Đám côn đồ trên xe Innova sợ hãi choáng váng, sắc mặt mỗi người hoảng sợ biến thành màu xanh, bọn họ bình thường bao giờ cũng thích cáo mượn oai hùm, ỷ vào số lượng đông diễu võ dương oai, luôn cho rằng mình là bá chủ trong thành phố, hiện tại đối mặt với xe quân dụng và trực thăng, bọn họ biết mình chả là cái gì.
Người thanh niên tóc vàng ngồi ở chính giữa một chiếc Innova, bên cạnh có mấy đàn em ngồi cùng, bọn họ đang run rẩy, bọn họ nói lắp bắp: “Tiêu rồi tiêu rồi, lần này chơi xong rồi, quân đội đã tới...”
Người thanh niên tóc vàng nhíu mày, anh ta tát đàn em bên cạnh một cái, mắng to: “Lầm bầm con mẹ mày, cái gì mà xong, miệng quạ đen, không phải chỉ là mấy chiếc xe quân dụng và trực thăng thôi sao!”
“Anh Hoàng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mấy tên đàn em khác nhìn sang anh ta với ánh mắt chờ mong.
Người thanh niên tóc vàng nhìn ra bên ngoài, quát: “Còn có thể làm sao bây giờ, trốn!” Anh ta nói xong thì kéo cửa xe bước ra ngoài và nhảy ra khỏi xe đầu tiên, anh ta muốn xoay người chạy vào trong bệnh viện, dựa theo suy nghĩ của người này thì các người dựa vào xe quân dụng chặn cửa, phía trên còn có trực thăng, chỉ cần tao chạy vào bệnh viện thì tao không tin các người có thể đánh sập bệnh viện?
Thân thủ của tên tóc vàng này cũng nhanh nhẹn, anh ta chạy cũng nhanh hơn những tên côn đồ khác, chỉ thấy anh ta vừa chạy vài bước đã sắp tới gần bậc thang bệnh viện, tên tóc vàng này mỉm cười đắc ý, trong lòng thầm châm chọc: “Xem đám binh sĩ các người dám làm gì tao!”
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, chân trước vừa đạp lên bậc thang bệnh viện thì đột nhiên anh ta nghe một tiếng nổ chát chúa vang lên, trong không gian có âm thanh xé gió vang lên, ngay sau đó tên thanh niên tóc vàng ngã xuống đất.
Theo sát tên thanh niên tóc vàng, mấy đàn em đã nhảy ra khỏi xe nhìn thấy biến cố bất thình lình xảy ra, trên người bọn họ đều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ thấy rõ ràng một viên đạn xuyên qua bắp chân của người thanh niên tóc vàng và ghim vào bậc thang.
“A!!!”
Người thanh niên tóc vàng ôm chân kêu la thảm thiết, bắp chân bị bắn xuyên qua có cảm giác không dễ chịu gì, anh ta lăn lộn trên đường nhiều năm như thế, từng bị chém không ít đao, nhưng so sánh với đau đớn hiện tại, cảm giác bị chém chẳng khác gì gãi ngứa.
Máu loãng chảy ra từ chân của người thanh niên tóc vàng, xung quanh xuất hiện một bãi máu lớn.
Viên đạn vừa rồi được bắn ra từ trực thăng, một họng súng tối tăm chĩa ra ngoài, một người lính với vẻ mặt nghiêm túc đứng cầm súng nhìn mọi người phía dưới, trên mặt anh ta không có chút cảm xúc gì, súng trong tay anh ta chính là súng máy, sử dụng súng máy có thể bắn trúng bắp chân như thế thì kỹ thuật bắn súng tuyệt đối không bình thường, phải biết rằng súng máy chỉ dùng để bắn phá, không phải dùng để bắn tỉa.
Trong nháy mắt, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ người thanh niên tóc vàng kêu la thảm thiết và âm thanh cánh quạt phi cơ trực thăng gầm gú trên bầu trời, cách mấy con phố còn có âm thanh huyên náo, còn lại không có âm thanh nào khác, dường như tất cả mọi người bất giác cố thở khẽ hơn, rất sợ xuất hiện âm thanh nào khác.
Ở bên ngoài cửa chính bệnh viện, Trương Dực ngồi trong một chiếc SUV màu đen nhìn thấy tình hình trước mặt, anh ta cắn răng quan sát, sau đó khởi động chiếc SUV chạy thoát khỏi hiện trường, anh ta đeo ống nghe lên tai, anh ta gọi điện thoại cho Lỗ Đại Năng, Trương Dực áy náy nói: “Anh Lỗ, lại thất bại.”
Trong điện thoại, giọng nói của Lỗ Đại Năng rất bình tĩnh, nói: “A Dực, bỏ đi, lần này chúng ta chịu thua, không nghĩ tới Sở Tướng Quốc có quan hệ với quân đội, vì một hạng mục năng lượng mới mà đắc tội với quân đội thì không có lời, anh trở về đi.”
“Được, anh Lỗ.” Trương Dực giọng nói ảm đạm, Lỗ Đại Năng là người có tính cách tranh cường hiếu thắng, Trương Dực làm sao không biết, nhìn thấy thịt béo bay ra khỏi miệng nên trong lòng Lỗ Đại Năng rất khó chịu.
Một đám người ô hợp không thể chống lại quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, người thanh niên tóc vàng bị bắn ngã, đám côn đồ trong xe Innova đều bước ra ngoài, quỳ trên mặt đất xin khoan dung, bọn họ bình thường diễu võ dương oai, lúc này cũng phải thừa nhận, đối đầu với quân đội là một con đường chết.
Máy bay trực thăng đáp xuống, cũng đưa Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao lên trực thăng, trước ánh mắt của tất cả mọi người, trực thăng bay lên bầu trời, bay đi khu căn cứ Nam Giao, những chiếc xe, tất cả đều rút lui có trật tự, trong tiếng động cơ xe quân dụng, rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Quân đội số hiệu ZHJS018 chịu sự quản lý của quân khu tỉnh Giang Tô, thuộc về căn cứ thành phố Vô Đồng, quy mô không phải rất lớn, chỉ có binh lực hai đoàn, nhưng binh lực hai đoàn này lại là lính tinh nhuệ.
Thủ trưởng căn cứ 018 có họ Diệp, gọi là Diệp Khánh Nguyên, tuy ông ta chỉ có hai đoàn, nhưng lại có cấp bậc sư đoàn trưởng, năm nay chỉ mới bốn mươi tuổi, thân thế Diệp Khánh Nguyên rất tốt, nghe nói ông cố của ông ta là võ sư Diệp Vấn, Diệp Khánh Nguyên cũng có công phu rất tốt, bảng hiệu của Diệp Vấn chính là Vịnh Xuân Quyền.
Máy bay trực thăng đáp xuống căn cứ, Diệp Khánh Nguyên ra tay tương trợ là vì nhận được mật lệnh từ trung ương, tuy rằng không biết thân phận của người được mang ra khỏi trực thăng là gì, nhưng liên quan tới lời đồn vua sói Mạc Bắc, ông ta đã từng nghe nói qua, hiện tại ông ta không nghĩ tới chỉ là một chỉ huy trưởng binh đoàn quân khu Mạc Bắc lại do người ở trung ương phát ra mệnh lênh chi viện khẩn cấp, việc này hoàn toàn không phù hợp.
Diệp Khánh Nguyên là người nhanh nhẹn, quyết đoán, nhập ngũ đến bây giờ đã hơn hai mươi mốt năm, toàn bộ địa vị của ông đều do ông tạo ra, tuyệt đối không trộn lẫn những nhân tố khác.
Diệp Khánh Nguyên tự mình đứng ra bố trí Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao trong một căn phòng tốt nhất, đây là một phòng không thể nói là xa hoa, nhưng cái gì cần có đều có, vì có thể chăm sóc Lâm Côn, tránh xuất hiện tình huống bất ngờ, ông vẫn bố trí hai bác sĩ cao cấp và binh sĩ trực ban.
Sau khi an bài tất cả thỏa đáng, Diệp Khánh Nguyên trở lại phòng làm việc riêng của mình, tự mình gọi điện thoại cho cấp trên, báo cáo tình huống ở nơi này một chút. Cấp trên không nói nhiều với ông, chỉ nói một chữ: “Được!” Vấn đề liên quan tới thân thế Lâm Côn, cấp trên không nói chữ nào, Diệp Khánh Nguyên hiếu kỳ vừa muốn mở miệng hỏi thăm đã bị cấp trên bác bỏ, “Thân là người lính, tuyệt đối không thể có lòng hiếu kỳ!”
Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Khánh Nguyên rất phiền muộn, tại sao mình vừa lập công, cấp trên không suy nghĩ tiết lộ cho mình biết một ít việc gì đó.
Lúc này, trong tòa nhà lớn thần bí tại thành phố Yến Kinh, một ông cụ tóc bạc trắng đang đánh cờ, ông cụ này sớm đã biến mất trong chính trường quốc gia, nhưng những người đánh cờ với ông lại biết rõ, ông cụ tuyệt đối là nhân vật đỉnh cấp đứng ở trung tâm quyền lực quốc gia hiện tại.
“Ông chủ!” Có một ông già hơn năm mươi tuổi chạy nhanh về phía đình nghỉ mát, ông già này bước đi nhanh nhẹn, khi chạy bàn chân sinh gió, người bình thường đều có thể nhìn ra, người này thật sự có võ công.
Ông cụ không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn bàn cờ trước mặt, thản nhiên nói: “Tiểu Lương, tôi phải nói bao nhiêu lần thì ông mới nhớ kỹ, đối nhân xử thế, không quan tâm gặp phải chuyện gì, ghi nhớ không thể hoảng hoảng hốt hốt.”
Gọi một ông già lớn tuổi còn là Tiểu Lương, làm sao cũng làm người ta có cảm giác không được tự nhiên. Thông thường Tiểu Lương trong miệng chúng ta, khẳng định đều là những người hơn hai mươi tuổi, người hơn năm mươi tuổi chưa từng nghe có người nào gọi là Tiểu Lương.
Chỉ có điều kết hợp tình cảnh hiện tại, ông lão râu tóc trắng đã hơn tám mươi, Tiểu Lương mới hơn năm mươi tuổi, hơn tám mươi tuổi gọi người hơn năm mươi tuổi là Tiểu Lương cũng hợp tình hợp lý.
Tiểu Lương chạy tới trước mặt ông cụ, vui mừng nói: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ không sao!”
Trong mắt ông cụ này còn hiện ra một tia vui mừng, nhưng nhanh chóng biến mất, ông đang đánh cờ, bởi vì người đang đánh cờ trước mặt ông chính là người đứng trên đỉnh trung tâm quyền lực hiện tại của chính phủ: “Tiểu Tiết, cậu nói người nên vui mừng nhất là ai đây?”
Ông già bị gọi là Tiểu Tiết cực kỳ cung kính nói: “Thầy, tôi cho rằng chính là người khởi xướng việc này.”
Ông cụ tóc bạc thoả mãn gật đầu, nói: “Cháu của tôi tài giỏi như thế, sau này nhà họ Chu phải dựa vào đứa cháu này để chèo chống, nếu như tên họ Lỗ kia làm cháu tôi có vấn đề gì thì, ha ha...” Nói không nói gì, nhưng ý tứ âm lạnh thể hiện rõ trong lời nói.
Ông già gọi là Tiểu Tiết nói: “Thầy, học trò phải chúc mừng thầy cuối cùng cũng có người kế tục.”
Chu lão thở thật dài, nói: “Tiết à, cậu nói đúng, nhà họ Chu cuối cùng cũng có người kế nghiệp, chỉ dựa vào mấy đứa cháu khốn kiếp kia, nhà họ Chu sớm hay muộn gì cũng bị bọn họ phá hoại.”
“Thầy cũng không cần quá rầu rĩ như thế, quốc gia chúng ta có bao nhiêu danh môn vọng tộc, cuối cùng cũng biến mất vì không có người kế tục, câu cửa miệng nói nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, một khi con trai giàu có sẽ không làm chuyện tốt lành, không biết người ta khó khăn, suốt ngày chỉ làm xằng làm bậy ở bên ngoài.”
Chu lão mỉm cười, nói: “Cho nên, tôi rất may mắn vì có đứa cháu như vậy, tuy rằng hiện tại nó còn chưa đủ hoàn mỹ, nhưng tôi tin tưởng nó nhất định sẽ làm trụ cột cho nhà họ Chu sau này, cũng dẫn dắt gia tộc đi tới phồn vinh!”
Ông già gọi là Tiểu Tiết đặt tay trước ngực, thề thốt: “Thầy, Tiết Vĩnh Đức tôi bảo đảm, nhất định sẽ tận tâm tận lực hi sinh vì phồn vinh của nhà họ Chu, phồn vinh của nhà họ Chu chính là phồn vinh của tôi!”
Chu lão mỉm cười khoát tay nói: “Tiểu Tiết, lời của cậu làm thầy rất cảm động, nhưng cậu có thể ngồi tới vị trí hiện tại không dễ dàng, trong đó phần nhiều là bản thân cậu cực khổ thu được, tôi chỉ con đường sáng cho cậu, nhưng cũng có hay có dở. Tảng đá chắc chắn sẽ không biến thành vàng, chỉ có bản thân cậu chính là vàng. Nhà họ Tiết của cậu mấy đời đều là nông dân nghèo khổ, cậu cũng nên sáng tạo vinh quang gia tộc cho mình.”
Tiết Vĩnh Đức kiên định nói: “Thầy à, tôi không cần sáng tạo vinh quang của gia tộc, tôi chỉ cần tận tâm tận lực kính dâng vì nhà họ Chu là đủ rồi!”
Chu lão mỉm cười lắc đầu, nhìn Tiết Vĩnh Đức, trong tay cầm quân cờ đặt lên bàn cờ, nói: “Tiểu Tiết, cậu thua rồi.”
Tiết Vĩnh Đức lúng túng nở nụ cười, nói: “Thầy, tôi vẫn không thắng nổi thầy.”
Chu lão cười ha hả nói: “Cho nên nói, gừng càng già càng cay, chỉ tiếc thế giới này không cho tôi nhiều thời gian, sau này cần những người khỏe mạnh hơn trông nom núi sông này.”
Tiết Vĩnh Đức nói: “Thầy, thầy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Chu lão cười nói: “Trăm tuổi thì có ích lợi gì, còn không phải ngày nào đó tôi cũng phải nằm xuống, nhà họ Chu không xuống dốc trong tay của tôi, tâm nguyện còn lại của tôi rất đơn giản, chính là hi vọng nhà họ Chu có thể tiếp tục phát triển thịnh vượng, cảm ơn ông trời đã cho tôi đứa cháu kiệt xuất!”