã mở cửa làm ăn trở lại, nhưng người đến rất ít ỏi, hiển nhiên bị những việc lần trước ảnh hưởng không nhỏ.

Những người tới chơi lúc trước đều hãi hùng khiếp vía, gần đây Bách Phượng Môn liên tiếp xảy ra sự kiện ầm ĩ, người xưa có câu ‘tin tốt không ra khỏi cửa, tin xấu truyền ngàn dặm’, quả không sai, hiện tại đại đa số mọi người trong thành phố Trung Cảng coi vũ trường Bách Phượng Môn là nơi tai họa, hơi lơ là sẽ tự rước lấy xui xẻo vào người.

Lâm Côn đi vào cửa lớn vũ trường Bách Phượng Môn, bên trong vẫn sáng đèn mập mờ, trên sân khấu vẫn biểu diễn đặc sắc, nhưng người trên sàn nhảy lại vắng vẻ ít đến đáng thương, chỉ có năm ba người đang lắc lư, không ngờ đều là cảnh tượng ‘bao hết’.

Nhìn thấy Lâm Côn, người phục vụ nhận ra Lâm Côn liền chủ động chào hỏi, rất cung kính nói: “Anh Lâm.”

Lâm Côn cũng không làm cao, đều mỉm cười đáp lại, những anh em lúc trước theo A Đông làm phản, Lâm Côn đã bảo Tưởng Diệp Lệ đuổi tất cả, những người trung thành bị thương nặng trong sự kiện lần trước, bọn họ được trợ cấp rất nhiều, tối hôm nay, phục vụ và bảo vệ đa số đều là những gương mặt xa lạ, hiển nhiên đều là mới tuyển.

Long Đại Tương đang ngồi uống rượu và xem náo nhiệt ở lầu một, rượu thì không tệ, náo nhiệt lại không đủ nhìn, nhìn thấy Lâm Côn tới, anh ta lập tức tùy tiện đứng lên, nói: “Anh Côn, sao anh tới đây?”

“Tới xem một chút.” Lâm Côn cười nói, ngồi xuống.

“Nếm thử rượu này đi, thật ngon.” Long Đại Tương lấy ra một ly không, cũng rót đầy cho Lâm Côn.

Lâm Côn cầm rượu lên nhìn một chút, cười nói: “Đương nhiên rượu này rất ngon, rượu Hennessy nhập khẩu loại cao cấp mà.”

Vẻ mặt Long Đại Tướng mờ mịt, “Ôi đ*ch, Hennessy này còn có sản phẩm trong nước sao?”

Lâm côn cười nhìn anh ta một cái: “Hàng nhái không phải là sản phẩm trong nước sao?”

Long Đại Tướng giật mình hiểu ra, cười ha ha nói: “Đúng đúng đúng, sự thông minh của người Trung Quốc chúng ta đều thể hiện qua sản phẩm trong nước rồi!” Nâng ly rượu lên: “Nào, anh Côn, chúng ta cạn một cái, vì sự tài giỏi của người Trung Quốc chúng ta!”

Lâm Côn uống một ly vào bụng, hỏi: “Đại Tương, chị Tưởng đâu?”

Long Đại Tương chẹp miệng, còn đang thưởng thức hương vị rượu, nói: “Chị Tưởng thấy kinh doanh không tốt, cho nên một mình buồn bực ở trong phòng rồi.”

Lâm Côn đứng lên: “Được rồi, cậu cứ tiếp tục uống rượu đi, tôi đi xem một chút.”

Cốc cốc cốc.

Anh gõ cửa phòng của Tưởng Diệp Lệ, bên trong vọng ra giọng nói mệt mỏi của Tưởng Diệp Lệ: “Ai thế?”

“Chị Tưởng, là tôi.”

“Cửa không có khóa, vào đi.”

Lâm Côn đẩy cửa đi vào trong, Tưởng Diệp Lệ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, cả người cô mặc áo ngủ màu trắng ngà, trên đầu còn quấn khăn ướt, dáng vẻ này rõ ràng là cô vừa tắm xong.

“Sao cậu lại tới đây?” Đôi má Tưởng Diệp Lệ hơi ửng đỏ, trên bàn trước mặt có một cái ly, bên trong còn có nửa ly rượu đỏ, bên cạnh còn đặt một chai rượu đỏ, mượn ngọn đèn có thể nhìn thấy rượu đã ít đi một nửa.

“Tới xem một chút.” Lâm Côn đi tới, ngồi xuống.

“Cậu có muốn uống một chút không?” Tưởng Diệp Lệ say tới mức mắt lờ đờ nói, trong ánh mắt cô nhìn Lâm Côn có phần nóng rực, nhìn gần sẽ thấy hai gò má cô đỏ ửng, trên người cô mang theo sự quyến rũ khó nói thành lời.

“Không, tối hôm nay tôi đã uống không ít, uống nữa sẽ không về được.” Lâm Côn xoa xoa huyệt thái dương cười nói: “Chuyện bên phía hội sở cao cấp Phong Hoàng, tôi đã xử lý xong, chỉ chờ tiếp nhận thôi.”

“Nhanh như vậy sao?” Trong ánh mắt Tưởng Diệp Lệ đầy kinh ngạc, dựa theo tình huống bình thường, tập đoàn Phong Hoàng bây giờ là miếng thịt béo, ai cũng có thể đi tới cắn một cái, đối mặt với nhiều cạnh tranh như vậy, muốn thu nó vào trong tay của mình, thật sự sẽ tốn không ít công sức.

Lâm Côn không có ý định giấu diếm Tưởng Diệp Lệ, cười nói: “Chính quyền thành phố sẽ đấu thầu hội sở Phong Hoàng ra ngoài, đến lúc đó chúng ta nhận thầu là được.”

“Nhận thầu?” Tưởng Diệp Lệ nghi ngờ nói.

“Chỉ là một loại hình thức.” Lâm Côn cười nói.

“...” Tưởng Diệp Lệ suy nghĩ một lát, lại kinh ngạc nói: “Cậu có người quen trong chính quyền thành phố sao?”

“Ừ.” Lâm Côn cười nói: “Tôi có quen với phó thị trưởng Khương Phong.”

Vẻ mặt của Tưởng Diệp Lệ càng kinh ngạc, sau đó thì thào nói: “Lâm Côn, rốt cuộc cậu có lai lịch gì vậy, tại sao lại đến nơi này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK